World Bank/IMF International Photographic Society 50th Annual Exhibition season 2019-2020 – Tống Mai

Aug 28, 2020 (TM)

Mùa hạ chưa qua mà buổi sáng trời đã có ráng hồng ửng đỏ trên rừng cây thưa sau cửa sổ phòng. Chỉ có mùa thu mới có được màu đỏ nồng nàn này. Mùa hạ trời thường trắng nhạt. Tôi luôn ngủ với rèm cửa mở để có thể nhìn bóng tối tan dần vào cuối đêm. “Until you reach each dawn with sleepless eyes, you don’t know what love is”. Stereo của tôi đang chơi đến câu rất thương, nhưng ngay bây giờ, tôi muốn thế chữ “love” bằng chữ “night”.  Đêm kỳ diệu khi vũ trụ chỉ khiêu vũ cho mỗi mình ta mà thôi.

Hơn nửa năm giam mình trong nhà, tôi thèm được ngao du như trước, thèm được gặp lại những khuôn mặt trẻ thơ trong những nơi nghèo xác xa xôi. Hôm qua, tôi chợt nhớ mình chưa ghi lại hình ảnh của hai đứa bé và hai người đàn bà mà tôi được giải trong kỳ chấm ảnh cuối năm của hội nhiếp ảnh International Photographic Society.

Đã hơn một tháng kể từ ngày khai mạc cuộc triển lãm những hình ảnh được giải trong kỳ thi ảnh hàng tháng của International Photographic Society (IPS) của World Bank/International Monetary Fund, July 22, 2020.  Đó là thời gian rất nhộn nhịp của hội, nhưng năm nay vì nạn dịch nên chỉ xảy ra online. Mỗi năm vào tháng Sáu, tất cả các ảnh được giải hàng tháng được trưng bày tại trụ sở IMF ở Washington DC, và những hình ảnh đó được chấm thêm một lần nữa trong kỳ triển lãm để vào danh sách finalist. Năm nay, 4 trong 7 tấm của tôi may mắn lọt vào danh sách.  Bốn tấm tôi rất thương. Ngoài sự mong ước của tôi. Khi thấy nó nằm trong finalist, tôi suýt rơi xuống ghế vì cảm động sự chọn lựa này của những người judge. Ở những nơi xa kia, những khuôn mặt trong những tấm hình  này chắc cũng đang xúc động như tôi.

Đây là triển lãm lần thứ 50 của IPS và cũng là năm thứ hai của tôi. IPS được thành lập năm 1966 mà thành viên là nhân viên của IMF và World Bank.

IPS là nơi tôi hoạt động lâu nhất. Tôi đã từng loanh quanh tham dự một vài hội nhiếp ảnh khác nhưng thấy lạc lõng sau một thời gian ngắn sinh hoạt, cho đến khi vào IPS, hội của nơi mình làm việc thì ah, this is home indeed. Sao thế nhỉ, có phải vì khuynh hướng nhiếp ảnh của IPS nghiêng về humanitarian?.  Cho phép tôi nói là hầu hết mang ý nghĩa nhân bản, nên tôi tìm được sự đồng cảm không khó.  IMF và World Bank thành lập hội nhiếp ảnh chỉ vài năm sau khi United Nations thành lập World Bank/IMF năm 1944 sau Thế Chiến thứ Hai, mục đích tài trợ cho các nền kinh tế bị chiến tranh tàn phá của Âu Châu. Sau khi Âu Châu được phục hồi thì sứ mệnh của World Bank và IMF chuyển hướng qua các nước kém phát triển. Những bức ảnh những thành viên góp nhặt từ những vùng đất xa xôi kém may mắn mang đầy ý nghĩa đằng sau. Tôi luôn tìm một ý nghĩa đằng sau. Một bức hình chỉ gây chú ý khi nó đi vào lòng người và nói lên được điều gì, when it can speak.

Tôi gởi vào đây link của toàn bộ cuốn catalog của IPS season 2019-2020. Trong đó là bio và hình ảnh được giải hàng tháng trong năm trước của những thành viên.

