Hạ Long: Theo sương vào bóng núi – Tống Mai

April 7, 2025 (TM)

Đã quá muộn. Con không thể quay về. Quá khứ không còn nữa, con đã quên tất cả, nếu không con sẽ chết vì quá đau buồn.
Mẹ hãy trở về Pháp đi,

Đông Dương của mẹ đã mất, nó đã chết.

Gần cuối phim Indochine, Camille buông câu đó vào tang thương của mẹ nuôi người Pháp của mình. Câu nói gần như tàn nhẫn, sự tàn nhẫn được nhân đôi theo nét lạnh lùng sắt thép của cô giữa khung cảnh thơ mộng của Hạ Long.
Nhưng khuôn mặt cô đẫm nước mắt.

Mãi cho đến bây giờ sau hơn 30 năm kể từ ngày phim ra mắt, tôi vẫn còn nhớ câu nói đó, càng nhớ mỗi khi đến Hạ Long. Hạ Long trong phim của năm xưa và Hạ Long của bây giờ không thay đổi, có khác chăng là những chiếc thuyền tam bản mong manh đã được thay thế bằng những chiếc du thuyền màu trắng khổng lồ.

Tôi đến Hạ Long nhiều lần, mỗi lần ra Hà Nội là tôi ra Hạ Long.  Dù đã bao lần nhưng chưa bao giờ tôi ghi lại được những hình ảnh nửa hùng vĩ nửa hư thực của những khối núi trùng trùng trôi nỗi trên mênh mông sông nước đó. Tôi cảm thấy tất cả sự bất lực và kém cỏi của mình đối với những gì thoát tục của đất trời khi theo sương vào những bóng núi. Cho đến bây giờ tôi mới can đảm thu góp những hình ảnh tôi chụp được mười năm trước và mười năm sau. Những hình ảnh có trung thực cái đẹp của Hạ Long không, làm sao tôi biết được. Tôi chỉ biết đó là những gì thoát ra tự một nửa hồn trĩu nặng và một nửa kia sương khói của mình.

Bạn yêu dấu,
Đêm đã khuya, màu xanh đậm của bầu trời đang chuyển sáng đã phủ hết một góc trời ngoài kia.
Bonne nuit.

Tống Mai
Virginia, April 7, 2025

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NHA TRANG

Đừng ngạc nhiên khi thấy những hình ảnh biển Nha Trang ở đây.
Tôi chỉ muốn làm dịu đi những trĩu nặng của Hạ Long đó thôi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

36 thoughts on “Hạ Long: Theo sương vào bóng núi – Tống Mai

    1. Không có anh chị nuôi của Mai ở Sài Gòn bao giờ Mai vễ cũng dẫn cho Mai ra Nha Trang thì có lẽ sẽ không có những bức hình bãi biển chụp từ trên cao cửa sổ khách sạn vào bình mình và hoàng hôn này đâu.

  1. Đọc bài viết này làm lòng Mình trùng xuống. Bài viết nói lên nỗi lòng của mình khi thăm Vịnh Hạ Long mấy năm gần đây !
    Collection Hình Hạ Long và bài biển Nhà Trang quá đẹp và cảm động ! Mầu xanh của hình nói lên cái đẹp của quá khứ đã mất rồi !
    As always , những bài viết của chị làm mình buồn lắm, cám thấy đã mất một cái gì đó trong quá khứ, làm mình càng muốn về VN , không phải để sống trong hiện tại đâu mà là đề trở về với dĩ vãng mà mình đã không được hưởng vì chiến tranh không cho phép mình rời Saigon để được hưởng những cái đẹp của đất nước mình!

    1. Mai hiểu. Những lần về là những chuyến đi đầy khao khát những khung cảnh thoát tục của quê hương chưa từng có nơi nào khác trên trái đất này… đẹp, mộng, máu, nước mắt…

  2. Hạ Long (những ảnh không có tàu thuyền) cho em cảm giác như lạc vào cõi hồng hoang đê mê huyền hoặc, có chút hơi rờn rợn. Đẹp, hùng vĩ. Một thế giới vừa hiển lộ vừa phong kín. Tựa như hình thù những khối mây em thỉnh thoảng nhìn thấy lúc trời chạng vạng.

