Jan 24, 2024 (TM)
Nhưng khi nhìn bạn tôi khóc…
Tôi biết cuối cùng là cái chết, cơ thể chúng ta sẽ cúi đầu nằm yên,
nhưng khi nhìn bạn tôi khóc…
The day broke gray and dull. The clouds hung heavily, and there was a rawness in the air …
Còn ai nhớ đến câu mở đầu này trong cuốn Of Human Bondage, Thân Phận, của Somerset Maugham không?
Bầu trời của bạn tôi cũng thế, hiếm khi xanh, ngày mở ra bao giờ cũng âm u ảm đạm giữa hàng cây ngọn bị cắt ngang tức tưởi, một loại arbres têtards rất tiêu biểu của thế giới bên kia bờ đại dương. Chiều nay lại có một người già gập mình chống gậy băng qua đường trong mưa, những thân phận khốn khổ cô đơn trong những ngày đông lạnh.
Tôi biết có chiến tranh ở nơi xa, có những người không biết hát ca là gì, có những tâm hồn mất hướng, có những con chim gảy cánh.
Vâng, tôi biết thời gian trôi qua nhanh, những chuyến xe điện ngầm đầy kẻ chết đuối, có những kẻ làm lòng ta đau, mặt đất đầy gian dối… nhưng khi nhìn bạn tôi khóc…
Tất nhiên, có những thất bại
Và cuối cùng là cái chết
Cơ thể chúng ta sẽ cúi đầu nằm yên
Và những con chim bị bắn chết
Trái tim của chúng ta mất đi đôi cánh
Nhưng khi nhìn bạn tôi khóc …
Bien sûr il y a nos défaites
Et puis la mort qui est tout au bout
Nos corps inclinent déjà la tête
Et les oiseaux assassinés
Bien sûr nos cœurs perdent leurs ailes
Mais voir un ami pleurer….
(Mais voir un ami pleurer – Jacques Brel)
youtube.com/watch?v=dK2TCj0Q4Uc
Tôi gởi những câu ca này như một lời ru lòng cho những ngổn ngang đang xóa dần đi niềm vui sống của những kẻ thân yêu.
Tống Mai
Virginia, Jan 24, 2024
Mới hồi trưa đi bộ Hà có nói chuyện với ông xã là sao lâu quá không thấy bài của Tống Mai. Giờ về thì thấy. Chúc bạn xa tâm hồn thư thái nhẹ nhàng. Sáng nay ở đây sương mù nhiều, càng nhớ những tấm ảnh của Mai, luôn có sương mù che phủ hết những dấu vết mình không muốn thấy.
Về lại Mỹ đã gần một tháng mà Mai vẫn chưa lấy lại được bình thường.
Thật vui nghe tiếng của Hà. Có khi Mai muốn lên tiếng trong Blog Chuyện Bâng Quơ mà chịu thôi, cứ tưởng như có cô quản thủ thư viện nào đó suỵt “no talking” với ánh nhìn nghiêm nghị không muốn ai làm ồn.
Mai mê sương mù và mưa tuyết, mình không thấy được những gì không muốn thấy. Cũng như “đừng cho tôi thấy hết tim người” chỉ muốn nhìn người phía sau lưng của họ.
Mấy ngày trước có tuyết ở DC, Mai ra đó chụp hình khi tuyết đang rơi suốt một buổi đẹp tắt thở.
Mai đợi xem ảnh sương mù của Hà.
Wow, lâu lâu mới comment được một lần mà không bị mạng nuốt mất. Hôm nay hên quá, hồi trưa chụp được mấy tấm ảnh có sương mù, giờ được comment. Hi hi. Tính cười hehe nhưng thấy trẻ con quá nên cười hi hi thôi.
Đó là tiếng cười hỉ hả đó Hà. Làm Mai cũng phì cười theo bật nhớ đến Nguyễn Văn Vĩnh: An Nam ta có một thói quen là gì cũng cười. Người ta khen cũng cười, chê cũng cười. Hay cũng hì, mà dở cũng hì, quấy cũng hì, phải cũng hì. Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền.
Em muốn gởi chị “Bye Bye Blackbird”, rời bóng tối để vào ánh sáng.
“Pack up all my cares and woe, here I go, winging low
Bye, bye, blackbird.”
Chị thích nhất version của Julie London:
youtube.com/watch?v=DfANFQOLGKA
“Voir un ami pleurer” một trong những tác phẩm nỗi tiếng của Jacques Brel mang đến bao cảm xúc cho người nghe. Hình như những lời nhạc của ông luôn có một nỗi niềm nào đó trong cuộc sống con người đầy bất hạnh.
Những ngày mùa đông cuối năm xám lạnh, nghe Jacques Brel, đọc những dòng viết cua Mai, nhìn xã hội nhiễu nhương ngoài kia lòng chợt nhuốm buồn.
Merci Mai.
Mai nghĩ Jacques Brel là nhạc sĩ Belgique tài ba nỗi tiếng và thành công nhất của Âu Châu. “Voir un ami pleurer” được viết vào năm cuối cùng trước khi ông chết. Những trình diễn của ông lúc nào cũng tuôn trào xúc động, đau đớn có khi dữ dội trên khuôn mặt.
Ne me quitte pas
youtube.com/watch?v=q_bq5mStroM
“Moi je t’offrirai des perles de pluies venues d’un pays ou il ne pleut pas
…
On a vu souvent
Rejaillir le feu
D’un ancien volcan
Qu’on croyait trop vieux
Il est paraît-il
Des terres brûlées
Donnant plus de blé
Qu’un meilleur avril
Et quand vient le soir
Pour qu’un ciel flamboie
Le rouge et le noir
Ne s’épousent-ils pas
Ne me quitte pas
Laisse-moi devenir
L’ombre de ton ombre
L’ombre de ta main”
Oh, such poetry! Ám ảnh mãi không thôi.
