Diệu và Màu Thời Gian – Ta lặng dâng nàng nghìn năm phảng phất nhuốm thời gian – Tống Mai

Dec, 25, 2023 (TM)

Nuit blanche.
Đêm không cùng.
Một mình trong bóng tối cô tịch, tôi thả hồn vào im lặng của trời đêm ngoài khung cửa, nghe tim mình cháy nỗi khát khao mơ hồ tiếng hót xa xăm của một con chim vô định. Màu xanh đậm của trời đêm đẹp đến ngạt thở, Indigo Night, Cobalt blue, Turbulent blue… màu của bức Starry Night ma lực ném tôi trở về với những gì đẹp nhất của tháng ngày quá vãng.

Thanh âm của chuyến về quê nhà ngắn ngủi vừa qua vẫn còn vang lên âm thầm một góc trời. Tôi tìm im lặng của bóng đêm để trong suốt dòng tư tưởng thác đổ trong đầu. Đêm nay, hơn bao giờ hết, tôi cần sự im lặng đó để viết về bạn mình và những chiếc áo phơi thơ trong đêm trình diễn Diệu – Màu Thời Gian của nàng, và về người nghệ sĩ Sébastien trong vũ điệu tụng ca những tác phẩm của người dì yêu quý của anh. Trên nền trời xanh thẳm trăng vời vợi, mảnh trăng tròn cuối cùng của năm ngay đêm Giáng Sinh có tên là trăng lạnh, cold moon, hình ảnh những chiếc áo của Diệu trên sân khấu Màu Thời Gian hiện ra, bước chân im lìm và bóng dáng mây trôi của Sebastien đậu xuống giữa hồn tôi.

 

NHỮNG CHIẾC ÁO QUẾ HƯƠNG

Trịnh Hoàng Diệu

Diệu – Tranh sơn dầu: Trần Như Hiển

Diệu – Tranh vẽ: Trịnh Công Sơn

Diệu – Tranh vẽ: Trịnh Công Sơn

Diệu – Tranh vẽ: Trịnh Công Sơn

Diệu – Tranh vẽ: Trịnh Công Sơn

 

Tôi không nói sai đâu, đẹp đến bỏ tôi sững sờ treo bàng hoàng trên trái tim rưng rưng không thốt được nên lời. Ôi, đầu óc siêu việt của Diệu và 124 tuyệt tác, mỗi chiếc là một bài thơ làm tôi không thể nén được niềm thán phục hóa thân thành nước mắt xúc động của mình. Làm sao chỉ trong một thời gian ngắn mà ý tưởng sáng tạo của một người có thể bật thành nhiều giai điệu mênh mang thế kia.

Trước khi bước vào Màu Thời Gian, tôi những tưởng chỉ là một fashion show như bao fashion show khác, cũng người mẫu mình hạc xương mai lã lướt hay chân chim nhỏ trên đường băng. Nhưng không, đó là một buổi trình diễn vừa thời trang vừa nghệ thuật âm nhạc thi ca khiêu vũ, có bốn mùa thay lá Chiêu Đông, Giáng Thu, Hiển Hạ và Nghinh Xuân… của băng giá, u sầu, giông bão và hồi sinh réo rắt tiếng vĩ cầm Four Seasons của Vivaldi. Sao lại Vivaldi? Sự lựa chọn nhạc nền rất sâu sắc của ai kia cho những bộ áo bốn mùa hẳn phải có tình yêu thiên nhiên và cảm xúc đánh thức bởi sự biến hóa của đất trời. Vivaldi khi viết Four Seasons thì kèm theo những bài thơ mô tả đặc điểm của mỗi mùa và những chiếc áo Diệu tạo ra hòa quyện một cách hài hòa với hình ảnh của bản hòa tấu. Khi những chú chim chào đón mùa xuân bằng khúc hoan ca thì màu áo cũng phơi phới hương xuân, mùa thu màu áo đằm thắm hơn, đông sang áo không còn mỏng và hạ thì trở thành khói mây.

