Feb 4, 2024 (TM)
Ngọn đồi nhị nguyên, tôi chỉ lên mỗi lần có tuyết phủ
Bạn yêu dấu,
Tôi đã viết không biết bao lần về những trận tuyết nơi tôi ở, và đã thu trong mênh mông không biết bao nghìn bông tuyết trắng vào máy ảnh của mình. Có bao giờ tôi ngừng say mê khi vạn vật một màu tinh nguyên che lấp những vết bẩn của trần gian.
Em ơi, giữa những nhị nguyên, em sẽ chọn cái gì, ánh sáng và bóng tối, tuyết trắng và bùn đen, xấu và đẹp, tả và hữu ….
Xứ sở của nhị nguyên!
Không, tôi nghiêng về tuyết trắng nhưng nhìn bùn đen với lòng trắc ẩn ái ngại và tôi cần sự bao dung đó để tiếp tục con đường dài trước mặt. Nhưng làm sao tôi tránh được quay lưng sợ hãi không muốn đối diện với nó…. Đừng cho tôi thấy hết tim người, câu ca nổi bật nhất trong bản nhạc “Sóng Về Đâu”, thống thiết như một lời van xin đừng cho tôi thấy hết mặt trái của lòng người và phía tối của mặt trăng.
Tôi thương cây cối sau khi lá đã rụng hết chỉ còn trơ cành đứng khổ hạnh trong đông giá. Mùa đông rèn luyện sự chịu đựng bền bỉ và tôi thương sự chịu đựng đó khi cây đã trút lá hiện rõ nét đẹp anh dũng của linh hồn. Hãy nghiến răng chịu đựng dù giông tố có xé nát tâm cang. Tôi cần sự chịu đựng để can đảm đối diện với phía tối của lòng người để không quá tổn thương.
“Giữa cái tinh sạch và ô uế, giữa đau khổ và sung sướng, giữa hiền lành và độc ác, mình theo cái nào? Nghe hỏi mà buồn cười, phải không Nguyên Hưng? Theo cái tinh sạch, cái sung sướng, cái hiền lành thì mình phải đập tan và tiêu diệt cái ô uế, cái đau khổ và cái độc ác. Mà tiêu diệt chúng được chăng. Nếu “cái này có là nhờ cái kia có”, thì cái trong sạch cũng do cái ô uế mà có. Tiêu diệt cái ô uế tức là tiêu diệt luôn cái trong sạch, vì lẽ “cái này không thì cái kia không”. Kết luận là nên dung dưỡng cái ô uế, cái độc ác và cái đau khổ hay sao?
Nhưng mà Nguyên Hưng ơi, tất cả các cặp đối nghịch đó chính đã là do chúng ta tạo nên bằng nhận thức của chúng ta, bằng lập trường sinh tâm lý của chúng ta. Hoan lạc và đau khổ trở nên những đại vấn đề. Nếu được như Quán Tự Tại soi thấu chân tướng thực tại, thì tất cả những đau khổ tai nạn bốc khói bay mất. “Độ nhất thiết khổ ách”. Cho nên hãy nhìn nụ cười đức Phật. Nụ cười đó trầm lặng thật, từ bi thật nhưng mà… coi thường chúng ta quá. Đó là một cách nói mà thôi bởi chính Phật đã nhờ đức Thường Bất Khinh Bồ-tát nhắn với mỗi người trong chúng ta rằng Ngài… không dám khinh chúng ta đâu, bởi vì tất cả chúng ta đều sẽ thành một vị Phật.
Nguyên Hưng, sự thực nằm ở đó, em làm quen với nó đi. Chỉ có khi nào em bắt đầu thấy được giữa bùn đen kia với tuyết trắng nọ không có cái gì xấu, cái gì đẹp, chỉ khi nào em biết bắt đầu nhìn sự thật với tâm niệm không phân biệt, nghĩa là không biến kế, thì em mới có thể nếm được thế nào là tâm đại bi.
Dưới con mắt của đại bi, không có tả không có hữu, không có thù không có bạn, không có thân không có sơ. Mà đại bi không phải là vật vô tri. Đại bi là tinh lực mầu nhiệm và sáng chói.
Vì dưới con mắt của đại bi, không có cá thể riêng biệt của nhân của ngã cho nên không một hiện tượng nhân ngã nào động tới được đại bi.”