Và đây là link của buổi triển lãm thứ 49th của năm 2019:
World Bank/IMF International Photographic Society 49th Annual Exhibition

 

INTERNATIOANL PHOTOGRAPHIC SOCIETY 50th IPS ANNUAL EXHIBIT
CATALOG 2019-2020

designstudio.worldbank.org/2020/73899_Photo_Exhibit/index.html
www.imfwb-ips.org/2020-annual-exhibit/

www.flickr.com/photos/ips_gallery/50244251113/in/photostream/

www.flickr.com/photos/ips_gallery/50244887151/

 

 

 

 

 

Dưới đây là những tấm được giải hàng tháng 2019/20. Trong 7 tấm, 4 tấm đầu tiên lọt vào finalist là những tấm tôi chụp ở Nepal tháng Hai năm 2019: Đứa bé gặm củ carrot, cô bé trong lễ hội Holi, người đàn bà gánh bắp ra chợ và người đàn bà dưới rặng núi Hymalayas Hy Mã Lạp Sơn. Ngoài sự mong ước của tôi khi được giải, đêm khai mạc buổi triển lãm, tôi đã suýt rơi xuống ghế khi 4 hình đó được nằm trong danh sách finalist.

 

Breakfast in Kathmandu, Nepal

Cậu bé nhỏ xíu chừng 5 tuổi ngồi trên bậc cửa trong khu chợ Thamel ở Kathmandu ăn buổi điểm tâm của mình bằng một củ carrot khổng lồ thật dễ thương.  Tôi ngồi xuống trước mặt nó đưa máy hình lên chụp lúc nó đưa carrot lên miệng, gặm xong nó thả xuống đất, rồi lượm lên gặm tiếp một cách máy móc như là một điều thường nhật phải làm, chẳng có gì là ngon miệng, mắt nhìn ra phía chợ màu sắc nhộn nhịp bên đường. Củ carrot héo không được rửa sạch còn dính cả đất buồn cười trên khuôn mặt lem luốc nước mũi, đôi mắt buồn  thơ dại của nó. Thấy cái máy ảnh trông đe dọa, nó tránh ra trốn vào con hẻm nhỏ mất dạng.  Không biết dạ dày non nớt của nó có tiêu hóa được củ carrot cứng ngắc kia không.  Tôi bỗng nghĩ đến đứa bé ngồi ăn bát cơm nghèo trước cửa ở Sài Gòn trong “Nẻo Về Của Ý” ăn chầm chậm thưởng thức bát cơm đạm bạc của mình. Hai hình ảnh giống nhau nhưng không giống nhau chút nào. Nhìn đứa bé với củ carot này tôi thương lắm.

 

Victory Child in Kathmandu, Nepal

Bức được giải nhất của kỳ thi tháng Chín thì tôi chỉ thích vì đôi mắt của cô bé, rõ và sáng. Nhưng ông Newman (người judge hôm đó) chọn nó vì màu sắc của đôi mắt và khuôn mặt, của y phục nổi bật gối lên màu xanh mạnh mẽ của khung cửa đằng sau. Cuối buổi thi, tôi đến bắt tay cảm ơn ông và giỡn với ông rằng nếu là giám khảo tôi sẽ chọn giải nhất bức hình người đàn bà mang thúng bắp trên lưng vì đối với tôi có ý nghĩa hơn đứa bé sơn mặt. Ông nói đôi mắt sáng như gương của đứa bé nhờ ánh nắng chiếu vào thu hút ông, nếu cô phóng lớn đôi mắt ra, có lẽ cô sẽ thấy cô ở trong đó.

 

Daily Toilling to Market in Kathmandu, Nepal

Người đàn bà khắc khổ, nhọc nhằn trên lưng một núi sinh nhai được chọn HM vì ánh sáng và bóng tối, vì khuôn mặt và gánh nặng trên vai tạo nên khung cảnh động lòng. Bóng tối trước mặt mà người đàn bà sắp bước vào sẽ không bao giờ biến mất khỏi đời bà – bóng tối và phận nghèo.

 

Under the Annapurna, Himalayas

Người đàn bà bán hàng rong ở Pokhara có nụ cười duyên dáng. Màu đỏ của váy in trên nền trắng của rặng núi tuyết Annapurna, lưng gồng hàng hóa bỗng đẹp vô cùng khi tên Annapurna chính là tên của nữ thần mùa màng.

 

Sunset on U-bein Bridge – Myanma

Bức U-bein Bridge trong chuyến đi Myanmar (Miến Điện) năm kia. Hôm đó mặt trời vẫn còn cao trên chân trời, nhưng Zarni, người bạn Miến Điện của tôi đưa tôi ra ghe ngay giữa dòng Taungthaman để chờ hoàng hôn xuống trên cầu. Tôi loay hoay tìm vị trí để có thể compose được những shots vừa ý. Giữa dòng là nơi mà Mai có thể chụp được cầu và mặt trời lý tưởng nhất, Zarni trấn an tôi. Nằm trong thành phố cổ Amarapura, cây cầu bằng gỗ xây năm 1850 nổi tiếng dài nhất và cổ xưa nhất thế giới trải 1,200 mét nối hai bờ hồ Taungthaman. Cảm giác thật hồn phi phách tán khi mặt trời to và đỏ ối hạ dần xuống phủ lấy những bóng người trên cầu. Màu hoàng hôn, màu vermillion tôi đã từng say mê khi pha trộn một cách khó khăn vừa đủ độ Cadmium Red và Titanium White để có được cho những bức vẽ của mình. Người đi rất đông, họ chen lấn nhau nhưng tôi không nghe một âm thanh nào, tất cả vận hành trong im lặng, cả mặt trời lẫn bóng người, hinh như cái yên tĩnh trong lòng đã át đi tiếng động bên ngoài.