Có phải Diệu đã gọi về ngày xưa mềm mại trên những tấm áo của mình một Nam Phương hoàng hậu, một Huyền Trân công chúa của kinh thành Huế xa xưa. Tôi muốn tin như thế và có cảm tưởng nàng không ở cõi này khi hồn bay bổng giữa thành quách cổ kính giá trị nề nếp bất diệt mà tôi cũng tìm thấy chính mình trong đó. Bỗng nhiên tôi muốn cảm ơn người đã cho tôi gọi là tri kỷ để thấy mình không quá bơ vơ. Có những người bạn như thế, không, Mai chỉ có duy nhất một người bạn như thế Diệu ạ.

Hôm đó, trên sân khấu đêm nhiệt đới ẩm sương có tiếng côn trùng rả rích tranh tối tranh sáng ở Continental Saigon, thế giới mơ hồ chỉ đủ thắp lên huyền ảo hình bóng những người mẫu trong những chiếc áo xuân hạ thu đông thấp thoáng. Tôi sững sờ dõi mắt theo từng bước chân lung linh tà áo trôi như mây trên những tấm thân gầy. Họ đẹp một cách lạ kỳ, nét yêu kiều được nâng lên bởi xiêm áo lãng mạn chuyển động trên thân hình nhẹ như hơi thở.

Ngày Diệu báo cho tôi biết ngày diễn để tôi chuẩn bị bay về cho kịp:

– Mai ơi, Màu Thời Gian sẽ diễn ra ngày 14/12/2023 ở khách sạn Continental đường Đồng Khởi. Diệu đang phân vân giữa chủ đề “Màu Thời Gian” hay “Thổi Hồn Vào Thời Gian”.
– Mai thích “Màu Thời Gian” hơn. Couleur du temps.
Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi,
Ta lặng dâng nàng nghìn năm phảng phất nhuốm thời gian.
Màu thời gian không xanh, màu thời gian tím ngát, hương thời gian không nồng.
Tóc mây một món chiếc dao vàng, nghìn trùng e lệ phụng quân vương.
– Tai sao lại Ngàn xưa không lạnh nữa Tần Phi?
– Đó là nói đến người cung phi Lý phu nhân của vua Hán Vũ Đế lúc sắp từ trần lấy khăn che không cho vua diện kiến dung nhan tiều tụy của mình.
– Hay chi lạ. Ta lặng dâng nàng nghìn năm phảng phất nhuốm thời gian. Tuyệt quá Mai.
– Mai vẫn mê bài thơ đó của Đoàn Phú Tứ.

 

SÉBASTIEN

 

Tôi cần một trường ca về Sébastien của Màu Thời Gian, nhưng làm sao tôi có đủ chữ nghĩa để nói hết cái đẹp của người nghệ sĩ này. Hãy nhìn Sébastien phơi hồn mình qua những động tác múa rất kịch tính thì hiểu tôi muốn nói gì. Sự xuất hiện của anh trên sân khấu cũng là một kinh ngạc khi không biết từ góc nào của sàn băng, một tà áo trắng bỗng hiện ra như một apparition. Anh đứng đó, bất động trong màu trắng mỏng manh trong suốt, đầu cúi xuống chờ đợi, tiếng nhạc trỗi lên, bóng trắng bắt đầu những bước lay động rất chậm, khẽ khàng như hôn từng tất đất dưới chân mình.

