Oct 19, 2024 (TM)
Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây?
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người?
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?
Ôi, không một dấu hiệu cảnh báo hay một chút ngại ngùng, tiếng hát đột ngột cất lên, ném ngay tôi vào thảng thốt và nước mắt. Khổ đau của muôn ngàn kiếp sống rơi vào chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi khi hai giọng soprano bước lên sân khấu mở ra bi kịch con người trong một Phúc Âm rất buồn, không như một dòng sông trôi dần từ êm ả đến thác đổ mà lại bắt đầu ngay từ thác đổ.
Khuôn mặt thiên thần gãy cánh – làm sao tôi diễn tả được nét đau biến chuyển theo từng lời nhạc trong hai giọng hát cao vút quyện vào nhau, len vào cả trong tà áo trắng mong manh lay lắt gió đêm. Thống khổ nào đã thôi thúc những dòng thơ réo gọi hồn oan, từng giọt rơi xuống, âm hưởng nức nở rất rõ nét ở những nốt cao được kéo dài rồi chậm lại đầy kịch tính vang vọng rất lâu như tiếng dội trong thung lũng.
Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người, nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm
Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù
Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
Một góc trời, người vẫn ngồi, một đời nhỏ nhen
Tha thứ cho tôi khi tôi bắt đầu cảm tưởng của mình về đêm nhạc Chiếc Lá Thu Phai diễn ra trên Studio Hill Austin của anh Trịnh Hoàng Hải và Sangeeta Kaur Teresa Mai đêm thứ Bảy vừa qua bằng một bài hát đẫm lệ. Tôi có thể thấy được những giọt nước mắt vô hình lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của Hila Plitmann và Teresa Mai như đang khơi động trong đơn côi những linh hồn vất vưởng, chết tức tưởi vì bom đạn bơ vơ gọi nhau trong đêm. Từng tiếng người, nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm.
Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
Từng đêm về, từng đêm về mang đời ngẩn ngơ
Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây?
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người?
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?
Đến đây thì tôi vỡ òa, rời hai người ca sĩ, tôi đảo mắt nhìn qua bức hình nghiêm buồn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn bên phải của sân khấu đang lay động dưới những cành lá trong gió…. Người xa người, tôi xa tôi thì còn ai với ai nữa đâu, chỉ còn lại hư không. Khuôn mặt trầm ngâm, gần nhưng xa như mênh mông sao trời vận hành đơn chiếc giữa thinh không. Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây? là tiếng kêu của một con chim gãy cánh, tựa tiếng hót của chim Đa Đa tôi nghe một buổi sáng trong rừng Chitwan ở Kathmandu, tiếng hót rất thảm thiết như tiếng con gọi mẹ nát lòng sao cho con mang nặng kiếp người.
Trong cái chết, cơ thể chúng ta cúi đầu nằm yên. Sẽ chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đi vào thung lũng đầy bóng tối để đến một nơi gọi là miền giải thoát khi tất cả u sầu của kiếp người im bặt.
Người nhìn mãi theo từng chuyến xe ngựa qua rồi
Người nhìn dấu xe lăn đi dấu lăn trên đời
Ngựa xa rồi, người vẫn ngồi, bụi về với mây
Người còn đó gieo hạt lúa trên ruộng đất này
Người còn đó nhưng bơ vơ mắt chong đêm dài
Ngựa xa rồi, ngựa xa rồi, trên ngày tháng vơi
Người còn đó, những lời nói rơi về chân đồi
Người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài
Nhuộm đất này, nhuộm cho hồng hạt mầm trót vay
Tiếng hát lướt qua màn đêm. Thanh âm hấp hối chồng lên thanh âm hấp hối trên hai khuôn mặt biết cảm và biết thương yêu. Họ đẹp quá, thanh thoát quá. Kịch tính trong âm hưởng opera đưa bi kịch của “Phúc Âm Buồn” vút cao nhìn xuống bi kịch của nhân gian, như những thiên thần trên cao khóc cho loài người bên dưới, đánh thức lòng từ tâm hãy xóa đi chia cách giữa người và người, hạt giống từ tâm gieo vào đời sẽ có một ngày nở ra đóa linh lan.
