Feb 14, 2020; Feb 14, 2024 (TM)
Gởi những người bạn thương yêu của tôi, và cho những con chim liền cánh ngày Valentine.
Có một photography project tôi muốn làm từ lâu nhưng không kiếm ra được người mẫu. Thế rồi, một buổi sáng, khi đi ngang bức tranh sơn dầu treo trong phòng ăn của mình, tôi ngừng lại như thường lệ nhìn cô gái trong tranh ngồi uống trà bên một chiếc bàn gỗ thô sơ và bỗng thấy đôi mắt cô đẹp lạ thường, ánh mắt yên lặng trên khuôn mặt ngây thơ trong suốt dịu hiền ngời lên khi tia sáng ban mai từ cửa sổ chiếu vào. Tuyệt vời, tôi nghĩ ngay đến bài thơ “Trois allumettes” (Ba que diêm) của Jacques Prévert mà tôi muốn ghi lại bằng hình ảnh. Đây đúng là người mẫu, làm sao tôi tìm ra được một khuôn mặt nào thánh thiện hơn ở ngoài đời để dùng cho bài thơ.
Tống Mai
Feb 14, 2020; Feb 14, 2024
Trois allumettes
Jacques Prévert
Photography: Tống Mai
Video: Nguyên Huệ
www.youtube.com/watch?v=re21or6567c
Trois allumettes une à une allumées dans la nuit
La première pour voir ton visage tout entier
Đốt ba que diêm từng cái một trong đêm
Cái đầu tiên để thấy trọn vẹn khuôn mặt em
La seconde pour voir tes yeux
Cái thứ hai để thấy đôi mắt em
La dernière pour voir ta bouche
Cái cuối cùng để thấy môi em
Et l’obscurité tout entière pour me rappeler tout cela
En te serrant dans mes bras
Và rồi bóng tối để ghi nhớ tất cả những hình ảnh này
Khi siết chặt em trong tay ta
* * *
Trois allumettes – Jacques Prévert
Trois allumettes une à une allumées dans la nuit
La première pour voir ton visage tout entier
La seconde pour voir tes yeux
La dernière pour voir ta bouche
Et l’obscurité tout entière pour me rappeler tout cela
En te serrant dans mes bras
Le regard est tout
l’enchantement vient du cœur
de qui veut rêver
N.H.
Cái nhìn đó thể hiện tất cả
Thu hút trái tim của những kẻ mơ mộng
Cám ơn bạn tôi.
Project photography của Mai rất độc đáo, Mai có nhiều ý tưởng rất hay
Rất hay. Rất đẹp. Rất cảm động.
Cám ơn Hà.
Happy Valentine’s Day.
Em còn nhớ bức tranh đó trong nhà chị, em cũng thích cô gái trong tranh.
Project rất creative chị, lần đầu tiên em biết bài thơ lãng mạn này. This is so “you” chi Mai.
Nhưng sao ngày Valentine cho “những con chim liền cánh”
Chim liền cánh: Biểu tượng của tình yêu qua hai con chim, mỗi con chỉ có một cánh và một mắt, muốn bay, hai con phải chắp cánh, một mắt thành hai mắt, một cánh thành hai cánh.
MAGNIFIQUE! Merci !
Merci anh Hien !
❤️ Belle mais déchirante aux larmes!
Cám ơn Nguyệt và những dịu dàng muôn thuở!
Đẹp bi thương!
Beautiful. And I would like to say thanks to you, because when I read your post I could remember the language that I have had learned long time before. Now I am learning from you. Thanks again Tống Mai🌹❤😁
Thank you dear chị Dã Thảo !
Chị thích bài thơ kết luận đủ cho ngày Valentine hạnh phúc….O Huế lãng mạn của chị cứ đỏ hô mình thế vì mình sanh ở Huế…thế thì chị sanh niềm Nam tâm hồn khô quéo… chỉ dể phì nhiêu thôi hà ha ha ha…
Em ngủ dậy thấy cái comment của chị Huệ mà vui.
Tâm hồn chị Huệ là đồng bằng sông Cửu Long ai gần cũng thương mà sao lại nói là khô quéo được.
Đôi mắt này là đôi mắt nai chị nhỉ? Thật hồn nhiên thơ mộng.
Pháp Hoan nói thì bây giờ chị mới biết đúng là mắt nai, ngây thơ không sợ sệt. Có một con nai hay vào vườn sau của chị tìm cây để ăn, có lần chị lấy máy hình chạy ra đứng sát ngay trước mặt nó để chụp nhưng nó chỉ đưa mắt hiền lành nhìn và đứng đó cho chị chụp.