Đó là một màn vũ trong phần “Hiển Hạ”. Tôi quan sát từng nét biến chuyển trên khuôn mặt nghiêm buồn gần như bất động của Sébastien mà nao lòng. Bản hòa tấu mùa Hạ trong Four Seasons của Vivaldi ảm đạm và buồn nhưng rất nhanh (Presto), nói về người nông dân sống cô lập luôn lo sợ cho số phận khi những cơn giông tố bạo tàn hủy hoại mùa màng của mình. Nhịp điệu càng dồn dập khi giông tố đến trong movement thứ ba. Có phải vì thế mà nét buồn trên khuôn mặt Sébastien ở movement này. Tôi nhớ nước mắt mình trào ra khi người nghệ sĩ cởi chiếc áo đỏ bên ngoài ra, nâng niu trên tay, khiêu vũ với nó rồi quỳ xuống trải ra sàn dịu dàng buông mình nằm lên áo. Tôi nhìn cử chỉ đó lòng tan nát những tưởng chiếc áo là hiện thân của một kẻ thân yêu nào đang nằm xuống lìa đời. Khung cảnh buồn biết bao. Sau đó thì Sebastien đứng dậy rời chiếc áo đang nằm chơ vơ một màu đỏ giữa sân khấu và nhảy múa quanh sàn, rồi lại nhặt áo đưa lên trời trong cử chỉ phụng hiến. Đầu óc tôi hoang mang đi từ diễn dịch này đến diễn dịch khác qua từng động tác của Sébastien.

Tôi biết mình đang miên man về một kho quý mong manh. Vốn yêu những gì vượt quá thế giới trần gian, bi kịch, cánh chim trời từ cao rơi xuống hót tiếng hót cuối cùng…, nên những chuyển động im lìm khi dịu dàng khi bão táp của Sébastien đã vây bọc lấy tôi và phá vỡ con đập ngăn giữ mọi cảm xúc tuôn trào thành suối lệ. Một linh hồn hoang kêu gọi một linh hồn hoang dã khác, tôi có cảm tưởng như mình đang bay theo cánh chim vút lên vòm trời khi đôi tay áo trắng của người nghệ sĩ tung lên cao xé nát màn đêm. Đến lúc đó thì hồn tôi đã vỡ nát theo mỗi bước chân lướt đi của con chim trắng trước mắt mình.

Khi đem điều ấy nói với Sébastien sau đó thì mới hay là điệu vũ diễn tả tình yêu thắm thiết của anh với người dì đã may chiếc áo cho anh. Một Hymne a l’amour có phải không? Ôi, cuộc đối thoại giữa người nghệ sĩ và linh hồn của chiếc áo. Tôi vỡ ra mình đã hiểu điệu vũ đó một cách ngây thơ theo cảm xúc riêng của mình. Ý nghĩa thật sự hoàn toàn trái ngược, không có sự mất mát nào cả khi tấm áo trải dài lên sàn băng, mà đó là bóng nối với hình trong cử chỉ yêu thương mà thôi.

Sau đây là những gì Sébastien nói và tôi mạn phép trích nguyên văn ngôn ngữ của Sebastien kèm phần dịch tiếng Việt của mình sau đó.

La danse comme pure expression de l’esprit du áo dài

“Toute ma danse a été écrite avec et pour le áo dài confectionné par ma tante.

La première partie s’inspire de la marche des mannequins sur un catwalk. Chaque geste cherche à révéler les détails du vêtement, la complexité et la finesse de ses lignes et de ses volumes. Ce n’est pas une danse en áo dài, mais une danse pour le áo dài.

Un des moments clés de la partition chorégraphique est l’arrachement du áo dài de couleur rouge qui révèle un second áo dài de couleur chair. C’est une idée de ma tante. Ce second áo dài est comme une seconde peau. Le danseur, bien qu’habillé, se retrouve à nu.

Commence alors la seconde partie qui est construite comme un dialogue entre le corps et le áo dài rouge qui devient alors un véritable partenaire de danse. Le áo dài prend ainsi vie et devient un être à part entière.

Le corps s’allongeant sur le áo dài est un acte de tendresse et d’amour, à l’image du sentiment que j’éprouve pour ma tante.