Đã bao năm nghe bản nhạc này nhưng bao giờ cũng nước mắt. Đêm đó, khung cảnh quê hương hiện ra theo từng giọt soprano cao vút. Tiếng nguyện cầu hoảng hốt của đứa trẻ ngày nào trong tôi van xin đấng từ bi Quan Thế Âm khi phải dẫm lên xác người trên con đường di tản những ngày loạn lạc. Không, bản nhạc không mang mùi tử khí của chiến tranh mà chỉ mang nỗi buồn âm thầm xót xa cho những linh hồn đã ra đi và những linh hồn còn vất vưởng ở lại. Nhưng khi nhìn bi thương trên khuôn mặt của Hila và Teresa thì tôi lại bị ném vào khung cảnh của buổi sáng hôm đó khi cha tôi cầm cờ trắng dẫn chị em tôi thoát chạy khỏi vùng bom lửa. Cái đau đớn trong bài hát khơi lại cái đau đớn trong tôi một quảng đời thơ ngây triền miên trong chiến tranh. Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người….Thôi đợi chờ mà chi, không, sẽ không có ngày đó, nó chỉ đến khi thiên thu đến trên thân này mà thôi. Rõ ràng là “Phúc Âm Buồn” nói đến cái chết như một sự giải thoát có phải không.
Ký ức chiến tranh vẫn còn thoi thóp trong tim, không bao giờ nguôi nhịp, có khi ngủ yên nhưng chỉ cần một chút lửa khơi là bùng dậy bất cứ lúc nào. Làm sao ai biết đâu bầy chim bỏ xứ trong lòng vẫn bao điều hỗn độn, khi bay về miền tuyết phủ buồn tênh thi thổ máu tươi, một đêm chim chết, chết khi đêm về, xác chưa tan, thì… tái sinh thành Đỗ Quyên… Hoàng khuyên không còn ai nghe hót, và chim khổ đau cấu cổ chết không hay!
De Profundis clamavi ad te Domine.
Out of the depths I cry to you Lord.
Từ vực sâu sầu thẳm con đang khóc với Người.
Sớm ra đi sớm hoa không biết
Đêm trở về đêm cành không hay
Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi góc tường in cái bóng gầy.
(Mai Thảo)
Tôi bỗng ngậm ngùi một lời tự thú rằng tôi luôn nhớ những gì làm đau lòng mình. Dù không lấy gì của cuộc đời, không xâm phạm bất cứ điều gì, không chờ không đợi, nhưng bao giờ tôi cũng chỉ thấy một nỗi buồn ngàn dặm. Có biết bao điều tuyệt vời khác về đêm nhạc này mà người nghệ sĩ của Studio Hill đã cất công tạo dựng mà sao tôi chỉ triền miên màn trình diễn của Teresa Mai và Hila Plitmann trong bản Phúc Âm Buồn này.
I didn’t know the cost
of entering a song – was to lose
your way back.
Câu thơ của Ocean Vương vẫn vang lên một nốt bất biến rằng ta phải trả một giá rất đắt khi bước vào một bản nhạc và đánh mất đường ra. Với tôi, nó tựa như Alice trong Alice in Wonderland rơi vào hồ nước mắt của chính mình, bơi mãi trong đó không tìm được lối ra.
Nước mắt chồng lên nước mắt.
Đêm nay tôi không tài nào dỗ được giấc ngủ, trăng mười bảy vằng vặc, đêm Virginia đã bắt đầu có màu xanh đậm của mùa thu. Indigo Night! Trong lòng một nỗi buồn tựa như bóng tối trên ngọn cây im lìm ngoài kia, còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người vẫn còn văng vẳng, tôi quay lại bảo hãy đi đi nhưng nó chỉ im lặng nhìn tôi ứa nước mắt.
Nhìn về phía xa xôi,
với trái tim mỏi mệt,
có phải chỉ vì tôi
mà gió kia gào thét
trên đỉnh tùng đơn côi?
(Kamo no Chōmei – Pháp Hoan dịch) – Bỗng nhiên không vì lý do gì, tôi lại nhớ đến bài Waka này mà em tôi dịch đã lâu.
