Oct 24, 2020 (TM)
To my sister,
I miss you terribly when it’s misty outside. The sound of the falling autumn leaves is a distant drum in my head. It’s playing, playing the song of a wayfaring stranger.
Em biết chị đã yên ổn.
Poor wayfaring stranger.
Tôi, kẻ bộ hành đáng thương phiêu linh trong thế giới khổ đau. Nơi tôi đến sẽ không còn bóng dáng nhọc nhằn hay hiểm nguy. Đó sẽ là miền đất tươi sáng không phải chịu lang thang thử thách – I am a poor wayfaring stranger, I’m travellin’ through this world of woe, Yet there’s no sickness, toil, nor danger, In that bright land to which I go.
I’m only going over home
Chị tôi chỉ trở về nhà mà thôi.
Trong im lặng, tôi lắng nghe bản dân ca cổ xưa trăm năm trên một cách sùng kính, mà ý nghĩa luôn thay đổi qua mỗi lần nghe. Có những phút chùng thấp, tôi thường nhớ từng câu thơ đó tìm sự yên ổn khi chiều xuống trong lòng. Tôi biết rất rõ ý nghĩa về một vùng đất hứa dành cho linh hồn khi lìa xác, đó sẽ là nơi yên nghỉ, là nhà, là nơi vắng khổ đau, một miền đất rực rỡ, mọi lang thang chấm dứt, nơi hứa hẹn sum họp với những người thân yêu. Tôi biết rõ lắm chứ, nhưng mỗi lần nghe thì bản nhạc lại mang một góc độ u buồn sâu lắng hơn, tận cùng cái sâu lắng đó, mầu nhiệm thay là một nỗi trầm mặc vỗ về. Bản nhạc từ đó trở thành nơi an trú, và cũng từ đó, mang màu sắc của tất cả những gì quanh tôi … một khung cửa sổ, một hoàng hôn, một ráng hồng bình minh, một bầu trời, một buổi dạo rừng, một cơn mưa, một mùa thu thay lá, hay một buổi hội ngộ … Và cũng từ đó, tôi phủ bài hát lên trên tất cả những gì đem lại sự bình yên vỗ về cho tâm hồn mình.
Tống Mai
Virginia, Oct 24, 2020
Poor Wayfaring Strangger
www.youtube.com/watch?v=XV4XrbiS9R0
I am a poor wayfaring stranger
I’m traveling through this world of woe
Yet there’s no sickness, toil, nor danger
In that bright land to which I go.
I’m going there to see my father,
I’m going there no more to roam,
I’m only going over Jordan
I’m only going over home.
I know dark clouds will gather ’round me,
I know my way is rough and steep,
But golden fields lie just before me,
Where God’s redeemed, shall ever sleep.
I’m going down to see my Mother
And all my loved ones who’ve gone on.
I’m only going over Jordan
I’m only going over home.

Bản nhạc mới nghe lần đầu, rất hay. Tấm ảnh thật là nghệ thuật. Hà thích cái ý nghĩ cô bé đi lên dốc về nhà. Nhà là một khối cầu trong trẻo lóng lánh.
Bức ảnh là một composite: Đồi cát chụp ở Phan Thiết, quả cầu tạo ra dùng phere effect từ cảnh bình minh chụp ở Nepal, giáo đường ở cạnh nhà Mai. Bức hình được làm với Poor Wayfaring Stranger trong tâm.
Mấy chục năm trước, hồi còn đi học ở Văn Khoa, anh rễ của Mai gởi cho những cassette tapes của Joan Baez có bài này trong đó. Bây giờ mỗi lần nghe lại bản nhạc lại nghĩ đến chị đang ở một nơi yên lành.
I know my way is rough and steep,
But golden fields lie just before me
I’m going there no more to roam,
I’m only going over home.
Hà thấy nghĩ ra đề tài kết hợp hình ảnh là sự cần có óc sáng tạo. Rất hay. Bài hát này ở thư viện địa phương có rất nhiều người hát. Có cả Baez. Để mình tìm nghe.
Hà vào youtube sẽ có tất cả.
Version của trong phim 1917 và Joan Baez là Mai thích nhất.
Mai có để lại một mp3 trong post nói về phim 1917:
https://khungcuahep.com/phim-anh/doan-cuoi-cua-phim-1917-va-poor-wayfaring-stranger-tong-mai.html
Bức ảnh thật đẹp và thật hay. Cảm ơn chị Mai.
