Thế rồi những con chim lại rời bầu trời muộn – Tống Mai

Nov 26, 2024 (TM)

Across the evening sky, all the birds are leaving
But how can they know it’s time for them to go?
Before the winter fire, I will still be dreaming
I have no thought of time

Thế rồi những con chim lại rời bầu trời muộn, làm sao chúng biết lúc nào để bay đi?
Tôi vẫn níu giấc mơ khi đốt sưởi mùa đông.  Ngày qua đi nhưng tôi không buồn đếm.
Rồi những người bạn phù du cũng rời bỏ bến bờ vắng vẻ…. Đã đến lúc họ phải đi thôi.
Tôi, tôi vẫn ở lại, tôi có quan tâm đến thời gian đâu. Ngày nào khi tiết trời ấm áp, những con chim sẽ trở lại.

Sad, deserted shore, your fickle friends are leaving
Ah, but then you know it’s time for them to go
But I will still be here, I have no thought of leaving
I do not count the time
For who knows where the time goes?
Who knows where the time goes?
So come the storms of winter and then the birds in spring again
I have no fear of time

Bạn yêu dấu,
Rồi những con chim sẽ quay lại khi tiết trời ấm áp, tôi biết thế, như con chim trốn tuyết trong The Snow Goose trở về dệt nên tình bạn giữa người họa sĩ tật nguyền sống cô đơn trong ngọn hải đăng và cô bé Frida ngây thơ khi họ cùng nhau săn sóc con chim thiên di bị thương mà họ gọi là nàng công chúa lạc loài.

Bên này bờ đại dương, mùa đông đang đến, những chiếc lá vàng cuối cùng cũng đã rời cành. Tôi gởi vội những hình ảnh mùa thu của mình trước buốt giá mùa đông. Bầu trời đã bắt đầu nhuốm màu xám, tôi phải viết nhanh trước khi khí lạnh tràn vào làm tê cóng tay minh.

Đêm đã khuya.
Bonne nuit.
Dodo l’enfant do!

Tống Mai
Nov 26, 2024

 

But I will still be here, I have no thought of leaving, I do not count the time
Tôi, tôi vẫn ở lại, tôi có quan tâm đến thời gian đâu

Across the evening sky, all the birds are leaving, But how can they know it’s time for them to go?
Thế rồi những con chim lại rời bầu trời muộn,
Làm sao chúng biết lúc nào để bay đi?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Diệu

Diệu

 

 

I have no fear of time

 

 

 

26 thoughts on “Thế rồi những con chim lại rời bầu trời muộn – Tống Mai

    1. Ôi, KA đã đọc được những gì đằng sau!

      “Tôi không bao giờ khôn lớn
      kể gì mươi năm, hai mươi năm, ba mươi năm
      mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã trong khu vườn cải hoa vàng
      mẹ và em còn đó
      gió chiều như hơi thở
      mơ gì một mảnh tương lai xa xôi?”

      “Sad, deserted shore, your fickle friends are leaving
      Ah, but then you know it’s time for them to go
      But I will still be here, I have no thought of leaving
      I do not count the time”

      1. Who Knows Where the Time Goes?, bản nhạc ám ảnh. Lần đầu tiên chị nghe là trong phim The Dancer Upstairs giọng hát Nina Simone chịu đựng trỗi lên trên radio trong một chiếc xe tải chở thủ lãnh của một nhóm du kích khủng bố thâu nạp trẻ con để huấn luyện thành những người ôm bom tự sát… “Sometime in your life, you will have occasion to say, ‘What is this thing called time?’ you go to work by the clock, you get your martini in the afternoon by the clock, and you have your coffee in the morning by the clock, and you have to get on a plane at a certain time and arrive at a certain time. And it goes on and on and on.”

        I have no thought of time
        I do not count the time
        I have no fear of time

    1. Mai cám ơn Hà. Đó cũng là tấm favorite của Mai. Tất cả những tấm hình đều là phong cảnh ở Shenandoah, trừ 2 tấm cuối là ở Gingko Grove Virgnia.
      P.S. Mai đang chờ những hình ảnh và ký sự của chuyến đi VN của Hà.

  1. This afternoon I suddenly thought of your pictures from your trip to the Palouse so I opened your web and saw your latest pictures and love them, especially the one with one bird flying in the glorious sunset. I also love the one with you walking among the trees.
    Thank you so much for the beauty you capture thru your lenses. They are full of emotion and poetry.

    1. Chị Diệu qua tháng Mười, ở Virginia một tuần. Shenandoah lúc đó lá chỉ vàng một nửa nhưng vẫn đẹp tắc thở. Hôm đó chị đi bị missed một exit nên lạc vào một vùng quê lái quanh co cũng sợ lắm nhưng có những barn bỏ hoang rất đẹp.
      Khi chị Diệu về lại VN thì chị lên lại Skyline Drive lúc peak foliage đẹp ngất người.

  2. “Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.

    Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.

    Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.

    Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.”

    1. Mấy hôm nay Diệu soạn lại những bài viết của anh Sơn. Mãi mê đọc nên chưa kịp viết cho Mai lờì cám ơn bài viết Những con chim rời bầu Trời muộn.

    2. “Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.”

      Sad, deserted shore, your fickle friends are leaving
      Ah, but then you know it’s time for them to go.

    1. Le vent nous portera – Noir Désir
      youtube.com/watch?v=NrgcRvBJYBE

      Je n’ai pas peur de la route
      Faudrait voir, faut qu’on y goûte
      Des méandres au creux des reins
      Et tout ira bien là
      Le vent nous portera….

      Ce parfum de nos années mortes
      Ce qui peut frapper à ta porte
      Infinité de destins
      On en pose un et qu’est-ce qu’on en retient?
      Le vent l’emportera

      Pendant que la marée monte
      Et que chacun refait ses comptes
      J’emmène au creux de mon ombre
      Des poussières de toi
      Le vent les portera

      Tout disparaîtra mais
      Le vent nous portera

Leave a Reply