Đêm đã khuya, với trái tim cảm kích, tôi muốn nói một chút về khung cảnh huyền ảo đầy kịch tính của rừng cây bao quanh sân khấu đêm nhạc Chiếc Lá Thu Phai. Dù “Phúc Âm Buồn” và bóng dáng thống thiết của Teresa và Hila như những thiên thần khóc cho phận người làm tôi cũng khóc theo, nhưng bên cạnh đó, tia nắng của những tiếng hát sau đó đã làm nên hơi ấm khi Tấn Sơn kết thúc chương trình bằng tiếng kinh cầu của nơi đây tôi chờ, nơi đây em chờ, trong căn nhà nhỏ mẹ cũng ngồi chờ khô nước mắt, chờ đá reo ca….
Hỡi những nghệ sĩ của Chiếc Lá Thu Phai: Trịnh Hoàng Hải, Teresa Mai, Hila Piltmann, Uyển Diễm, Đại Dương, Nam Khánh, Đồng Lan, Tấn Sơn, Bảo Châu, Phong Lưu, Hoàng Lý, Hoài Phương, Hoàng Lan, Tạ Hùng Cường, Thanh Huy, Bill Young, và bạn tôi Trịnh Hoàng Diệu với những chiếc áo dài quế hương của nàng, hôm đó trời Austin lộng lẫy ánh tà dương, khung cánh của Bình Quới với đèn lồng về đêm được dựng lại nơi đây và những nốt hương ngọt ngào của những giọng hát của tất cả đã làm nên những cánh chim trời cùng bay về đậu dưới bóng hình của người nhạc sĩ bất tử.
Một loài chim mới đến
Vui như nắng ban mai
Hãy về đây, hãy về đây.
Tôi cần nhìn lại nắng trong nụ cười
Một lần em đã đến hân hoan ôi cuộc đời
Nụ tầm xuân hãy ấm
Ðông sang khoác vai tôi
Những ngày vui, những ngày vui…
Bạn yêu dấu,
Đêm đã khuya bên này bờ đại dương.
Bonne nuit!
Dodo l’enfant do!
Tống Mai
Virginia, Oct 19, 2024
(Viết cho đêm nhạc Trịnh Công Sơn, chủ đề Chiếc Lá Thu Phai, Oct 12, 2024 trên đồi Studio Hill Austin, Texas của anh Trịnh Hoàng Hải và Sangeeta Kaur Teresa Mai)
CHIẾC LÁ THU PHAI
Studio Hill Austin, Texas
Oct 12, 2024
PHÚC ÂM BUỒN
Sopranos: Teresa Mai, Hila Plitmann
youtube.com/watch?v=6x0BmJhTXvw
Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây?
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người?
– Hila Plitmann: Israeli-American, two-time Grammy Award-winning operatic soprano, 2009, 2022.
– Sangeeta Kaur (Teresa Mai): Vietnamese-American, Grammy Award-winning operatic soprano in 2022
for Best Classical Solo Vocal Album “Mythologies”.
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?
– Sangeeta Kaur Teresa Mai
Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người, nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm
– Hila PlitmannNgười nằm co như loài thú trong rừng sương mù
Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
Một góc trời, người vẫn ngồi, một đời nhỏ nhen
– Teresa MaiNgười còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
Từng đêm về, từng đêm về mang đời ngẩn ngơNgười còn đó, những lời nói rơi về chân đồi
Người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài
Nhuộm đất này, nhuộm cho hồng hạt mầm trót vay
Người nhìn mãi theo từng chuyến xe ngựa qua rồi
Người nhìn dấu xe lăn đi dấu lăn trên đờiNgựa xa rồi, người vẫn ngồi, bụi về với mây
Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây?
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người?
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
– Teresa Mai
Cuồng phong cánh mỏiVề bên núi đợiNgậm ngùi ôi đá cũng thương thay
Mùi hương phấn ngườiMột hôm nhớ lạiHẹn ngày sau sẽ mua vui
Mùa xuân quá vộiMười năm tắm gộiGiật mình ôi chiếc lá thu phai
– Trịnh Hoàng Hải
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi
– Hila Plitmann
Chiều đã đi vào vườn mắt emMùa thu qua tay đã bao lầnHàng cây thắp nến lên hai hàngĐể nắng đi vào trong mắt em
– Đồng Lan
Xin đứng yên trong chiều, trên môi thở khói quạnh hiu
Về đây thân xác hư hao, đêm đêm nằm nghe lá
Than van chút niềm đau ngọt ngào
– Tấn Sơn
Một cuộc tình nhỏ bé bên đôi môi hồng đào
Ðường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao
Hãy về mau, hãy về mau.
