Khi bóng đêm trở nên vô tận, xin hãy nhớ đến ta – Tống Mai

July 28, 2025 (TM)

Cast your eyes on the ocean
Cast your soul to the sea
When the dark night seems endless
Please remember me
(Dante’s Prayer – L. McKennitt)

Khi mắt hướng vào đại dương bao la, hồn băng qua biển cả trong đen tối của màn đêm vô tận với giông tố trong lòng, hãy yên đi và nhớ đến ta.

Bạn yêu dấu,

Đó là một lời khẩn cầu rực rỡ  – Hãy nhớ đến ta, đấng thiêng liêng tối cao, bàn tay che chở, tình yêu thương, ánh sáng bình minh sau đêm tối vô tận. Hãy nương tựa vào ta.

Đêm thật đậm ngoài kia, màu đen bất thường bao phủ những tán cây mọi đêm thường in rõ lên bầu trời sau cửa sổ của tôi đêm nay đang treo ngột ngạt trên lồng ngực của mình khối bất an một con chim gãy cánh.

Tôi phải trở lại với biển cả.  Ý nghĩ đó thoạt tiên chỉ một thoáng mơ hồ, nhưng khi màu đen ngoài cửa càng lúc càng cô đọng như một bức tường không lối thoát chắn ngay trước mặt thì dâng lên thành niềm khao khát vỡ tràn.  Tôi biết mình phải trở lại với biển cả, với chốn cô đơn ở giờ phút khuya khoắt không một bóng người để được đứng dưới màu xanh indigo night khi mặt trời chưa ló dạng, nghe trên vai bàn tay ấm áp bao dung, bàn tay dẫn dắt của đấng thiêng liêng. Hỡi bóng đêm, chỉ có lúc  đó tôi mới cảm nhận được khoảnh khắc gần gũi với người, là lúc để cầu xin những nỗi phiền muộn mờ dần và những giấc ngủ vùng vẫy mộng mị không còn triền miên.

Đêm đã khuya bên này bờ đại dương, ngoài kia trời vẫn đậm đen, mắt tôi vẫn chưa tìm được nóc giáo đường trắng bên trái cửa sổ của mình. Tôi phải chờ đến bao lâu.

Fragile heart,
Someday I shall sing to thee in the sunrise of other world, I have seen thee before in the light of the earth, in the love of man. (Tagore)

Bonne nuit.
Dodo, l’enfant do!

Tống Mai
Virginia, July 28, 2025

 

Cast your eyes on the ocean

Cast your soul to the sea
When the dark night seems endless
Please remember me

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

37 thoughts on “Khi bóng đêm trở nên vô tận, xin hãy nhớ đến ta – Tống Mai

      1. Mai chụp hình biển đẹp mà D. chưa từng được nhìn hình biển nào đẹp như thế.

        1. Đó là biển ở California, Mai nghĩ nó kịch tính đầy hỉ nộ hơn biển Việt Nam hiền hòa lãng mạn, nhất là biển Nha Trang, khi nào Diệu đi nhớ ở khách sạn Havana hay Merperle ở trên balcon nhìn xuống ban đêm và khi mặt trời chưa lên đẹp tắt thở.

          1. D. it khi được nhìn ngắm biển,
            chỉ được thấy biển đẹp qua những hình của Mai chụp.

  1. Muôn Trùng Biển Ơi
    (TCS – Vĩnh Trinh)
    youtube.com/watch?v=_LklC5Gqsdg&list=RD_LklC5Gqsdg&start_radio=1

    Biển ơi có người im lặng
    Có người vui đùa là tại sao
    Là tại sao
    Có người im lặng, có người vui đùa, giữa cuộc vui
    Biển ơi gió mùa đã về, mang nặng câu thề
    Sóng đùa suốt mùa
    Sóng đùa biển khơi à ơi
    Bờ xa có người im lặng
    Có tình vui đùa có tình ơ hờ là tại sao.

    Là tại sao
    Có tình ân cần, có tình khóc tình giữa vực sâu
    Biển ơi cát mòn thân rồi
    Gió mòn thân rồi
    Gió mòn, cát mòn.

    Biển ơi có người im lặng
    Biển ơi có người muôn trùng
    Biển ơi có người vui đùa
    Biển ơi có người xa vắng.