    Ảnh Nha Trang thứ tư (đếm từ dưới lên) có một khe mây ánh sáng xuyên qua. Lúc nhỏ em thường nghĩ khe mây hẳn là nơi mở ra một thế giới khác với trần gian. Lạ lùng, bí ẩn. Và em ước phải chi em đến được đó…

    Thiên nhiên trong góc nhìn của chị luôn khiến em suy tưởng. Và em thích điều này.

    1. Thật lạ, Hạnh hay thấy được những gì chị muốn nói sau những tấm ảnh và điều đó làm chị xúc động, có khi giật mình.
      Bao giờ chị cũng ấm lòng khi gặp nhà văn ở đây. Chị chỉ mong có ngày gặp mặt.

  3. Không như những tác phẩm trước của Mai, loạt hình Hạ Long kéo lòng chùng xuống, những tảng núi âm u không rõ nét cho một khung cảnh thật buồn Mai ạ.

    Phải nói là chưa từng thấy có những tấm hình Hạ Long nào ấn tượng như thế, làm buồn như thế, có một không hai. Cũng như những bài viết của Mai không rập theo một khuôn khổ nào, nên nó rất riêng.
    Merci Mai

    1. Hôm đó mưa, mùa gió mùa, Monsoon rain, Hà Nội sướt mướt nhưng khi đến Hạ Long thì trời hừng sáng, chỉ một chút thôi, không sáng quá không u quá nên lý tưởng cho photography. Màu sương làm cho màu lục của núi dịu đi có gam màu “Rainy Day” mơ màng.
      Mai nghĩ mình chỉ may mắn rớt vào Hạ Long đẹp nhất so với những lần trước, sương chỉ đủ dày để ẩn hiện những tầng tầng lớp lớp núi xa xa gần gần.

      Nhìn buồn nhưng không khỏi kinh ngạc đất nước mình còn đẹp quá, xúc động như bao giờ. Suốt sáu tiếng trên boong tàu rưng rưng sững sờ.

  4. Một palette màu của mưa, xanh, lam, lục rất trầm gần như u ám. Đó là cái đặc biệt của bộ hình này của Mai.

    1. “Must it ever be thus, — that the source of our happiness must also be the fountain of our misery? The full and ardent sentiment which animated my heart with the love of nature, overwhelming me with a torrent of delight, and which brought all paradise before me, has now become an insupportable torment, a demon which perpetually pursues and harasses me. When in bygone days I gazed from these rocks upon yonder mountains across the river, and upon the green, flowery valley before me, and saw alI nature budding and bursting around; the hills clothed from foot to peak with tall, thick forest trees; the valleys in all their varied windings, shaded with the loveliest woods; and the soft river gliding along amongst the lisping reeds, mirroring the beautiful clouds which the soft evening breeze wafted across the sky, — when I heard the groves about me melodious with the music of birds, and saw the million swarms of insects dancing in the last golden beams of the sun, whose setting rays awoke the humming beetles from their grassy beds, whilst the subdued tumult around directed my attention to the ground, and I there observed the arid rock compelled to yield nutriment to the dry moss, whilst the heath flourished upon the barren sands below me, all this displayed to me the inner warmth which animates all nature, and filled and glowed within my heart. I felt myself exalted by this overflowing fulness to the perception of the Godhead, and the glorious forms of an infinite universe became visible to my soul! Stupendous mountains encompassed me, abysses yawned at my feet, and cataracts fell headlong down before me; impetuous rivers rolled through the plain, and rocks and mountains resounded from afar. In the depths of the earth I saw innumerable powers in motion, and multiplying to infinity; whilst upon its surface, and beneath the heavens, there teemed ten thousand varieties of living creatures. Everything around is alive with an infinite number of forms; while mankind fly for security to their petty houses, from the shelter of which they rule in their imaginations over the wide-extended universe. Poor fool! in whose petty estimation all things are little. From the inaccessible mountains, across the desert which no mortal foot has trod, far as the confines of the unknown ocean, breathes the spirit of the eternal Creator; and every atom to which he has given existence finds favour in his sight. Ah, how often at that time has the flight of a bird, soaring above my head, inspired me with the desire of being transported to the shores of the immeasurable waters, there to quaff the pleasures of life from the foaming goblet of the Infinite, and to partake, if but for a moment even, with the confined powers of my soul, the beatitude of that Creator who accomplishes all things in himself, and through himself!