Dù ngày mưa hay nắng bông hoa vẫn là người
Một đàn chim rất trắng trong sân đứng xinh tươi
Em là ai, em là ai?
– Nam Khánh
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Quê nhà đó bao năm có em
Có bóng dừa có câu hò
Có con đò chở mưa nắng đi
– Hoàng Lan
Suối đón từng bàn chân em quaLá hát từ bàn tay thơm thoLá khô vì đợi chờCũng như đời người mãi âm u
– Bảo Châu
Trịnh Hoàng Diệu – Teresa Mai – Tống Mai
* * * * *
Teresa Mai – Grammy Award album Mythologies
Teresa Mai – Album Mythologies II
NHỮNG CHIẾC ÁO QUẾ HƯƠNG DIỆU MANG ĐẾN AUSTIN
Mai bước vào Phúc Âm Buồn không tìm được lối ra. Độc giả này bước vào thế giới văn chương của Mai cũng lạc lối trong đó không muốn ra. Bài viết dốc lỏng của Mai thật tuyệt vời nước mắt và niềm vui và hình ảnh thì đẹp quá, quá đẹp.
Một sự rung động như bao giờ khi đọc văn của Mai.
Merci bạn tôi!
“O Mouse, do you know the way out of this pool? I am very tired of swimming about here, O Mouse!”
(Alice in Wonderland)
Dear chị,
Hoàng hôn rực rỡ trong bài viết.
Không dự được đêm nhạc này nhưng đọc những lời chị viết và xem photography của chị cũng hình dung được tất cả cái đẹp chị ơi.
Thương quý một tâm hồn.
Bên này người Việt còn những chương trình như thế này để ngồi lại với nhau tìm hơi ấm tha hương.
I love reading what you write. So profound. Your writings seem to go straight to my heart.
Teresa has such a special voice. Very proud that many Vietnamese in the U.S. have made Vietnam proud.
Thank you dear chị. Her vocal range is incredible:
O Mio Babbino Caro:
youtube.com/watch?v=x5nUxWUMoN4
Còn bao lâu tôi xa em, xa tôi.
Hay quá Mai ơi!
Bản nhạc đánh đúng một nốt tâm đắc lên hồn.
Mai nghĩ Teresa chọn đúng bản nhạc kịch tính nhất cho giọng hát operatic của Teresa.
Kết quả là thiên tiên.
Mai đã viết với trái tim rướm lệ.
Mot chuong trinh rat hay va rat y nghia! Hay qua chi Mai! Thanks for sharing your thoughts, your beautiful photos!
Chị cám ơn Thu Huỳnh.
Chị chỉ tiếc những show ca nhạc đầy ý nghĩa như vậy mà là private, không phổ biến ra công chúng. Khán giả hơn 400 người nhưng chỉ trong vòng quen biết của producer Trịnh Hoàng Hải và Teresa Mai.
Áo Teresa mặc là của chị Diệu may phải không chị?
Đúng rồi, chị Diệu may cho một số ca sĩ hôm đó những chiếc áo tuyệt vời.
Em nhìn mãi không chán. Chị Diệu giỏi thật.
Đẹp, và buồn mang mác!
Beautiful and melancholic!
Nhạc hay bao gìơ cũng là nhạc buồn chị Liên hỉ
Đầy rẫy cảm xúc!
Qua bài viết, cám ơn Tống Mai đã chuyển tải định nghĩa của những xúc động mơ hồ mình không diễn tả hay định hình được khi nghe nhạc phẩm Phúc âm buồn qua hai giọng nữ cao với tiếng piano của Duy Trần tối hôm đó. Tự nhiên, những mệt mỏi lao động cho chương trình “Chiếc lá thu phai” tan biến khỏi thân xác, còn lại niềm hân hoan và hạnh phúc trong tôi vì đã đem được sự rung động nhất, có thể, của nhạc TCS đến với hơn 400 con người trong đêm đó. Xin cám ơn Tống Mai thêm một lần nữa.