  2. Những tác phẩm kèm theo bài viết thật đặc biệt tác động người xem.

    Tông màu pastel của Renoir, Degas, Monet…đều thấy phảng phất đâu đó trong những tác phẩm của Mai.
    Kỹ thuật minimalist với thể loại bố cục mở rộng không bị đóng cùng sự dịu dàng của màu sắc tạo nên cảm giác lãng mạng, nhẹ nhàng, bình yên và lôi cuốn người xem vào sự vô tận của ý tưởng… Thầy vẫn thường nghĩ rằng sự vô tận là không đi, bởi vô tận là không đi mới đến.

    1. Mai nghĩ đến khái niệm “Ma” và “Hi” của người Nhật về cái ý tưởng bất tận của người xem khi đứng trước một tác phẩm minimalist. “Ma” nói đến sự đơn giản, khoảng không yên lặng và “Hi” nói đến emotional connection kết nổi cảm xúc giữa tác phẩm với người xem. Nếu đạt được hai yếu tố đó trong một tác phẩm thì đó là sự thành công của người nghệ sĩ.

  3. Tình yêu thương hiện hữu trước cả ánh sáng trên trái đất và tình cờ xuất hiện trong ánh bình minh của một thế giới khác. Bóng đêm hay ánh sáng. Tất cả chỉ vô thường cố hữu,
    Thật do dự khi muốn hỏi Mai đang ở đâu giữa hai thế giới Minimalisme và Surréalisme.
    Cám ơn Mai đã chia sẻ những hình ảnh và ý tưởng tuyệt vời.

    1. Mai ở đâu, minimalism hay surrealism? Mai không biết mình ở đâu.. Sự kỳ diệu và vẻ đẹp lạ lùng thường nằm trong những điều tầm thường nhỏ nhoi không ai để ý hay quan tâm đến, và đó là khái niệm vừa là minimalism vừa là surrealism đó thôi phải không.

  4. Đẹp quá Mai. Vừa cuồng nhiệt vừa thoát tục. Em đi nhiều bãi biển nhưng chưa được thấy biển dưới góc độ thoát tục này. Thank you Mai, what a treat for my soul.

    1. Dựa lên “The Divine Comedy” của Dante, bài hát chị nghĩ về một trái tim mong manh có lẽ đã mệt mỏi và hy vọng tan vỡ khắc sâu bằng nước mắt , đang vươn lên tìm an trú trong sức mạnh của đức tin vào đấng tối cao.

      When the dark wood fell before me
      And all the paths were overgrown
      When the priests of pride say there is no other way
      I tilled the sorrows of stone

      I did not believe because I could not see
      Though you came to me in the night
      When the dawn seemed forever lost
      You showed me your love in the light of the stars

      Then the mountain rose before me
      By the deep well of desire
      From the fountain of forgiveness
      Beyond the ice and fire

      Though we share this humble path, alone
      How fragile is the heart
      Oh give these clay feet wings to fly
      To touch the face of the stars

      Breathe life into this feeble heart
      Lift this mortal veil of fear
      Take these crumbled hopes, etched with tears
      We’ll rise above these earthly cares

      Cast your eyes on the ocean
      Cast your soul to the sea
      When the dark night seems endless
      Please remember me

      youtube.com/watch?v=HUHvj1cxOs0&list=RDHUHvj1cxOs0&start_radio=1

  5. Pure Shadow and Light
    Cư Sĩ Minh Đạt
    (Nguyễn Thị Phương Trâm dịch)

    @the Tate Modern
    a painting
    in white
    a wordless white
    without instructions
    or obstruction
    to those who view
    it’s quiet
    there
    like a friend

    as the light
    leans in
    a thin layer of gesso
    quivering like new skin
    as I began to discern
    the air of the painting

    in a world full of voices
    Agnes Martin’s work
    speaks via a net
    a conductor’s hand
    soft charcoal lines
    the air though the lungs of a Zen master
    she speaks not of flowers
    not of pain
    she opens the door to a world
    where the light introduces itself

    in another room
    Robert Ryman did not sketch
    he spreads paint as though someone had spread
    a layer of ice in the lake
    ice with structure
    with selvage
    glue streaks
    and the untouched things he had left behind
    touched lightly by the light
    as its shadows leaves
    not a mark
    left is a substantial feeling
    fast asleep in the silence

    Ellsworth Kelly is too here
    in colour
    a patch of red
    a patch of blue
    not diluted
    not mixed
    the colours he presents
    in absolute
    a solid sound bouncing around inside an empty room.
    no symbolism
    no comparing
    it in itself is shape and light

    people like them, those who paint in white
    in grey
    in nets or block
    follow the same path
    a path toward nihilism

    where
    light is no longer light
    the direct perception of what can not be expressed with colour
    space no longer a foundation
    but something that waits patiently
    the material no longer a vessel
    but a quiet master
    and awareness no longer is me watching
    but that I am here

    hence
    each piece of minimalism
    is a meditative gate
    a visual breath
    a pure reflection
    so I may
    when there is enough quiet
    find myself again
    in the soft charcoal lines
    silent white domain
    and a ray of light