Cô bé này thì khi thoạt nhìn thấy đôi mắt cô 20 năm về trước trong một art store thì bị hút hồn ngay nên chị nhất định phải đem bức tranh về bằng mọi giá.
“Mai kia dù có ra sao cũng đành”
Lời thơ trong nhạc Trịnh rất gần với thơ Jacques Prévert.
“Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn”
Chẳng hạn như:
“Môi xinh ở đậu người xinh
Mưa nắng ở trọ bên trong mắt người
Tim em người trọ là tôi
Mai kia về chốn xa xôi cũng gần
Trăm năm ở đậu ngàn năm
Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời”
Liên tưởng từ Bức Tranh Thiếu Nữ (Đôi môi em là đốm lửa hồng)
Diệu
Trois allumettes : Đôi môi em là đốm lửa hồng
Ru đời đi nhé
Ôi môi ngoan này giữa trần gian.
Ru từng chiếc bóng
Lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
Cho tôi tay gối mong manh,
Cho tôi ôm lấy vai thon.
Hay quá Diệu!
Với bài thơ “Trois allumettes” của Jacques Prévert mà Mai đã nghĩ ra một tác phẩm nghệ thuật với những tấm hình tương xứng với những câu trong bài thơ ngắn lãng mạn! Mai có đầu óc tưởng tượng thật phong phú để sáng tạo nên những tác phẩm đẹp tuyệt.
Thương chúc Mai Happy Valentine’s Day thật nhiều niềm vui và bình yên thanh thản với những người thân yêu.
Merci Ti.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Mai thương chúc Ti bonne anniversaire!
“Đàn chim non lần hạt cho câu kinh bước tới” hôm nay.
Mai played with the light rất hay.
Cám ơn Hà.
Mai đuổi theo shadow nhiều hơn light đó chứ.
AMOUR – Guy de Maupassant
(Dans Le Horla, 1895, pp. 71-84)
“Tình yêu không có cái chết. Dù thân xác có chết, tình yêu vẫn sống. Tình yêu chính là sự sống. Ai bảo hai con chim đã chết? Chúng nó đang yêu nhau trong lương tâm của người nổ súng. ”
Une lueur éclata dans la nuit, Karl venait de tirer et les deux chiens s’élancèrent.
Alors, de minute en minute, tantôt lui et tantôt moi nous ajustions vivement dès qu’apparaissait au-dessus des roseaux l’ombre d’une tribu volante. Et Pierrot et Plongeon, essoufflés et joyeux, nous rapportaient des bêtes sanglantes dont œil quelquefois nous regardait encore.
Le jour s’était levé, un jour clair et bleu ; le soleil apparaissait au fond de la vallée et nous songions à repartir, quand deux oiseaux, le col droit et les ailes tendues, glissèrent brusquement sur nos têtes. Je tirai. Un d’eux tomba presque à mes pieds. C’était une sarcelle au ventre d’argent. Alors, dans l’espace au-dessus de moi, une voix, une voix d’oiseau cria. Ce fut une plainte courte, répétée, déchirante ; et la bête, la petite bête épargnée se mit à tourner dans le bleu du ciel au-dessus de nous en regardant sa compagne morte que je tenais entre mes mains.
Karl, à genoux, le fusil à l’épaule, ÷il ardent, la guettait, attendant qu’elle fût assez proche.
« Tu as tué la femelle, dit-il, le mâle ne s’en ira pas. »
Certes, il ne s’en allait point ; il tournoyait toujours, et pleurait autour de nous. Jamais gémissement de souffrance ne me déchira le c÷ur comme l’appel désolé comme le reproche lamentable de ce pauvre animal perdu dans l’espace.
Parfois, il s’enfuyait sous la menace du fusil qui suivait son vol ; il semblait prêt à continuer sa route, tout seul à travers le ciel. Mais ne s’y pouvant décider il revenait bientôt pour chercher sa femelle.
« Laisse-la par terre, me dit Karl, il approchera tout à l’heure. »
Il approchait, en effet, insouciant du danger, affolé par son amour de bête pour l’autre bête que j’avais tuée.
Karl tira ; ce fut comme si on avait coupé la corde qui tenait suspendu l’oiseau. Je vis une chose noire qui tombait ; j’entendis dans les roseaux le bruit d’une chute. Et Pierrot me le rapport.
Je les mis, froids déjà, dans le même carnier… et je repartis, ce jour-là, pour Paris.