La dernière partie est une traduction en mouvements de souvenirs de ma tante. Celui de voir les berges de la rivière Sông Hương à Huế se couvrir de fleurs Hóa Phượng au début de l’été et qui marque le début des vacances lorsque ma tante était encore une enfant.

La chorégraphie se clôture sur un souvenir de ma tante avec son frère Trịnh Công Sơn. Mon oncle avait demandé à ma tante qui de la pluie ou du soleil était le plus triste. Ma tante a naturellement répondu la pluie. Pour mon oncle c’était le soleil. La réponse de mon oncle a beaucoup intrigué ma tante qui, peinant à trouver le sommeil, a écrit un poème. Elle y parle d’une larme de soleil bien plus triste que la pluie. Plusieurs années après, à la disparition de mon oncle, le soleil est devenu plus triste encore. La dernière image de ma danse est donc une offrande du áo dài rouge au soleil et à mon oncle.

Toute ma danse est donc le fruit d’un dialogue d’art et d’amour entre ma tante et moi.”

(Pour Cô Mai
Sébastien Ly
16.12.2023 à Ho Chi Minh City, Vietnam)

Điệu vũ biểu hiện thuần khiết linh hồn của chiếc áo dài

“Tất cả điệu nhảy của tôi đều được viết cho chiếc áo dài do Dì tôi may.

Phần đầu cảm hứng từ những người mẫu trên sàn catwalk. Mỗi cử chỉ diễn tả chi tiết, độ phức tạp và đường nét tinh xảo của áo. Đó không phải là điệu vũ áo dài mà là điệu vũ cho áo dài.
Một trong những khoảnh khắc quan trọng là động tác xé tà áo màu đỏ để lộ chiếc áo màu da thứ hai. Đó là ý tưởng của dì tôi. Chiếc áo dài thứ hai này giống như làn da thứ hai, người vũ công dù mặc xiêm áo nhưng vẫn thấy mình trần trụi.
Phần thứ hai là cuộc đối thoại giữa cơ thể và chiếc áo dài đỏ hóa thành người bạn nhảy, nhờ đó trở nên sống động và trở thành một thực thể theo đúng nghĩa của nó.
Khi buông mình nằm trên áo là cử chỉ dịu dàng, yêu thương như tình cảm tôi dành cho Dì của tôi.

Phần cuối chuyển tải những biến động trong ký ức của Dì tôi.  Cảnh hai bờ sông Hương ở Huế phủ đầy hoa Phượng đánh dấu sự bắt đầu của những ngày nghỉ hè khi Dì còn bé.

Bài vũ kết thúc với hồi ức của Dì tôi với anh trai Trịnh Công Sơn. Cậu Sơn tôi có lẫn hỏi em gái mình mưa hay nắng điều gì buồn hơn. Dì tôi hẳn nhiên trả lời mưa buồn hơn. Nhưng với Cậu thì nắng buồn hơn mưa. Câu trả lời khiến Dì tôi vô cùng tò mò và trong một đêm khó ngủ, Dì đã sáng tác ra bài thơ về một giọt nắng buồn hơn mưa. Vài năm sau, khi Cậu Sơn qua đời, nắng càng buồn hơn và hình ảnh cuối cùng trong vũ điệu của tôi là chiếc áo dài đỏ được dâng lên mặt trời và linh hồn của Cậu tôi trên kía”.

Bạn yêu dấu,

Màn đã khép lại, những bước chân đã rời sân khấu, tôi đã quay về với thế giới của mình, nhưng hình ảnh của Màu Thời Gian và điệu vũ “Hiển Hạ” vẫn còn lay động những bước khẽ khàng trong đêm tối.

Đêm đã khuya bên này bờ đại dương.
Bonne nuit.

