June 11, 2020 (TM)
Đây là lần thứ tư tôi lại nương tựa vào bản nhạc này. Tôi dùng Fragile để ru ngủ mình khi album “Nothing Like the Sun” của Sting ra đời 30 năm trước. Nghe mãi cho đến bây giờ, và qua năm tháng ý nghĩa của nó càng chồng chất thêm lên một thế giới tan vỡ, lên tất cả những vô lý của bạo lực, của căm thù, của chiến tranh, của khủng bố, của giận dữ, của sự tàn nhẫn giữa người và người dưới bất cứ hình thức nào, qua hành động hay lời nói.
Tôi khâm phục tài viết nhạc đầy chất thơ của Sting, bài nào cũng thâm sâu, nhưng Fragile là bản mà tôi không ngừng thấm thía lời kêu gọi tình người của nó … nothing comes from violence and nothing ever could. For all those born beneath an angry star, lest we forget how fragile we are… những câu cào xé nhân tâm thức tỉnh cho con người.
Nếu máu chảy khi thịt da và vũ khí hòa một
Rồi khô đi trong ánh mặt trời chiều
Ngày mai rồi mưa sẽ rửa sạch vết nhơ
Nhưng liệu có rửa sạch được lương tâm
Nhắc cho ta
Bạo lực không giải quyết được gì
Hỡi những kẻ sinh ra dưới vì sao cuồng nộ
Xin đừng quên thân phận rất mong manh
Mưa vẫn rơi
Như nước mắt của sao trời
Ôi, nước mắt của sao trời
Rơi và rơi
Như nhắn nhủ mong manh của kiếp người
Như nhắn nhủ mong manh của kiếp người
Tống Mai
Fragile
Artist: Sting
www.youtube.com/watch?v=lB6a-iD6ZOY
If blood will flow when flesh and steel are one
Drying in the color of the evening sun
Tomorrow’s rain will wash the stains away
But something in our minds will always stay
Perhaps this final act was meant
To clinch a lifetime’s argument
That nothing comes from violence and nothing ever could
For all those born beneath an angry star
Lest we forget how fragile we are
On and on the rain will fall
Like tears from a star
Like tears from a star
On and on the rain will say
How fragile we are
How fragile we are
On and on the rain will fall
Like tears from a star
Like tears from a star
On and on the rain will say
How fragile we are
How fragile we are
Tôi thức dậy sáng nay giữa một bầu trời trống rỗng. Máu trên đường, máu chảy xuống, tôi nghe như máu trong cơ thể mình đang khóc trên mặt đất … I woke up this morning to an empty sky, blood on the streets, blood flowin’ down, I hear the blood of my blood cryin’ from the ground.
Bản nhạc nói đến 9/11, rồi nói đến cánh đồng của Jordan, nơi có cây thiện và cây ác, nơi có một Cain và một Abel trong the Book of Genesis, nơi có những niềm tin tôn giáo chia lìa. Tôi muốn có một nụ hôn của em, tôi muốn họ phải trả giá tội ác của họ. Em ơi, sáng nay khi thức dậy, tôi thấy mình ở giữa một bầu trời tan nát.
Bản “Empty Sky” của Bruce Springsteen viết cho 9/11 tôi có nghe trong đầu khi đứng trước đài tưởng niệm Empty Sky Memorial ở Liberty State Park, New Jersey sáng hôm kia. Bản nhạc được dùng để đặt tên cho đài tưởng niệm 749 người dân New Jersey trong số 2,996 người tử nạn trong khủng bố 9/11. Lúc đó trời còn tối, 5 giờ sáng thì phải, bầu trời còn mang màu xanh thẳm của đêm. Hai bức tường nằm song song bên nhau u tịch giữa trống trải làm chùng lòng. Các bạn trong nhóm nhiếp ảnh đi cùng tụ tập trước đài tưởng niệm chăm chú đợi mặt trời hiện ra giữa hai bức tường hướng về phía bên kia bầu trời Manhattan Ground Zero, nơi hai tòa tháp Twin Tower tọa lạc trước khi sụp đổ để chụp hình. Có cái gì phảng phất tương tự giữa hai bức tường trước mặt và bức tường Black Wall ở Washington DC nơi khắc tên những người tử trận ở Vietnam. Trong bóng đêm ảm đạm, tôi bỗng thấy buồn. Mục đích của tôi đến đây sáng sớm như thế này cùng với nhóm nhiếp ảnh không phải là để chụp hình hay sao. Thế mà tôi quên mất mình đến đây làm gì, chỉ thấy tần ngần cảm giác một nghĩa trang. Trời còn màu xanh đậm của đêm, ánh sáng từ ngọn đèn dưới chân tường với hắt vào tên những người tử nạn có mãnh lực đẩy lùi những mong muốn. Tôi chụp vội vài tấm rồi loanh quanh ra bến phà hoang phế phía sau nhìn ra thành phố Manhattan bên kia sông lấp lánh trong đêm. Có những cọc gỗ đen cũ kỹ làm thành một xà lan doi ra giữa sông, những dãy đèn uốn cong rất đẹp dọc hai bên làm nên một London Bridge trong “Valse dans l’ombre.”