    I too have a chance
    to draw
    tối giản và ánh sáng

    tại Tate Modern
    có một bức tranh
    chỉ trắng thôi
    một màu trắng không kể gì
    không dạy gì
    không làm phiền người xem
    nó đứng đó
    lặng lẽ
    như một người bạn

    và rồi ánh sáng
    nghiêng xuống
    một lớp gesso mỏng
    rung lên như da thịt non
    tôi thấy
    bức tranh bắt đầu thở

    trong một thế giới đầy giọng nói
    tranh Agnes Martin
    nói bằng lưới
    bằng nhịp tay run rẩy
    bằng những đường chì nhẹ
    như tiếng thở đều của một người đã thiền đủ lâu
    cô không nói về hoa
    cô không nói về khổ đau
    cô chỉ mở ra
    một không gian
    để ánh sáng được tự kể mình là ai

    ở một phòng khác
    Robert Ryman không vẽ
    ông trải sơn như người đặt một lớp băng lên mặt hồ
    lớp băng ấy có kết cấu
    có mép vải
    có vết keo
    và có cả những gì ông để lại như chưa từng động vào
    ánh sáng chạm vào
    trượt nhẹ
    bóng không hằn
    chỉ hiện ra một cảm giác vật chất đang ngủ trong im lặng

    Ellsworth Kelly cũng đến đây
    với màu
    một miếng đỏ
    một miếng xanh
    chẳng pha loãng
    chẳng trộn nhoè
    màu của ông hiện diện
    một cách hoàn toàn
    như một khối âm thanh vang trong một căn phòng rỗng.
    không biểu tượng
    không so sánh
    chỉ có ánh sáng và hình thể
    là chính nó

    và tất cả những người như họ
    dù vẽ trắng
    vẽ xám
    vẽ lưới hay vẽ khối
    đều đi chung một con đường
    con đường về cái Không

    nơi đó
    ánh sáng không là ánh sáng
    mà là trực nhận của một cái gì không thể nói bằng màu
    không gian không là nền
    mà là sự chờ đợi không cưỡng cầu
    vật chất không là phương tiện
    mà là người thầy im lặng
    và nhận thức không còn là tôi đang xem
    mà là tôi đang có mặt

    vì thế
    mỗi bức tranh tối giản
    là một cổng thiền
    một hơi thở thị giác
    một tấm gương vô nhiễm
    để tôi
    khi đủ yên lặng
    có thể gặp lại mình
    trong một nét chì mềm
    một vùng trắng lặng
    và một vệt ánh sáng

    tôi cũng
    được vẽ

  6. Mai ơi
    Nguyệt đọc viết này của Mai mà cảm nhận một nổi buồn khắc khoải , không biết vì sao ! 
    Những hình ảnh ở biển của Mai chụp thì đẹp tuyệt vời ! 
    Cám ơn Mai nhiều lắm lắm . 
    Thương .

  7. “Ảnh lạ, đẹp, mang cả hơi thở và nhịp đập của trái tim. Bạn mình thật tuyệt.”

    Mai ơi, Nguyệt gởi Mai comment của Thông trên Facebook của Ng.

    1. Cám ơn Nguyệt đã đưa bài của Mai lên Facebook và chuyển comment của T. đến cho Mai. Mai cảm ơn tất cả đã vào thăm Khung Cửa Hẹp. Vì ở ngoài thế giới Facebook nên chỉ biết gởi lời cám ơn vô hình.

      Cho Mai gởi lời cám ơn người bạn của Hoa Bướm Mùa Xuân thuở xưa.

  8. Lest we forget how fragile we are:
    youtube.com/watch?v=lB6a-iD6ZOY&list=RDlB6a-iD6ZOY&start_radio=1

    If blood will flow when flesh and steel are one
    Drying in the color of the evening sun
    Tomorrow’s rain will wash the stains away
    But something in our minds will always stay

    Perhaps this final act was meant to clinch a lifetime’s argument
    That nothing comes from violence and nothing ever could
    For all those born beneath an angry star
    Lest we forget how fragile we are

    On and on, the rain will fall
    Like tears from a star, like tears from a star
    On and on, the rain will say
    How fragile we are, how fragile we are
    How fragile we are, how fragile we are!

Leave a Reply