(Thích Nhất Hạnh – NVCY, p. 317-319)
Vâng, tôi sẽ ra ngay!’
ai đó vẫn còn gõ
lên cổng ngoài tuyết bay
Bạn yêu dấu,
Đêm đã khuya một nỗi sầu buông thả
Khi bóng tối quá sâu xin hãy nhớ đến tôi. Tôi chỉ muốn bay lên với tuyết trắng trên đôi cánh của mình.
Bonne nuit!
Tống Mai
Virginia, Feb 4, 2024
Đành thôi cành phong xưa nay đã chết
Rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người
Người ta kể: Có một người,
từng yêu một cái cây
cô đơn nhất trong những cái cây
kiêu hãnh mọc lên
giữa cuộc đời đầy giông bão (Pháp Hoan)
Đẹp thiệt! Ảnh đẹp quá khiến Hà thấy nói năng chi cũng thừa.
Mai cám ơn Hà.
Đó cũng là cảm giác của Mai khi đi dưới tuyết hai tuần trước. Tuyết đầu mùa ở DC và có thể cũng là duy nhất của năm nay, hiếm hoi và quí giá.
BTW, hình sương mù của Hà đẹp bàng hoàng mà đến bây giờ Mai mới có dịp nói được với Hà.
Cám ơn Mai. Bạn tui thiệt là dễ thương quá chừng.
Mùa đông lạnh mà đọc được những lời này thì cảm thấy ấm áp hi hi!
Mai, you have outdone yourself with these photos. Truly stunning. They take my breath away.
Oh, thank you dear Louise!
I’m truly touched by your comment.
Đẹp quá! Những nét chấm phá nho nhỏ trên những bức hình như tranh vẽ của Mai làm cho khung cảnh mênh mông trắng toát sống động hẳn lên rất có hồn Mai ạ. Đó là cái hay và đẹp của bộ hình này.
Tuyết đang rơi và lạnh không một bóng người nên Mai phải đợi lâu mới có một hai người bước vào khung. Cái đẹp là ít người, nếu nhiều sẽ phá bức tranh của mình nên phải ra sớm khi tuyết đang rơi chưa có ai dẫm lên tinh khiết đó. Tuyết và sương mù ôi không gì đẹp bằng.
Il n’y a plus ni ciel ni terre
rien que la neige
solitude silencieuse
“Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi”
Tuyết trắng rửa sạch bùn đen Mai ạ 🙂
Vậy mà điều đáng buồn là mặt đất ngày càng đầy gian dối ác tâm.
Ngọn đồi Nhị nguyên và Mai đẹp lạnh lùng.
Cám ơn Bạn tôi.
Mai gọi ngọn đồi có hai cây sồi khác biệt nhau, một cây dáng rất đẹp cành vươn ra và một cây cao cành đã mất nhiều gầy gò là ngọn đồi Nhị nguyên. Mai hay chụp cây có cành vươn ra, nhưng lại thấy thương cây gầy gò bên cạnh.
Sau này Mai chỉ ra đó khi có tuyết phủ.
Very beautiful, chị.
Cám ơn Tiến Lộc.
Chị vui khi Tiến Lộc vào thăm.
Cám ơn chị đã chia sẻ bài viết rất thâm thúy. Con người lúc nào cũng có hai ban nga moi sự đều tùy mình cả. Hình ảnh đẹp và an bình quá.
Mai cám ơn những gì đã đọc được ở comment này và Mai xin phép được chia xẻ ở đây, dù có hiểu nhiều mặt nhưng vẫn không làm quen được với nó.
Diệu ơi,
“Đừng cho tôi thấy hết tim người”
Câu ca nổi bật nhất trong bản nhạc “Sóng Về Đâu”, thống thiết như một lời van xin đừng cho tôi thấy hết mặt trái của lòng người và phía tối của mặt trăng.
Mai thấy mình thật gần gũi với lời ca trong “Sóng về đâu”.
Mai đã thích câu này nhất trong bài hát
Va đã nghĩ như mặt trái của lòng người,phía tối của mặt trăng, còn thấy gần gủi nữa,
Anh Sơn sẽ cười vui vì có Cô Em hiểu ý mình theo một cách riêng và thâm sâu là như thế đó.
Cám ơn chị những hình ảnh đơn sơ rất thanh thoát, riêng chỉ có một mình Tống Mai mà thôi.
“Hãy trở về làm con chim hồng có tiêng hót nhỏ, có niềm kiêu hãnh âm thầm.”