Mai có được cái duyên đẹp dự đêm nhạc này với Diệu, với một người hiểu ca từ trong nhạc của anh mình hơn ai hết.
Mai phải cám ơn anh Trịnh Hoàng Hải và Theresa đã nhã ý mời qua Austin và cho Mai ngồi ngay trước sân khâu nên được chìm vào thế giới mộng mị của âm nhạc và nhất là may mắn ghi được hình ảnh rất đẹp của Theresa.
Mai cũng nghĩ là hơn 400 khán giả đêm hôm đó đều có cùng cảm xúc như Mai khi nghe những bản nhạc chọn rất có ý nghĩa của các ca sĩ. Anh Trịnh Hoàng Hải đã tạo cơ hội cho bầy chim bỏ xứ tụ lại với nhau chia nhau hơi ấm tình hoài hương. Đêm đó, Mai nghĩ TCS đang mỉm cười nhìn xuống.
Sao chị ấy viết như tiểu thuyết vậy. Chị ấy tài hoa quá. Cảm ơn Chị Diệu đã chia sẻ bài viết hay đặc biệt của chị Tống Mai .
Ôi, một nhận xét thật ngộ nghĩnh. Chị cám ơn Thành!
Mai là Thiên thần đánh thức lòng từ tâm,
vì Mai đã gieo vào đời hạt giống từ tâm
Và đã nở đoá hoa Linh lan trong bềnh bồng sương khói.
Chao ơi, đêm nay sẽ có một người đem những lời này vào giấc ngủ.
Còn bao lâu thì anh không rõ, nhưng anh biết chắc chắn sẽ chẳng còn lâu! Cảm ơn Mai Tống, một bài viết thật hay và những hình ảnh tuyệt đẹp.
Cám ơn anh tôi!
Câu đầu tiên em nghe nhói tim.
Đọc mà chạnh lòng.
Thán phục chị Diệu lắm với những chiếc áo dài chị tạo ra.
Đó là một phần của cái đẹp của đêm nhạc hôm đó: những chiếc áo quế hương.
Somewhere – West Side Story
Teresa Mai
youtube.com/watch?v=yIkq8w02iuY
Beautiful!
“God has given us music so that above all it can lead us upwards. Music unites all qualities: it can exalt us, divert us, cheer us up, or break the hardest of hearts with the softest of its melancholy tones. But its principal task is to lead our thoughts to higher things, to elevate, even to make us tremble… The musical art often speaks in sounds more penetrating than the words of poetry, and takes hold of the most hidden crevices of the heart… Song elevates our being and leads us to the good and the true. ”
(Nietzsche)
Cảm ơn Mai, có lẽ phải ở ngay trong buổi nhạc cảm xúc mới làm rung động Mai như vậy.
1968: Lúc tản cư đi qua cầu Bến Ngự về phía những người lính Mỹ đến nơi an toàn thì phải đạp lên xác chết mà đi thôi, họ nằm đầy đường không có chỗ cho mình đi. Cầu bị bom làm lủng mấy hố thật lớn có thể thấy được nước phía dưới và phải cẩn thận kẻo lọt xuống sông. Lại thêm đầy xác người trên cầu nên không có chỗ để đi, phải bước qua thân thể rách nát của họ mà đi, bước qua không xin lỗi vì đầu óc, tâm trí lạnh lẽo không cảm giác chỉ biết bước và bước nên có còn biết lịch sự là gì. Khi qua được cầu đến Quốc Học thì có một xác chết có cái bụng thật to, to như một quả cầu lớn, không phải vì mập ra đâu, người chết làm gì mập ra được, nhưng họ phình ra vì lý do gì vậy nhỉ, tại sao người con trai đó bung cả người ra, tại sao người con trai ngồi chết trong góc lớp của trường Quốc Học có cái bụng to quá, cả đầu và tay chân cũng sưng vù lên. Vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi đến Kiểu Mẫu, trạm tạm trú an toàn mới tạm quên được người con trai ngồi chết trong góc lớp đó.