Ánh sáng của bức hình rất đẹp. Nhìn bức self-portrait này của Mai và nghĩ đến bản nhạc Adagio Mai hay nhắc đến.
Anh tôi biết nói những gì làm dịu lòng bạn mình 🙂 Hình đẹp quá Mai,đẹp cô quạnh.
Căn phòng này nhìn xuống núi đồi chập chùng sương phủ là nơi êm đềm yên tịnh nhất của ngôi chùa tiên cảnh. Nó nằm trong chánh điện nên bao giờ cũng thoang thoảng mùi hương trầm.
Đây là chái bên phải của chánh điện của ngôi chùa trên núi Linh Quy ở B’Lao. Khung cửa sổ nhỏ có song sắt ánh sáng hắt vào chỉ đủ chiếu sáng một phần của sàn nhà, những phần còn lại trong bóng tối nhưng màu gỗ mun của băng ghế và cây cột lại óng lên rất đẹp.
Bức ảnh thật độc đáo, kiểu chụp của Mai rất đẹp, ánh sáng vừa đủ quanh chủ thể trong khi chung quanh tối hết, mông lung diệu vợi, với bất cứ tâm trạng nào cũng có thể thấy được mình trong đó.
Hay quá, khoảng trống trong hình là nơi người xem bước vào để cảm nhận theo cảm xúc riêng của mình. Mai chỉ muốn chừng đó.
Waka (114)
(Saigyō Hōshi 西行法師)
Khi người đã đi rồi
tôi cứ ngước nhìn mãi
về phương đông xa xôi
như chờ trăng mỗi tối
hiện lên cuối chân trời.
Bức ảnh đẹp và nhiều tâm trạng quá chị ạ!
Cám ơn em tôi!
Bài Waka và người bên cửa sổ có cùng một ánh mắt chịu đựng Pháp Hoan ạ.
Voir un ami pleurer – Jacques Brel:
youtube.com/watch?v=dK2TCj0Q4Uc
Flow My Tears – John Dowland:
youtube.com/watch?v=LQIc9faWfJc
Flow my teares fall from your springs,
Exilde for ever: Let me morne
Where nights black bird hir sad infamy sings,
There let me live forlorne.
Downe vaine lights shine you no more,
No nights are dark enough for those
That in dispaire their last fortunes deplore,
Light doth but shame disclose.
Never may my woes be relieved,
Since pittie is fled,
And teares, and sighes, and grones
My wearie days of all joyes have deprived.
From the highest spire of contentment,
My fortune is throwne,
And feare, and griefe, and paine
For my deserts, are my hopes since hope is gone.
Hark you shadowes that in darnesse dwell,
Learn to contemne light,
Happy that in hell
Feele not the worlds despite.
In Darkness Let Me Dwell – John Dowland – Sting
youtube.com/watch?v=EBJkb5wrw-Q
In darkness let me dwell; the ground shall sorrow be,
The roof despair, to bar all cheerful light from me;
The walls of marble black, that moist’ned still shall weep;
My music, hellish jarring sounds, to banish friendly sleep.
Thus, wedded to my woes, and bedded in my tomb,
O let me living die, till death doth come, till death doth come.
My dainties grief shall be, and tears my poisoned wine,
My sighs the air through which my panting heart shall pine,
My robes my mind shall suit exceeding blackest night,
My study shall be tragic thoughts sad fancy to delight,
Pale ghosts and frightful shades shall my acquaintance be:
O thus, my hapless joy, I haste to thee
Ne chantez pas la Mort, c’est un sujet morbide
Le mot seul jette un froid, aussitôt qu’il est dit
Les gens du show-business vous prédiront le bide
C’est un sujet tabou pour poète maudit
La Mort
La Mort
Je la chante et, dès lors, miracle des voyelles
Il semble que la Mort est la sœur de l’amour
La Mort qui nous attend et l’amour qu’on appelle
Et si lui ne vient pas, elle viendra toujours
La Mort
La Mort
La mienne n’aura pas, comme dans le Larousse
Un squelette, un linceul ; dans la main, une faux
Mais fille de vingt ans à chevelure rousse
En voile de mariée, elle aura ce qu’il faut
La Mort
La Mort
De grands yeux d’océan, une voix d’ingénue
Un sourire d’enfant sur des lèvres carmin
Douce, elle apaisera sur sa poitrine nue
Mes paupières brûlées, ma gueule en parchemin
La Mort
La Mort
Requiem de Mozart et non Danse Macabre
Pauvre valse musette au musée de Saint-Saëns
La Mort c’est la beauté, c’est l’éclair vif du sabre
C’est le doux penthotal, de l’esprit et des sens
La Mort
La Mort
Et n’allez pas confondre et l’effet et la cause
La Mort est délivrance, elle sait que le Temps
Quotidiennement nous vole quelque chose
La poignée de cheveux et l’ivoire des dents
La Mort
La Mort
Elle est euthanasie, la suprême infirmière
Elle survient à temps, pour arrêter ce jeu
Près du soldat blessé dans la boue des rizières
Chez le vieillard glacé dans la chambre sans feu
La Mort
La Mort
Le Temps c’est le tic-tac monstrueux de la montre
La Mort, c’est l’infini dans son éternité
Mais qu’advient-il de ceux qui vont à sa rencontre ?
Comme on gagne sa vie, nous faut-il mériter
La Mort
La Mort
La Mort ?
(Jean Roger Caussimon)