 

Sunrise at Cổ Thạch – Vietnam

Adagio

 

Tống Mai
Aug 28, 2020

 

 

44 thoughts on “World Bank/IMF International Photographic Society 50th Annual Exhibition season 2019-2020 – Tống Mai

    1. Chị nghĩ có lẽ vì đó là hình ảnh những bà mẹ khắc khổ tảo tần nuôi gia đình.

      Nepal nghèo lắm, nhưng họ chân chất chưa bị văn mình tàn phá.
      Đất nước của họ hiểm trở nên may mắn là văn mình chưa tràn được vào.

  1. Mình không ngạc nhiên, chị TMai, là chị đã có 4 hình trong 7 hình lọt vào finalist của World Bank.
    Congratulations!
    I am so proud of you!

  2. Dù được xem qua nhiều lần những hình ảnh này, nhưng mỗi lần xem lại có những xúc cảm lạ thường.
    Mỗi hình ảnh mang một màu sắc và cái hồn riêng của nó, rất xứng đáng và hân hạnh khi xuất hiện trên catalog của IPS season 2019-2020
    Tất cả chỉ có bàn tay, đôi mắt và tâm hồn của Mai mới tạo nên được. Đây chính là style riêng của Mai đó.
    Rất vui được Mai cùng chia xẻ.

    1. Merci bạn tôi !
      Mai cũng rất xúc động khi thấy những khuôn mặt mình gặp trên đường được judge chú ý và chọn. Nnhững người judge hay travel đến những nước nghèo thường để ý đến loại ảnh này.

  3. Hà xem hết tập ảnh. Nhiều tấm đẹp quá trời luôn. Cả bảy tấm của Mai ở trong tập ảnh, rất xứng đáng. Hà thấy có một vài tấm cũng thường thôi. Hoan hô Mai. Hà cũng thấy hãnh diện có người Việt Nam xuất hiện trong tập ảnh, và thật là xuất sắc.

    1. Cám ơn Hà.

      Hà nói đúng, có nhiều tấm thật đẹp, nhất là những tấm rất humanity, rất nhân bản. Còn những tấm tầm thường thì Mai cũng không hiểu tại sao được giải. Cũng tùy cặp mắt của người giám khảo. Mỗi tháng đều có giám khảo khác nhau được mời vào chấm, hầu hết là photographer có tiếng, curator của bảo tàng viện… Giải chung kết cuối năm thì có ba người judges.

  4. DT thích tấm hình người đàn bà bán hàng rong ở Pokhara, dãy núi phía sau làm nền thật đẹp. Hình ảnh người đàn bà nổi bật, tuyệt vời. Mai giỏi thiệt!

  5. Chúc mừng chị nhé. Tấm ảnh đẹp khi nhìn khiến người ta trầm trồ nhưng được nhớ lâu và được treo lâu trên tường thường lại là những tấm ảnh gợi tả về một câu chuyện gì đó (kỷ niệm, ước vọng, khát khao, đạo đức, …) Giống như khi so sánh phụ nữ đẹp và phụ nữ có duyên hả chị, kkk

  6. Thật là vinh hạnh.
    Nguyệt chúc mừng Mai.

    Đây là kết quả xứng đáng của những chuyến đi xa lặn lội vào những vùng hiểm trở, nơi có những con người khốn khó sống nhọc nhằn, những phận đời nghèo khó, không giống với cuộc sống thoải mái hằng ngày của chúng ta nơi đây của Mai. Ở những nơi đó, Mai đã để hết tâm hồn mình vào để nhìn góc độ mà bấm máy, vì thế cho nên những tấm ảnh của Mai đã làm lay động tâm tư người xem và hơn nữa đã làm xúc động những người giám khảo nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

    Những tác phẩm của Mai đã vượt hơn bao nhiêu tác phẩm được chọn lựa của các tác giả khác để đến kết quả này.
    Ng. thật vui mừng theo Mai.