Tống Mai
Virginia, Dec 25, 2023
(Viết cho bạn tôi Trịnh Hoàng Diệu và Sébastien Ly)

 

Diệu và Màu Thời Gian – Dec 14, 2023

Mai, Diệu

 

SÉBASTIEN VÀ “HIỂN HẠ”

THE LYRICIST

Alexander Tu’s Lyricist Dance Troupe

 

BỘ THIẾT KẾ MÀU THỜI GIAN CỦA DIỆU

 

Phỏng vấn chị Thái Thị Kim Lan

Mai và áo Diệu may

Diệu

Dì và cháu trước giờ trình diễn

Dì và cháu
Sébastien, Mai

 

50 thoughts on “Diệu và Màu Thời Gian – Ta lặng dâng nàng nghìn năm phảng phất nhuốm thời gian – Tống Mai

  1. Mai, the photographs are beautiful as is your written description. Thank you for sharing this.
    Regards,
    Louise West

    1. Dear Louise, it’s so nice that I thouhgt of you the other days when I stumbled on my Palouse blog and then got your comment tonight. Thank you for stopping by on this Christmas night !
      All the best for a Happy New Year.
      Mai

  2. Đọc đến đâu nổi da gà đến đó, chưa nói là đã hoen mi và không có lời nào để diễn tả.

    1. Diệu nói làm Mai nhớ đến Ướt Mi, lòng ai như chơi vơi, người ơi nước mắt hoen mi rồi, Đừng khóc trong đêm mưa…, Buồn ơi trong đêm thâu, Ôm ấp giùm ta nhé người em thương mưa ngâu

      Mai viết xong bài này với con tim rướm lệ.
      Những tuần vừa qua tung cánh chim trời ở Vietnam là thời gian hạnh phúc của Mai.
      Cám ơn Diệu và cậu bé Sébastien!

  3. Sáng nay chị đọc bài viết rồi, hay quá, đầy cảm xúc. Có những lúc chị xem múa chị cũng không hiểu lắm ý của đạo diễn và cũng có những suy diễn theo cảm xúc của riêng mình đến khi tìm hiểu thì không phải thế.

    Em có may mắn có một tri kỷ. Người ta nói trên đời có một tri kỷ là quá đủ rồi, cả đời tìm không có.

    Bài viết thật tuyệt.

    1. Em đi Vietnam bất ngờ và chớp nhoáng chỉ để dự show này của bạn và thật là không bỏ công. Đó là một show nghệ thuật chứ không phải là trình diễn thời trang bởi vì bộ sưu tập áo quá nghệ thuật xem suốt mà sững sờ về đây còn ngẫn ngơ.

  4. Bộ sưu tập lần này của chị Diệu quá xuất sắc không thua gì haut couture của Âu Châu. Em ngã mũ. Người Việt mình trình độ nghệ thuật ngày càng cao. Cảm ơn chị Mai đã viết một bài hay quá, người được chị viết về sẽ hãnh diện lắm.

    1. Show của Diệu đẹp toàn diện từ áo cho đến người mẫu. Chị nghĩ cái đẹp vương dã là bất diệt, không một ý thức hệ nào có thể dìm nó xuống và thay thế vào đó bằng đất đá tầm thường. Bên này có phong trào dùng common people không nhan sắc và điều đó chỉ politically correct nhưng thẩm mỹ thì không còn nên buồn lắm.

  5. Bài viết thực sâu sắc hình ảnh kèm theo phụ giúp cho bài thêm sống động. Mai giỏi lắm.

  6. Bai viết của Mai cứ quanh quẩn trong đầu của Diệu. D. vẫn nghĩ anh Sơn đã đọc và nói rất thương Mai.
    Mai chơi chữ bay bổng, lãng mạn như nhảy múa trong tâm trí của D.
    Cám ơn bạn của tôi đã tặng tôi món quà bất ngờ cho năm mới.
    Hạnh phúc quá.
    Lòng tôi như mở hội.

    1. Có nói mấy cũng không cùng đối với một quá trình sáng tạo tuyệt vời của Diệu. Mai phải cám ơn Diệu đã bền vững một thành quách cổ kính của thời xưa đẹp đẽ hạnh hương ở một thời điểm giá trị xã hội băng hoại này.