Tôi không quên buổi sáng hai Twin Towers sụp đổ. Đang làm việc trong sở thì có lệnh tất cả nhân viên phải ra về ngay vì sở nằm cách White House chỉ một bloc. Có tin White House sẽ là mục tiêu khủng bố kế tiếp. Về đến nhà tôi mở TV ra và khóc thét lên khi thấy những gì trên màn hình, máy bay lao thẳng vào Twin Towers và nổ tung, tòa tháp cháy rụng xuống chầm chậm. Tôi hoảng hốt lao ra khỏi nhà, chạy qua nhà hàng xóm, vừa chạy vừa khóc như chính tôi bị nạn, they’re dying, they’re dying horribly, what’s going on, somebody please tell me … Người hàng xóm chạy ra ôm tôi mang vào nhà, lấy nước bắt uống, tôi khóc ngất trong tay bà.
Hôm đó tôi mới hay mình đã yêu đất nước này biết bao
Tống Mai
Đọc những gì Mai viết chảy nước mắt.
Mai có cái tài đó, làm người khác khóc cười theo những mưa nắng trong lòng người viết.
Cám ơn chị đã bước vào khung cửa hẹp của Mai.
Dạt dào cảm xúc…
Khi giữa đời thường gần như quắt queo khô héo do cuộc sống quá vô cảm và quá ngắn ngủi !!!
L cám ơn những đoản văn chân tình của chị trước bối cảnh của xã hội hiện đại ngày nay.
L chúc chị bình an.
Cám ơn Liên.
Chị rất thích Sting chị nhỉ!?
Chị mê lời ông ấy viết… Lazarus Heart, They Dance Alone, Moon over Bourbon Street, Nothing Like the Sun, Mad about You, History Will Teach Us Nothing, Shape of My Heart, A Thousand Years, Until, English Man in New York, Desert Rose, Be Still My Beating Heart, Fortress Around Your Heart …
Chị Mai cho nghe lại bài này thời điểm này rất hợp.
Chị dịch bản nhạc Fragile này hay lắm.
Em cũng thích bản “They Dance Alone”
Người ta không còn viết nhạc hay như hồi xưa nữa chị Mai nhỉ. Cái thời vàng son 60s, 70s, đã qua. Nhạc bây giờ nghe dửng dưng.
Ư, chị vẫn còn nghe những rock oldies thôi: U2, Pink Floyd, Sting, Queen, Led Zeppelin, Dire Straits…
Nhưng cũng có một vài band thời 90s chị cũng thích như Keane.
Chị đăng lại bài viết này đã bốn lần từ năm 2017.
Hôm nay chị lại đăng lại cho những điêu linh ngoài kia.
Chị cầu nguyện cho đất nước chị đang sống được ơn trên phù hộ.
Hà có bài này, để Hà đăng lên blog rồi link bài của Mai qua cho bạn đọc vừa nghe vừa đọc bản dịch của Mai.
Mai ơi, thương lắm con người nghệ sĩ trong Mai.
Duy chỉ có một mình Mai mà thôi.
Cám ơn chị tôi.
Trời lại mưa bên này Mai ạ, mưa giống mưa hè khi trời chưa tối hẳn, nghe tiếng mưa mà nhớ thời nhỏ nhìn những giọt mưa rơi trên mái ngói mà cứ nghĩ đó là những con tôm đang nhảy múa rất nhịp nhàng.
Nhanh quá, thời gian trôi nhanh quá.
Nhìn thế giới chung quanh mà không biết con người sẽ đi về đâu, một thế giới đầy ác tâm.
Bản nhạc nói lên tất cả.
Il pleut des crevettes : )
Pluie pluie vas-t’en!
Chúng ta sống trong cộng đồng, cùng gánh chịu cộng nghiệp. Cách gì thoát khỏi? Cứ quay cuồng vật vã vậy thôi chị Mai ơi. Đành chấp nhận mọi màu sắc của cuộc đời này. Em chúc chị bình yên, từng ngày từng ngày…
Chị cám ơn Hạnh.