Em đi về phía tinh cầu đó
Bỏ lại sau lưng những bụi mờ
Bao dấu yêu xưa bao nuối tiếc
Trọn một vòng mơ
Trọn đợi chờ
Cám ơn nhà thơ !
Chị Mai ơi, 1917.
Em thích version trong phim đó nhất.
Nhưng Joan Baez cũng héo ruột.
Chị cũng thế:
https://khungcuahep.com/phim-anh/doan-cuoi-cua-phim-1917-va-poor-wayfaring-stranger-tong-mai.html
Version của Eva Cassidy, Emmy Lou Harris chị cũng thích.
Mai viết rất hay và cảm thấy được Mai đang dần dần được bình yên khi hiểu ra “Chị đã trở về nhà”.
Vô thường Mai ạ, nuối tiếc nhìn những chiếc là vàng rơi, nhưng rồi để mùa xuân sẽ trở lại với một hình hài khác.
Đêm qua sân trước một cành mai.
Mai xuống nhà chị hôm nay. Vườn chị hoa hồng và cosmos nở rộ. Ngồi trên ghế chị thường ngồi ở veranda nhìn ra vườn hoa và hiểu vì sao chị chăm sóc khu vườn hơn cả chăm sóc chính mình, khu vườn đẹp quá, hồng đủ màu và thơm ngát cánh mỏng manh. Thấy yên ổn khi được ở trong vườn của chị.
Chị bình an nhé chị ôi! Thời gian này em cũng có nhiều ngổn ngang trong lòng, nhưng cũng nhờ cây cối mà được xoa dịu đi phần nào.
Cám ơn em tôi. Chị gắng nhưng không được. Kỳ lạ thật.
Cũng khá lâu không thấy Pháp Hoan viết nên chị cũng lo lo, có cảm tưởng có điều gì đó không ổn. Pháp Hoan luôn có chị ở đây.
Dạ chị ôi!
Chị đọc lời tâm tình của Mai viết cho chị của Mai thật sâu, và đã giúp chị tìm thấy sự bình an bắt đầu nhen nhúm trong tâm trí mình. Cám ơn Mai nhiều !
Hôm qua, tối thứ bảy giáp tuần đưa Mạ đi, bổng nhiên trong vô thức một giòng âm thanh đẹp nức nở vang lên trong đầu của chị, chị đã vội vàng ghi lại nhưng không thể ghi đủ toàn giòng âm thanh đó. Chị tiếp tục cầu Mạ ban tĩnh tâm cho chị để chị có thể hoàn tất bản nhạc “Nhớ Mạ” nầy !
Em đang chờ nghe sáng tác đó của chị. Biết bao giờ em mới về lại VN để được nghe chị đàn. Lần sau về cho em nghe lại “Meditation for Thais” nghe Lan.
Những ngày qua lòng đau và ruột quặn thắt,
“Chị Tôi” đã đưa mình trở về với cuộc sống thực tại. Mái nhà bình yên là nơi chốn của chúng ta.
Đối với D. bây giờ buồn vui là một, nhưng nỗi đau thì cứ ám ảnh mãi.
Mấy ngày qua hàng triệu người phải chịu cảnh màn trời chiếu đất trong cơn đại hồng thủy.
Nhớ thương rồi thương nhớ Mai ơi.
Trời hành cơn lụt mồi năm… đêm đêm khua ánh trăng vàng mà than.
phiên Đông Ba buồn qua cửa chợ, bến Vân Lâu thuyền vó đơm sâu…
Lạ thật, Huế đã chịu không biết bao nhiêu lần lũ lụt mà phải bó tay chịu đựng mãi hay sao.
Không hiểu sao nhìn đâu cũng buồn. Bên này mùa lá vàng rực rỡ nhưng Mai không buồn đi chụp hình, cảm thấy vô nghĩa. Chiều hôm nay bỗng nhớ vậy là không lâu nữa là triển lãm collection áo dài của Diệu. Diệu không đợi Mai về được rồi.
Bài hát nghe buồn quá Mai ơi! Mình mới nghe lần đầu đó.
Mai nghĩ bản nhạc là một niềm an ủi cho những ai mất người thân khi biết sự lìa trần chỉ là một sự quay về nhà, vùng đất hứa nơi không còn phải chịu đau khổ của trần gian nữa.