  7. cô ơi con thán phục hai cô quá. một cô có tài sáng tạo và lưu giữ nét đẹp, một cô có tài nhiếp ảnh và viết, thật là hai tâm hồn đẹp tạo nên một tình bạn bền lâu. <3

  8. Nguyễn Hữu Thông viết đây Mai:

    “Tống Mai đã biến tà áo dài trong những tác phẩm của Hoàng Diệu thành đôi cánh mượt mà của linh điểu huyền thoại phượng “Hoàng’, lộng lẫy đến “Diệu” kỳ. Đôi cánh ấy từ gốc cành của cây ngô đồng trong hoàng thành rêu phong của hoài niệm bay qua những màu mây diễm ảo của bốn mùa trong không gian dàn trải đầy cảm xúc, cùng những biến điệu lấp lánh của màu thời gian..trong từng nhịp đập của trái tim người…

    Mênh mông một “chân trời viễn mộng”..Hoàng Diệu- Tống Mai.”

  9. Bài viết của Mai quá hay, đọc mê hồn. Nó không còn là một bài viết nữa mà là một nghệ thuật, một áng văn thơ không một ai khác có thể viết được như thế.
    Những tác phẩm của Diệu vĩ đại vượt không gian thời gian qua tài viết và nhiếp ảnh của Mai.
    Merci bạn tôi!
    Je te donne en silence le ciel nuageux teinté de couleurs du temps.

    1. Ui ông anh tôi khi nào cũng viết ra điều em suy nghĩ trong đầu mà không nghĩ ra đúng chữ để viết, bởi vậy khi nào cũng đợi theo đuôi anh 🙂

  10. Mai ơi, Tấn Sơn viết:
    “Chị Tống Mai viết hay lắm. Hình chụp thật đẹp. Những áng văn nghe như cổ ngữ bâng khuâng , hoài cảm như ở một miền ký ức nào đó mơ hồ, xa xôi. Chị Diệu có những người bạn cố tri thật tuyệt vời. Hình chị Mai chụp chị sau tấm rèm rất hay. Những Người Mơ Mộng Cuối Cùng vẫn còn hiển hiện ( the last dreamers are still exist )”

  11. Mai ơi , bài viết thật hay , Th cám ơn Mai đã gởi cho đọc và xem , thật là có hồn .
    Cô bé , Trịnh Hoàng Diệu , mới thấy đó mà nay đã thật sự trưởng thành rồi . Rất sáng tạo , công phu và đẹp.

    1. Những cô bé kín cổng cao tường ngày xưa mà Thu Hương biết nay đã lớn lắm rồi và đã chọn cho mình một chỗ đứng thoát khỏi sự nghiêm khắc của Huế ngày xưa rồi Hương ạ.
      Thỉnh thoảng thấy Thu Hương hiện ra mà Mai mừng.
      Bisou.

  12. Đọc bài chị Mai diễn tả rất đúng tâm trạng của người khán giả cảm nhận sự bay bổng, thướt tha, mong manh sương khói và kiều diễm, vừa huyễn hoặc cổ xưa vừa sang trọng quý phái cách tân. Và cách chị phân tích về bản giao hưởng nghệ thuật trong một fashion show quả thật là đỉnh cao có một không hai mà có lẽ trước nay chỉ mình chị làm được.
    Tuyệt lắm chị ơi!!

  13. Chị Mai diễn tả cảm xúc và sự cảm nhận hay và tinh tế quá chị ơiiiii

    Bài viết “Quá “xuất sắc không ai có thể viết hơn và tình sâu sắc đến vậy. Chị là một người viết đặc biệt và trí tuệ quá em chưa từng đọc bài viết nào hay đến vậy. Phải chân quý Chị Diệu lắm chị Mai mới có cảm xúc xuất thần viết hay đến vậy .