      My dear friend, the bare recollection of those hours still consoles me. Even this effort to recall those ineffable sensations, and give them utterance, exalts my soul above itself, and makes me doubly feel the intensity of my present anguish.”

      (Goethe – The Sorrow of Young Werther)

  5. Màu sắc mờ mờ nhạt nhạt làm buồn buồn nhưng thanh bình yên nghỉ trong tâm hồn .

    1. Những khối núi đã có ở đó hàng ngàn năm trước nên cấu trúc sần sùi hoang dã, nhưng nhờ triền miên sương mù bao phủ nên êm đi, sương đã biến hoang dã thành huyền hoặc.

  6. Photography của chị biển Hạ Long thành u tịch đẹp độc đáo.
    Có nhiều phím quay ở Hà Long nhưng em nghĩ Indochine đẹp và thơ mộng nhất.

    1. Hồi xưa non nớt khi xem Indochine chỉ biết hay và đẹp, sau này khi đã chín chắn, xem lại, để ý từng chi tiết cinematography, acting, mới thấy Catherine Deneuve diễn xuất tuyệt vời.

      “I never left Indochina.
      In our youth we thought the world consisted of inseparable things, men and women,
      mountains and plains, humans and gods, Indochina and France…”

  7. I love the gray blue in your pictures. It seems to stir a nostalgic feeling .
    Thank you for sharing your beautiful images .

  8. Đẹp quá chị ạ! Chẳng khác gì lạc vào cõi bồng lai.

    “Thoảng bên tai một tiếng chày kình, Khách tang hải giật mình trong giấc mộng.”

      1. Dạ chị. Có sách PH sẽ gửi qua cho chị ngay. PH cũng vừa mới gửi cho chị bộ Tám Vạn Bốn Nghìn Cây và Trời Cao Gió Lộng cùng 40 tấm tranh mới thay vào bộ Nhiều tác giả cho những bức trùng lặp. Chị tận hưởng mùa xuân bên bờ đông cùng hoa, thơ và tranh ạ.

  9. Tống Mai chụp Hạ Long và Nha Trang quá đẹp thơ mộng và có hồn.
    Đúng là một nhiếp ảnh gia có hạng trên thế giới!

  10. Mỗi khi đọc được những cảm tưởng của Mai sau mỗi chuyến Mai về thăm Việt Nam , Ti càng thấu hiểu hơn rằng Mai yêu quê hương tha thiết đến duờng nào !
    Mai luôn khám phá ra những nét đẹp tuyệt vời của mỗi vùng miền đất nước Mai đã đến , đã đi qua, nét đẹp duới góc nhìn của Mai không phải ai cũng có thể nhìn thấy đuợc .
    Những hình ảnh của Vịnh Hạ Long với các ngọn núi chập chùng giữa sóng nước mênh mông duới ống kính của Mai đẹp hơn cả những bức tranh thủy mặc .
    Những hình ảnh của biển Nha Trang với cảnh bình minh và hoàng hôn đẹp một cách dịu dàng .
    Ti cám ơn Mai đã cho thuởng thức những tác phẩm tuyệt diệu này .
    Thương .

Leave a Reply