Rồi hình ảnh một người lính Bắc Việt bị thương nằm trong khe nước ngay dưới bậc cấp của nhà mình, khe nước đó khi trời mưa nước trong chảy nhanh qua những hòn sỏi rất đẹp, nơi các chị em Mai lúc còn nhỏ hay làm thuyền giấy để thả trôi, nơi đó người lính chính quy nằm trên những viên sỏi trong khe, bị thương ở chân không đi được, anh ta trẻ lắm, mặt non nớt, chắc chỉ hơn mình mấy tuổi, cặp mắt hiền lành và u uất, cặp mắt đầm lầy.
Rồi có những đoàn người nối nhau bằng dây thừng đi lặng lẽ trong đêm, từ cửa sổ nhìn ra đường chỉ thấy họ lặng lẽ đi, có tiếng rên rỉ nhỏ, tiếng rên nhỏ quá không dám để ai nghe, những tiếng rên nhỏ nhưng đủ để chảy nước mắt một trời đêm. Họ là những hình ảnh sống rất lâu trong đầu mình khi nhắc đến Mậu Thân, người con trai ngồi chết trong lớp học, người lính chính quy bị thương nằm trong khe nước bên đường ngay dốc Bến Ngự, đoàn ngươi`rên rỉ rất khẽ trong đêm, họ đã ám ảnh suốt mấy chục năm, nếu biết họ là ai và đến chùa xin cầu siêu cho họ thì biết đâu hồn họ sẽ hết lang thang vào giấc ngủ của mình tạo nên ác mộng.
PHÚC ÂM BUỒN – Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?:
Sopranos: Teresa Mai, Hila Plitmann
youtube.com/watch?v=6x0BmJhTXvw
Hay quá
Cảm xúc quá
Chịu không nỗi
Mai ơi.
Bài hát cứ ở mãi trong đầu Mai, Mai nói đi đi nhưng nó chỉ im lặng nhìn Mai ứa nước mắt.
Sèche tes pleurs Mai à.
Vô cùng trong khoảnh khắc.
Ta đã hân hoan đến với cuộc đời dù mẹ đã cho mang nặng kiếp người. Nhưng dù đau đớn quằn quại ta vẫn yêu trần gian điên dại này phải không Mai.
Cảnh giới cao nhất của cuộc đời là sự có đơn
Mai ơi sáng ni mình được ngập tràn trong một thế giới đầy hư ảo, thực thực hư hư. Mình đúng là con chim Baku trong cổ tích Nhật Bản mà một người đã nói với mình thức ăn là những giấc mơ.
Mai oi,
Một buổi sáng chủ nhật đang vô tư hồn nhiên, bỗng nhiên đọc những tâm tình Mai viết sau Chiếc Lá Thu Phai làm lòng mình chùng xuống, thổn thức, xúc động như bao giờ vẫn thế mỗi lần được chạm khẽ vào tận trái tim Mai. Một tâm hồn quá ư là đẹp, đẹp một cách lạ lắm, đẹp và buồn man mác và đầy u uẩn!
Những con tim bạn bè bao la:
“ Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi
Về giữa trời về hót giữa đời tôi.
Hôm nay tôi nghe
Tôi cười như đứa bé
Mới lớn lên giữa đời sống kia
Tôi thấy chiều không nói lời lặng lẽ
Và thấy hoàng hôn áo vàng rực rỡ
Đêm bước về thật nhẹ
Sương khoác mềm vai phố.
Cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề Những con tim bạn bè bao la”
Thương!
Một ánh mắt, một nụ cười, một con tim và nhất là một tâm hồn mà mắt thường không nhìn thấy được, chỉ có thể thấu hiểu bằng con tim. Những gì đã đi qua con tim sẽ mãi dừng lại ở đó, đúng không Nàng Thơ của tôi?
Con tim giữ mãi những gì đẹp đẽ và giữ cả nước mắt.
Mai còn nhớ hồi xưa còn đi học, có một câu nói của Descartes: Je pense donc je suis.
Nhưng mình nghĩ: J’ai encore des émotions donc je suis.
Hôm Diệu đi Pháp về mình có viết với Diệu vậy đó Mai.