  14. Bài viết thật bay bỗng và thăng hoa ,ai trong đêm “Màu Thời Gian của Diệu ” cũng đều có những cảm xúc như vây, ngỡ ngàng và rung động … nhưng không phải ai cũng giàu ngôn từ đẹp để diễn đạt hay như chị MAI được chị ạ …
    Cám ơn bài viết của chị Mai .

  15. Diệu ơi, chử mới dậy nổi để đọc bài Diệu gởi, không ngờ là của Tống Mai.
    Mai viết lên với những cảm xúc dâng trào để chảy nước mắt, quá sức bay bổng và hay đến tận cùng. Người chi mà văn thơ chữ nghĩa, chi cũng giỏi hết, một tâm hồn quá ư là đẹp Diệu hí.

      1. Dạ chị Mai, Đọc bài chị viết, em cảm nhận được sự sáng tạo của chị Diệu. Chị Mai viết thật hay và từng câu từng chữ nhẹ nhàng diễn tả rất chi tiết về show diễn của chị Diệu. Em kính chúc chị Mai, và chị Diệu cùng gia đình một năm mới luôn được an lành an lạc.

  16. Mới xem lại show diễn của Diệu, không thể tưởng tượng được sự tài hoa cua Diệu, ngôn từ trở nên bất lực.

    Đọc lại bài của Mai dù mấy ngày ni vẫn nghiền ngẫm từng chữ, mắt đầm lệ, một tâm hồn quá ư là đẹp một cách lạ lùng, một trí tuệ làm mình thổn thức đến ngẩn ngơ.

  17. Incredible. Thank you so much for sharing . I have never seen such poetic , colorful and beautiful designs of the VN ao dai.
    And your writing so profound. Your photography as always are unbelievable.
    Happy New Year!

  18. Sáng nay 01 Janvier 2024, bài đọc đầu năm tôi tìm đến: Diệu và Màu Thời Gian, không phải đọc lần đầu, nhưng hình như có một ma lực nào đó đã cuốn hút tôi trở lại với nó.
    Không do dự gì nữa, đây một tác phẩm tuyệt vời, trong đó có bốn điểm “son” khiến tôi chọn là “Bài Viết 2023 của khungcuahep.com”.
    -Một áng văn với chữ – nghĩa rất thơ và đầy cảm xúc.
    -Photographie rất chuyên nghiệp.
    -Giới thiệu một kiệt tác thời trang VN : “Những Chiếc Áo Quê Hương”
    -Đam mê không mệt mỏi vượt ngàn dặm đến với tình thân và nghệ thuật.
    Vô cùng thán phục và khen ngợi Mai.

    Một Năm Mới 2024 Bình An đến với Mai và tất cả.

    1. Cám ơn bạn tôi những lời phơi phới lòng ngày đầu năm.
      Bài viết có tất cả nhịp đập của tim, của hồn và nước mắt cho những chiếc áo quế hương của Diệu. Mai gọi là Quế Hương vì Mai nghĩ nó quí như quế trầm.

  19. Những ngay cuối năm 2023 đọc bài của Mai và ngày đầu năm 2024 vẫn đọc bài của Mai.
    Một sức hút lạ kỳ với lối chơi chữ rất riêng của bạn tôi cứ mãi nhảy múa trong tâm trí tôi cùng với khúc nhạc four seasons không chịu ngừng lại một giây phút nào.

    1. Diệu ơi, Mai cám ơn Diệu đã cho đời một show Diệu-Màu Thời Gian như thế.
      Mai đã xem với hết cả tâm hồn, tưởng mình ở trong một vở nhạc kịch nào đó.
      Màn vũ Hiển Hạ! Ngay ở trong hậu trường, Mai đã theo dõi Sébastien dượt lại những bước đi, và thật là kỳ lạ giữa sự huyên náo của những người mẫu đang sửa soạn xiêm áo trang sức mà Sébastien như ở trong rừng vắng chỉ một mình ta với ta chăm chú lên những động tác múa của mình. Mai bị hút hồn từ lúc đó cho đến khi thật sự thấy Sébastien trong ánh đèn đỏ của sân khấu.