    1. Cám ơn Nguyệt, Mai nghĩ nếu hai đứa bé và hai người đàn bà biết hình họ nằm trong website này của World Bank/IMF chắc họ vui lắm.
      Mai thấy ấm cúng trong môi trường IPS này.

  7. Chúc mừng chị. Em thích nhất là 2 tấm hình đứa bé.

    Hôm bữa em có đọc được bài thống kê, số liệu là 85% người đi làm không đam mê với công việc của mình mà chủ yếu là vì cơm áo gạo tiền. Số này còn cao hơn nữa ở những nước châu Á như Nhật, TQ …
    Nghĩa là phần thời gian lớn nhất của cuộc sống lại dành cho những việc làm mà mình không đam mê. Quả nhiên là uổng quá.

    Mừng cho chị tìm được công việc mà chị đam mê. Em nghĩ chị sẽ còn đi xa hơn nữa.

  8. Mai ơi, lời văn súc tích, hình ảnh quá đep…, nhưng sao lì lợm quá, giở qua rồi, lật qua rồi, nhưng vẫn còn mãi trong tâm.

  9. Thưởng thức bài viết và ngắm những bức ảnh đầy nhân ái, để thấy thế nào là thổn thức trong tâm hồn của người viết và bắt nắm được những khoảnh khắc rất lạ, đời thường mà phiêu bồng, làm rung động trái tim người xem.

    Cho nên judge đã nhìn thấy đôi mắt của Mai trong đó.

    1. Nhìn lại những hình này, Mai ước mình được trở lại Nepal. Tháng Hai vừa rồi phải hủy chuyến đi Mai vẫn còn nuối tiếc. Ngày trở lại đó sao xa quá, dường như tả hữu, trước sau không còn nữa.
      Mai nói không đúng rồi, phải không Diệu nhỉ.

  10. Chị Tống Mai thân,

    Được vào trang web khungcuahep, rất dể thương, mang hơi thở nhẹ nhàng, trầm lặng và kín đáo của cô gái Huế.
    Và những bài viết của chị.

    Xin cám ơn.

  11. cô ơi, cám ơn cô chia sẻ câu chuyện ẩn trong mỗi bức hình cô chụp, rất cảm động, đẹp và chân thật. con cũng mến người dân Nepal lắm, họ hiền lành vô cùng.
    đúng là đôi mắt là cửa sổ tâm hồn cô hỉ, thành người lớn rồi ít ai giữ được đôi mắt sáng trong như em bé kia.

      1. dạ, con sẽ ráng.
        con chưa có cơ hội đi Nepal cô ơi, ý con là những bạn, những người Nepal mà con từng tiếp xúc / làm việc chung con đều thấy như vậy.

  12. Mai, your work is beautiful….and you capture the essence always; ie, struggles of others, beauty of Nature and others. I looked at everything 3 times. The people in the Club seem nice & also talented.
    More when I can sit and rewatch the link that has the President of the Club speaking…he referred to you but I can’t catch what he is saying….

    1. Thank you Susan for taking time to go through the links.
      The Pres said the judges wanted him to pass the words to me that they specially admired the photo that I took of the woman under the Himalayas. I think they know Nepal is a treacherous geography and to get there to take photographs is a challenge.  I think the way they decided the awards is very thoughtful, very humanitarian.

      Love.

  13. Hello Tống Mai, một tài năng rộng mở đằng sau “Khung Cửa Hẹp” (mà chẳng hẹp tí nào Mai ơi) Mình thích nhất cái “Màu Hoàng Hôn” trên hồ Taungthaman, đầy chất nghệ thuật và điêu luyện.Cám ơn món quà đầu năm của Bạn. Chúc bình an. Kim Thư Tôn Nữ Áo Tím – San Jose CA.

    1. Chị Kim Thư đi đâu mà lạc vào đây? Mai rất ngạc nhiên thấy chị. Cám ơn Tôn Nữ Áo Tím những lời khen mát lòng. Có một chút tím trong bức “Màu hoàng hôn”

  14. Cảm ơn Tống Châu đã chuyển các link này. Thật là một món quà tuyệt hảo cho mình vào ngày đầu năm, một ngày đầu năm đầy “bụi bặm” như năm nay.
    Đã từng biết Tống Mai rất tài hoa, nhưng không ngờ bạn ấy “siêu” như vậy. Mong mọi người đều cảm thấy lòng mình trong sáng hơn để chào đón một năm mới nhiều hy vọng sau khi vào thăm “nhà” Tống Mai.
    NH

  15. Tâm thiền nên trong văn và ảnh luôn thể hiện sự tĩnh lặng! Cảm ơn Tống Châu đã chuyển và cảm ơn Tống Mai…

Leave a Reply