Hôm nay chị Diệu gởi câu nói đó của TCS mở đầu cho buổi sáng Ba mươi Tết rất thanh ở đây có bầu trời màu hồng và xanh nhạt của mặt trời vừa mới lên , có con chim nhỏ trên cành cây sau cửa sổ, có những đàn chim lúc nào cũng bắt đầu cất cánh sau khi mặt trời lên.
Ta có thể hình dung con chim nhỏ có tiếng hót không vang trời của một danh ca, nhưng là một tiếng hót nhỏ thanh cao kiêu sa đi vào lòng người. Không thể tưởng tượng được điều gì đã ở trong tâm hồn TCS để thoát ra những câu như vậy. Âm nhạc của ông không hùng hồn vang động như của những nhạc sĩ khác như PD chẳng hạn nhưng đó là tiếng hót nhỏ sâu lắng sống lâu nhất trong lòng người.
Thật là một thiên tài, mình vừa khâm phục vừa cảm thông.
Cảm ơn chị Tống mai với những tấm hình tuyết tuyệt đẹp như một lời chia tay với mùa đông năm nay. Ngày mai là ngày đầu tiên của năm, Pháp Hoan thương chúc chị cùng gia đình đón một năm mới với nhiều bình an và hỷ lạc, trong nghệ thuật cũng như trong cuộc sống.
Cám ơn em tôi.
Chị vừa cúng xong, mới biết mình chỉ còn một hộp hương mùi gỗ trầm cuối cùng và bỗng buồn vì không biết sẽ tìm đâu ra được hương có mùi gỗ đó nữa.
Những giờ cuối năm chị chỉ ước được nghe lại tiếng Đại Hồng mà ngày xưa hàng chục ngôi chùa quanh vùng chị ở cùng gióng lên vang động đêm Trừ tịch.
Chị cám ơn những lời chúc của Pháp Hoan, một niềm yên ổn nhắc cho chị biết có người em xa vẫn bên cạnh.
Tôi biết hôm nay bên quê nhà đang cúng Giao Thừa và từ bên này bờ đại dương, tôi đang hướng về qua màn đêm dày đặc ngoài kia. Làm sao tôi thấy được gì, nhưng như một thước phim không lời, tôi nghe hồn mình quay yên lặng giữa những ký ức tuổi thơ trên mảnh đất thương yêu đó đêm ba mươi Tết khi hàng loạt chuông đại hồng của những ngôi chùa quanh Nam Giao, Bến Ngự cùng gióng lên vang rền oai nghiêm thiêng liêng sưởi ấm trời đất, xua đuổi điềm không lành.
“Tôi là chuông đại hồng, ngôi chùa xưa trên đỉnh núi
Tôi khua vang mở đầu cho một bình minh mới
Nghe tiếng tôi, xin người nở nụ cười
Nghe tiếng tôi, xin người đem mắt thương nhìn cuộc đời” (TNH)
Nghe tiếng tôi, xin người đem mắt thương nhìn cuộc đời.
Bạn yêu dấu,
Bonne nuit!
Ngay cả ngôi chùa hoang
ở trong đêm trừ tịch
cũng xông đầy khói nhang.
Thiền toạ đến nửa đêm
khắp bốn phương tám hướng
đại hồng chung vang rền.
Ngồi yên một chút, chị cũng sẽ nghe được tiếng chuông chùa.
Những câu thơ đầy ý nghĩa Pháp Hoan ạ.
Và chị cần Pháp Hoan nhắc chị điều ấy.
Over My Shoulder
(Mika)
youtube.com/watch?v=VLR56AJ04Ug
youtube.com/watch?v=VjTcmE25nRI
Over my shoulder
Running away
Feels like I’m falling
Losing my day
Cold and dry
Cold and dry
Fog out my daylight
Torture my night
Feels like I’m falling
Far out of sight
Cold, drunk
Time lost
Over my shoulder
Running away
Feels like I’m falling
Losing my way
Cold, dry
Cold and dry
Fog out my daylight
Torture my night
Feels like I’m falling
Far out of sight
Cold, drunk
Cold and drunk
Sur mes épaules
Je m’enfuis
Je sens que je tombe
Que je perd mon temps
Froid
Et saoul
Froid
Et saoul
Ma lumière du jour est embuée
Mes nuits torturées
J’ai impression que je tombe
A perte de vue
Froid
Et saoul
Épuisé
Perdu