Mai thấy ý tưởng này cũng rất đúng với Mai không?
Katie
Ý tưởng hay quá Trang. Câu của Descartes nói đến lý trí, câu của Trang nói đến trái tim.
“Diệu ơi, cảm ơn em rất nhiều về bài viết em gởi anh. Rất lâu rồi mới đọc được bài viết hay như vậy. Bất ngờ đến thảng thốt khi biết người viết không phải đang sống tại VN.
Bài viết hay không chỉ về lời, về ý mà còn là sự am hiểu về âm nhạc của anh Sơn. Ngay cả những nhà văn, nhà báo viết chuyên trang về văn nghệ có tiếng tăm ở VN và từng viết nhiều về anh Sơn mà anh biết cũng chưa viết với cảm xúc và am hiểu anh Sơn được như vậy.
Nhờ em chuyển lời cảm ơn đến người bạn của em. Anh rất mong được em gởi tiếp những bài viết khác của chị ấy sau này. Anh sẽ gởi bài viết này đến các bạn của anh và anh tin mọi người sẽ đón nhận nó như anh đã đón nhận.
Cảm ơn Diệu nhiều.”
(Anh Cao Lập gởi cho Diệu. Anh là GĐ Bình Quới ngày xưa rất thân với anh Sơn. Anh là người giàn dựng các chương trình ở quán Hội Ngộ và các chương trình ở Austin)
Diệu thương, buổi sáng thức dậy đọc những gì anh Cao Lập viết Diệu gởi cho Mai mà ứa nước mắt.
Có, Mai có nhớ anh Cao Lập là người đã giàn dựng sân khấu và trang hoàng ngọn đồi Studio Hill ở Austin hôm đêm nhạc Chiếc Lá Thu Phai vì Diệu có giới thiệu anh khi ngồi nghe anh và Diệu nói chuyện.
Mai nghĩ anh là một trong những người nhiệt huyết cũng như anh Trịnh Hoàng Hải đã góp phần giúp cho những người yêu nhạc anh Sơn có được những cơ hội ngồi lại với nhau qua những buổi tổ chức nhạc đầy hoài niệm.
Có tin không Mai đã vừa viết bài vừa ràn rụa nước mắt. Cho đến bây giờ vẫn còn khi nghe lại Phúc Âm Buồn còn bao lâu cho mấy đen tan trên hồn người và tan trên hồn ta.
Đó là một sự tủi thân!
Đọc những bài viết của Mai, Nguyệt luôn cảm thấy buồn man mác. Lần này với bài về đêm nhạc chủ đề “Chiếc Lá Thu Phai “ ở Austin, Mai ghi lại những cảm xúc khi nghe bài Phúc Âm Buồn của anh Trịnh Công Sơn do hai soprano Teresa Mai và Hila Plitmann trình bày thì Ng cảm nhận rằng nỗi buồn của Mai càng thê thiết hơn.
Có lẽ trước những đau thương thế gian, chiến tranh, và nhất là do sự nhiễu nhương của lòng người với lòng thù hận, oán ghét chia rẽ nhau đã gây ra những nỗi buồn cho cho một tâm hồn nhạy cảm.
May mắn là trong bài viết có những hình ảnh đẹp mà Mai ghi lại được. Thật cảm động khi nghe hai tiếng hát đã từng đoạt giải Grammy Award của cô gốc Do Thái Hila Plitmann và của Theresa Mai người Mỹ gốc Việt trong show nhạc này. Tuyệt vời hơn nữa là là những chiếc áo dài Việt Nam theo phong cách xưa đẹp không tả được nên lời do Diệu thiết kế và Nguyệt phục vô cùng người bạn tài hoa này.
Cám ơn Mai rất nhiều, dù không được chứng kiến tận mắt show nhạc nhưng bài viết, hình ảnh và video đã cho Nguyệt một sự rung động sâu xa.
Thân thương,
Minh Nguyệt
Mai nghĩ những chương trình âm nhạc của người Việt hải ngoại ngày càng thưa thớt khi thế hệ đầu tiên của người Việt refugees ở đây lần lượt qua đời, vì vậy khi được dự những show nhạc như thế này là một sự cảm kích lớn.
“Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia”