Dec 12, 2020 (TM)
Bạn yêu dấu,
Đó là một nỗi buồn màu trắng.
Tôi thường có những nỗi buồn màu xám và màu xanh.
Nhưng hôm nay nó mang màu trắng của một khung trời vắng bóng thượng đế. Buổi sáng thức giấc, ngoài trời mù sương, khu rừng nhỏ sau cửa sổ đẹp hoang vu, một chút ráng hồng hiện ra phá vỡ màn sương nhưng chỉ trong vài sát na rồi tắt lịm sau lớp mây đẫm nước mắt.
Hãy mở cửa cho tôi, có nghe tôi đang vừa gõ vừa khóc? Câu thơ của Appolinaire hiện ra trong đầu … Ouvrez-moi cette porte òu je frappe en pleurant
Ai sẽ xoa dịu vết thương?
Ai sẽ xóa đi vết sẹo?
Hãy mở cửa
Xin người hãy trở lại
Với những con chiên của người
Những kẻ mù không thấy đường
Em ơi, hãy tin
Rằng Thượng Đế sẽ trở lại
Nhiếp ảnh của tôi: Chuyện trò với cô tịch.
Tôi biết mình đang lạc hướng, đang nói đến một thế giới rách nát, một ước mong thượng đế không bỏ loài người, tại sao tôi lại quay qua nhiếp ảnh của mình. Một nơi an trú thủy chung không có tả không có hữu không có sự nhẫn tâm. Tôi chỉ biết nói duy nhất điều ấy khi mỗi ngày nó càng trở thành hơi thở.
Nhiếp ảnh của tôi:
Tôi đã nhanh chóng biết được khi nào nên bấm nút chụp khi đứng trước một khung cảnh, điều tôi nhận thức nhanh chóng hơn là sự thật của những gì tôi muốn nói trong những tấm ảnh của mình. Tại sao nhiếp ảnh phải nói lên một câu chuyện, một ý nghĩa gì đó? Tôi không trả lời được câu hỏi này, bởi vì đó là một ý niệm rất riêng tư cho mỗi người mà không có câu trả lời đúng hay sai.
Tôi, tôi bấm máy với trái tim, nhất là khi trái tim nhận được những tín hiệu làm nó thổn thức … trước những gì rất hiu quạnh, đơn sơ, im lặng, không lời, absolute nothing, absolute everything của cái vô cùng trong khoảnh khắc.
Từ lâu, tôi đã bị rung động bởi những khoảng trống bao la của bất cứ thứ gì xa xôi. Màu trắng của khoảng trống là màu của cảm xúc, của sự cô độc và khát khao vô tận, những khát khao không bao giờ được đáp ứng trong đời sống thực mà chỉ có thể nắm bắt được bằng nút bấm máy ảnh của mình.
Hôm nay dưới bầu trời xám phủ sương:
Trong vườn tôi, có một cây đang chết. Tôi có thấy. Nhưng này em, Tất cả những cây khác còn vững chãi và xanh tươi…
Một cây đang chết, nhưng vườn tôi không chết
Và tôi cần em
Để nhắc nhở cho tôi điều ấy (TNH)
Tống Mai
Dec 12, 2020
Cô đơn trong gió thu,
Quấn một manh cà-sa đen,
Đứng yên, một bóng người
(Ryōkan)
All things are considered as either evolving from or dissolving into nothingness.
This ‘nothingness’ is not empty space.
It is rather a space of potentiality (Leonard Koren)
Tất cả mọi thứ được xem là tiến hóa hoặc tan biến vào hư vô.
Cái “hư vô” này không phải là không gian trống rỗng.
Mà đúng hơn là một không gian đầy tiềm năng
How can I be substantial if I do not cast a shadow?
I must have a dark side also if I am to be whole (Carl Jung)
Làm sao tôi trở nên đáng kể nếu tôi không phủ bóng?
Tôi cũng phải có một mặt trái âm u để có thể gọi là toàn vẹn
Chị ướp lạnh tâm hồn người xem bằng hai màu đen trắng. Tinh khiết và dịu dàng.
Em viết mấy chữ này tặng bức ảnh thứ hai.
Bên cầu ao ngày ấy
Người và tôi
Chưa hề gặp nhau
Màu trắng giá lạnh vẫn còn đây
Bức ảnh thứ hai cám ơn Hạnh, nhà thơ lãng mạn hiếm hoi còn sót lại của thời mơ mộng xưa.
Khi chụp bức hình đó năm trước, chị đặt tên cho nó là “Hồn lau nẻo bến bờ”, nay nó có thêm một ý nghĩa rất hay.
Nhiếp ảnh và văn của chị là lý do để thương.
“Pour toutes ces raisons, je t’aime”
KAnh vẫn còn nhớ đến bản nhạc xưa ấy thật giỏi.
Chi TMai ơi, đọc thấy thấm thía quá, nhưng chị có nhiếp ảnh để giải bầy tâm sự, nỗi lòng, còn mình chỉ biết cảm thấy thôi, không nói ra được nên buồn lắm.
Ba tấm hình kèm theo đẹp quá. Minimalism thật là style của chị, không ai qua mặt được.
Ai cũng đọc được feelings của chị qua những bức hình này, nhất là lại được những câu thơ bất hủ kèm theo. Đúng như lời thầy Dũng đề cập đến khi dậy về minimalism!
“Cô đơn trong gió thu,
Quấn một mảnh cà-sa đen,
Đứng yên, một bóng người”
Bức hình favourite của Mai. Nếu ai cũng có thể tìm thấy mình trong đó thì đó là một honor cho người cầm máy.
Cám ơn chị QMai.
Parfois dans le vent rageur de printemps
Bourgeons cassés.
Comme un bras de désespoir.
“Un bras de désespoir.”
But we can’t live in despair.
There must be light someday. There must be.
There’s no light without its shadow.
We must have faith or perish.
“Trong vườn tôi, có một cây đang chết. Tôi có thấy. Nhưng này em, Tất cả những cây khác còn vững chãi và xanh tươi…Một cây đang chết, nhưng vườn tôi không chết
Và tôi cần em
Để nhắc nhở cho tôi điều ấy”
Photography records the gamut of feelings written on the human face – the beauty of the earth and skies that man has inherited; and the wealth and confusion that man has created. It is a major force in explaining man to man. – Edward Steichen
It is indeed “a major force in explaining man to man”.
Cảm ơn em tôi the beautiful quote!
Ảnh đẹp quá. Hà thấy thanh tịnh, không thấy buồn khi xem ảnh. Mấy câu thơ quoted rất hay.
Cảm ơn Hà đã thích những bức hình ít nói này của Mai.
Những bức ảnh hun hút…
Cám ơn Trâm từ “hun hút” mà Trâm dùng.
ảnh đẹp thật. con thích những cái cây trong ảnh.
cô ơi, cô có cô đơn không?
Cô bé dễ thương,
Cô có con sóc sau vườn, có những người bạn, những bloggers đáng yêu. Cô có sách, có âm nhạc, phim ảnh, có nhiếp ảnh, có thiên nhiên, có núi biển và hiu quạnh, và cô “tha thiết yêu trần gian điên dại này”.
Cô chỉ có một nỗi buồn cho một thế giới đang rách nát vì tranh chấp quyền lực.
Những cây trong ảnh mà Sóc thích có khắp nơi cô đang sống. Vùng Washington DC là một nơi có nhiều cây cối, nhiều không tưởng được và ngay trong thành phố là những cây có hình dáng rất đẹp, nhất là khi lá rụng chỉ còn trơ cành.
cám ơn cô giải nghĩa nỗi buồn của cô, cho con hiểu thêm về cô.
cô thật có tài nhiếp ảnh, cô dùng những gì chụp được đem cho mọi người cùng thưởng thức, không chỉ hình ảnh mà còn cả câu chuyện ẩn sau đó, với riêng con lúc nào những câu chuyện ấy cũng thật ý nghĩa.
Cám ơn Sóc.
Cô thì thích đọc những comment trong blog của Sóc, làm cô nhớ đến thế giới của “Thằng Dũng”, “Con Thúy”, “Dũng Dakao” của Duyên Anh.
Chị Mai mến,
Câu này có lẽ là câu trả lời rất Phật trong nỗi buồn màu trắng:
“tôi bấm máy với trái tim, nhất là khi trái tim nhận được những tín hiệu làm nó thổn thức”
Chị còn nhớ câu chuyện của A-nan với đức Phật về thế giới bên kia: Ông A-nan cứ hỏi, Phật trả lời cách gì ông cũng cho không thuần lý. Có một lúc đang tắm sông, Phật bảo ông lại gần và chụp đầu ông nhận xuống nước. Ông vùng vẫy và thoát được. Ông đứng dậy hỏi tại sao.
Phật bảo lúc đó có hỏi hạnh phúc hay thế giới bên kia nghĩa là gì nữ́a không?
Love,
Nhàn
“Snow was falling,
so much like stars
filling the dark trees
that one could easily imagine
its reason for being was nothing more
than prettiness.”
Mary Oliver
Thank you Lord for still giving us the air, the sun, the moon, the ocean, the trees…and that my sister Mai may continue being one with her camera and allowing it to tell the stories of the beauty she encounters.
Beautiful quote, my sisiter.
“…and then, I have nature and art and poetry, and if that is not enough, what is enough?” (van Gogh)
How about Love?
“What the world needs now is love, sweet love
It’s the only thing that there’s just too little of
What the world needs now is love, sweet love
No not just for some but for everyone
Lord, we don’t need another mountain
There are mountains and hillsides enough to climb
There are oceans and rivers enough to cross
Enough to last till the end of time
What the world needs now is love, sweet love
It’s the only thing that there’s just too little of
What the world needs now is love, sweet love
No, not just for some but for everyone
Lord, we don’t need another meadow
There are cornfields and wheat fields enough to grow
There are sunbeams and moonbeams enough to shine
Oh listen, lord, if you want to know
What the world needs now is love, sweet love
It’s the only thing that there’s just too little of
What the world needs now is love, sweet love
No, not just for some but for everyone
No, not just for some, oh, but just for everyone”
Chị Mai mến,
Trang của chị giống như một công án: một bàn tay vỗ.
Chụp ảnh là nói chuyện… Chợt thấy đoạn thơ này. Làm sao chụp được ảnh…
Hôm nay dưới bầu trời xám phủ sương:
“Trong vườn tôi, có một cây đang chết. Tôi có thấy. Nhưng này em, Tất cả những cây khác còn vững chãi và xanh tươi…
Một cây đang chết, nhưng vườn tôi không chết
Và tôi cần em
Để nhắc nhở cho tôi điều ấy” (TNH)
Fortunately, cảnh này trong đoạn thơ của thầy Nhất Hạnh mà Mai trích trong bài không khó tìm thấy đâu anh Nhàn. Tìm ra Mai sẽ chụp để gơi anh, my dear brother.
Cũng như đoạn sau:
“Ring the bells that still can ring
Forget your perfect offering
There is a crack, a crack in everything
That’s how the light gets in”
(Leonard Cohen)
hay là:
Sáng nay vừa thức dậy nghe tin em gục ngã nơi chiến trường
Nhưng trong vườn tôi vô tình khóm tường vi vẫn nở thêm một đóa
(TNH)
Trước Phục Sinh
Pháp Hoan
Lạy Chúa! Người có phải Thượng đế của con?
Người đã ở đâu dưới cơn mưa nặng hạt?
Trong không khí thành Jerusalem ngột ngạt
Có ai chỉ cho Người con đường đến với tình yêu?
Có ai đi lên đồi và khóc trước bình minh?
Có ai đang đưa tang những cổ tay bầm tím?
Có ai ngồi một mình trong căn phòng đóng kín
Nhảy múa đến tận lực rồi ngã qụy trước niềm đau?
Kìa bóng ai trên cánh đồng đừng vội bước đi mau
Trong hoàng hôn dài đâm xuyên qua cánh cửa
Giữa nền trời cháy lên trăm ngàn con sóng lửa
Một bàn tay ngả bệnh đang hấp hối trên một bàn tay
Không còn những đêm đông nghe Người kể chuyện
Không còn những con đường nơi Người đã đi qua
Không còn cơn gió thổi đến khi mặt đất đơm hoa
Không còn tình thương chứa trong từng hạt muối
Trên cánh đại bàng sáng nay mặt trời báo tin vui
Một cáng buồm vừa trở về từ đại dương bão tố
Một dòng sông đã tìm thấy lối đi thoát ra ngoài bóng tối
Và thế giới trở mình lần nữa đón ánh bình minh.
Bài thơ đang nói chuyện và nhắc nhở với nỗi buồn màu trắng của Mai.
Mai ơi ,
Những hình ảnh của Mai trong bài viết vẫn đẹp như tranh thuỷ mặc nhưng sao Ng cảm thấy buồn quá khi nhìn ra một nỗi cô đơn và quạnh quẽ dù là thế giới thực tại vẫn luôn xô bồ, náo nhiệt !
Những câu Mai viết “Tôi, tôi bấm máy với trái tim, nhất là khi trái tim nhận được những tín hiệu làm nó thổn thức … trước những gì rất hiu quạnh, đơn sơ, im lặng, không lời, absolute nothing, absolute everything của cái vô cùng trong khoảnh khắc.“ thật tha thiết vô cùng.
Thân thương,
MN
Những cảnh đó Mai may mắn gặp được mà chụp thôi Nguyệt ạ. Lúc tìm sẽ gặp được.
Mai còn nhớ hình đầu tiên lúc ở Luxembourg, hôm đó trời chiều lạnh kinh khủng trên một ngọn đồi nhìn xuống thung lũng phía dưới.
Rồi cái hồ có con thuyền trước cabin ở Canada trong hình thứ hai: Sáng hôm đó trời mù sương, cảnh đẹp tắt thở khi Mai đứng chờ mặt trời lên bên con thuyền trên bến. Mai nhớ đây là những gì mình viết:
“Tôi tiếp tục chờ, mặt ướt đẫm cả sương, giây phút nhiệm mầu rồi cũng đến để không phụ lòng kiên nhẫn. Mặt trời hiện ra mạnh mẽ hơn nên sương mỏng dần và bị đẩy lui ra phía bên kia rồi đứng lại ngay giữa hồ. Một nửa hồ hiện ra trong trẻo, huyền nhiệm thay, mặt hồ đang bị chia đôi, nửa sáng và nửa mù, một nửa của mặt trời và một nửa kia của sương. Phía bên kia hồ là bóng của rừng phong nhấp nhô như bóng núi, nếu không biết trước bên kia là rừng phong thì sau màn sương sẽ tưởng đó là những rặng núi. Khung cảnh ngất người làm vỡ òa nước mắt. Một ý nghĩ bỗng thoát hiện trong đầu, làm sao để có thể hướng hết những gì đang cảm nhận trước mắt đến một nơi xa xôi mà nơi đó bầu trời luôn một màu xám buồn. Ý tưởng ước mong có một sợi dây vô hình nối hai bờ để những cái đẹp của bờ bên này có thể chuyển tải qua bờ bên kia kia bỗng đánh ngả lòng như một nỗi thất thần.”
Trời hôm nay ở đây có nắng buổi chiều và lạnh, không khí trong lành mà từ lâu đã không để ý vì những xáo trộn ngổn ngang cả trong tâm hồn lẫn môi trường bên ngoài. Có nhiều suy nghĩ về thân phận và cảm thấy thương cho cuộc sống, nhưng mọi nỗi niềm đều có hạnh phúc của nó, một mai nếu ra đi thì cũng âm thầm và thanh thản mà thôi.
Chia xẻ với Mai sau khi đọc nhiều lần những gì Mai viết trong bài “Nỗi buồn màu trắng này” và hiểu Mai muốn nói gì hơn bao giờ hết.
Du courage.
p.s. Những bức hình Mai chụp đẹp lắm, thấy hết cả sự cô quạnh. Văn là người thì đây đúng là ảnh là người.
Merci bạn tôi.
Mai đang cần một chỗ ngồi trên góc chiếu.
p.s. Bức hình làm nhớ lại đêm bão tuyết lang thang ở Luxembourg năm nào. Mai sẽ trả bất cứ giá nào để được sống lại trong thiên nhiên đó. Ở đó có những cảnh cô quạnh thật đẹp.
Chân Mai có bánh xe!