  20. Cũng đã hơn một tuần qua, Ng cứ xem đi xem lại bài viết của Mai và những hình ảnh Mai chụp về buổi trình diễn Bộ Sưu Tập mới của Diệu – Màu Thời Gian.

    Thật khó mà viết để nói lên hết được những cảm xúc và sự ngưỡng mộ của Ng về tài năng và tâm hồn sâu sắc của hai người bạn mà Ng rất thương quý.

    Diệu thì đã có tính cách sâu sắc từ hồi xưa , hồi đó mỗi lần lên nhà chơi với Diệu, Ng. thường thấy ở góc phòng học của Diệu có những câu văn hay thơ mà Diệu thích Diệu viết vào những mảnh giấy roki rồi dán lên tường, chữ viết rất đẹp và hơi giống nét chữ của anh Trịnh Công Sơn.

    Đầu óc sáng tạo những gì đẹp và đặc biệt thì Diệu có từ thời còn đi học, Ng vẫn nhớ từ những năm 1971, 72 Diệu đã nghĩ ra và may những túi xách bằng jean có thêu chữ hay tên mình lên rất đẹp, sac khá lớn để có thể bỏ vào được nhiều thứ rất tiện. Ng nhớ là những cái sac jean mà Diệu may cho Ng, Ng đã mang theo mỗi khi đi chơi trong rất nhiều năm. Càng lớn lên tính cách sáng tạo của Diệu càng thể hiện qua những tác phẩm nghệ thuật là những chiếc áo dài mà có lẽ Diệu bắt đầu thiết kế từ năm 2010, 2011. Càng ngày những tác phẩm đó càng đặc biệt, càng đẹp hơn nữa cho đến bây giờ, ngày 14 / 12 / 2023 vừa qua Diệu cho ra mắt Bộ Sưu Tập Diệu – Màu Thời Gian thì thật là những tuyệt tác.

    Tuy không được xem trực tiếp buổi trình diễn nhưng được đọc bài viết của Mai và xem những hình ảnh Mai chụp, và rồi được xem video một phần nào của buổi trình diễn, Ng càng cảm phục thêm trí tuệ và tài năng của hai bạn mình.
    Đọc những lời Mai viết, Ng cảm nhận rằng Mai đã viết với tất cả tâm hồn và như Mai nói “viết với con tim đẫm lệ” đã làm thăng hoa thêm sự toàn hảo cho những tác phẩm của Diệu và làm Ng chỉ biết nói lời ngưỡng mộ.
    Thương ,
    Minh Nguyệt.

    1. Nguyệt ơi, Mai cám ơn Nguyệt những lời ấm lòng.

      Lần vừa rồi Mai về Vietnam chớp nhoáng ngắn ngủi chỉ để dự show của Diệu và thật là xứng đáng cho một chuyến đi, Màu Thời Gian đã gây chấn động lớn và đẹp ở Sài Gòn.

      Mai tiếc Nguyệt đã không dự được nhưng Mai hy vọng Diệu sẽ thực hiện thêm những show tương tự trong tương lai ở hải ngoại. Điều đáng phục là ngoài những người mẫu yêu kiều, hầu hết những diễn viên vũ nhạc tài năng trong show đều là trong gia đình Diệu, đặc biệt là Sébastien và đoàn vũ công Lyricist của Alexander Tu.

      Một trong những gì thanh đẹp của ngày xưa vẫn còn sót lại Nguyệt nhỉ
      Thương!

  21. Diệu quên nói với Mai là chưa ai gọi áo là áo Quế Hương hết, Mai là người đầu tiên đặt ra từ đó thật quá đặc biệt.

Leave a Reply