Solitude – And all that I loved, I loved alone – Tống Mai

June 27.2022 (TM)

 

 

Có một con chim buồn trong tim tôi muốn thoát ra ngoài nhưng tôi chỉ thả nó ra khi đêm xuống và tất cả đã yên ngủ.Tôi biết nó luôn ở trong đó, có khi tôi nghe nó hát một chút gì nho nhỏ làm chùng lòng, nhưng ý muốn giết chết nó không bao giờ đến với tôi.

Tôi nhớ thoang thoáng một bài thơ nào đó có cùng ý tưởng với mình về một con chim giấu trong tim và chỉ được phóng thích vào ban đêm. Có những nỗi buồn khi chiều xuống ném ta vào bơ vơ, nhưng có khi đó là một niềm bơ vơ vô hình thỉnh thoảng cất tiếng hát nho nhỏ. Đã quen với sự hiện diện muôn thuở của nó, của giọng hát khi bi ai, khi vỗ về, khi hiu quạnh; của khuôn mặt có khi chỉ là một cái bóng mơ hồ, hay có khi rõ nét có thể chạm tay vào được hóa thân thành những giọt nước mắt lặng lẽ đáng thương, rồi có khi là những cơn sấm sét xé tâm cang. Và như thế, dần dần tôi hiểu ra rằng tôi cần phải nuôi dưỡng sự hiền hòa của nó để có được niềm tự tại trong tâm, một niềm tự tại chỉ có thể có được ở chính mình, chỉ có mình nương náu vào chính mình, không thể nào vào bất cứ ai.

Đêm nay, như một nghi thức, tôi thả cho chim bay ra và nằm im lặng nhìn bóng đen ngoài khung cửa. Đêm vỗ về, đêm yên tĩnh, đêm sâu thẳm, đêm không cùng…  Tôi biết tim mình chỉ cháy cho mỗi chính mình. Ngoài kia, màu xanh đậm của trời đêm đẹp ngột thở, Indigo Night, Cobalt blue, màu của bức Starry Night. Com chim nhỏ phủ kín căn phòng không nói lấy một lời, và tôi chờ bóng tối quanh nó loang thành ánh sáng khi đêm tàn.

Solitude – And all that I loved, I loved alone!

Tôi đã từng biết sự im lặng của hoàng hôn,
Sự im lặng của bóng đêm khi ánh sáng ban ngày tắt.

Có bao giờ tôi ngưng chờ …

Chờ sau bóng tối là ánh sáng, sau bóng đêm là ban mai, sau mặt trời lặn là mặt trời mọc.
Con đường đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn.
Đêm sẽ có ngày
Có những niềm vui sau nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt.

I have known the silence of sunset,
The silence of darkness when the light of day retreats.

I’ve never stopped waiting …

Waiting for the light to come.
For behind shadow is light, behind sunset is sunrise;
The road to dawn is through dusk;
There’s no day without its night
There’s joy behind sorrow and laughters behind tears.

J’ai connu le silence du crépuscule
Le silence des ténèbres durant la lumière perdu

Jamais cessé … j’attends…

L’attente de la lumière qui arrive, en arrière d’obscurité est éclairé, couchant puis levant le soleil.
Le chemin de l’aube est à travers la nuit
Ne pas se trouver le jour sans la nuit.
Si derrière la douleur sera la joie, alors derrière les larmes sera les sourires

Bạn yêu dấu,
Đêm đã quá khuya bên kia bờ đại dương.
Bonne nuit!

Tống Mai
June 27, 2022

 

Tôi đã từng biết sự im lặng của hoàng hôn

Sự im lặng của bóng đêm khi ánh sáng ban ngày tắt

Có bao giờ tôi ngưng chờ

Chờ sau bóng tối là ánh sáng

Con đường đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn

Đêm sẽ có ngày

 

 

My sorrow
—I could not awaken My heart to joy at the same tone—
And all I loved—I loved alone—
Then—in my childhood—in the dawn of a most stormy life—
was drawn from every depth of good and ill
The mystery which binds me still—
From the torrent, or the fountain—
From the red cliff of the mountain—
From the sun that around me rolled
In its autumn tint of gold—
From the lightning in the sky
As it passed me flying by—
From the thunder, and the storm—
And the cloud that took the form
(When the rest of Heaven was blue)
Of a demon in my view—
(Alone – Edgar Allan Poe)

Nỗi buồn của tôi
– Tôi không thể đánh thức trái tim mình để vui cùng một giai điệu với nhân gian.
Và tất cả những gì tôi yêu — tôi yêu một mình—
Thuở thơ ấu — trong bình minh của cuộc đời giông bão — được rút ra từ sâu thẳm của thiện ác
Bí ẩn vẫn trói buộc tôi—
Từ dòng nước xoáy —
Từ vách đá núi—
Từ tà dương vùng vẩy trong ánh thu vàng
Từ tia chớp trên bầu trời
Từ sấm sét, và cơn bão …
Và đám mây mang hình thù
(Giữa màu xanh Thiên Đường)
Của yêu quái dưới mắt tôi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

41 thoughts on “Solitude – And all that I loved, I loved alone – Tống Mai

  1. Merci bạn tôi!

    Bên này trời đang rạng sáng và đang chuyển màu xanh đậm mà Mai nói trước khi mặt trời lên. Bên kia của Mai thì đã khuya.
    Đúng là niềm tự tại trong tâm chỉ có thể tìm được ở chính mình, không thể nương tựa vào ai …
    Malheureux l’homme qui fonde sur les hommes son appui!
    Mai còn nhớ câu nói đó của Corneille không.

    Bonne nuit!

    1. Câu thơ nằm lòng thuở còn đi học,
      “Bất hạnh thay kẻ nào tin có thể dựng tình mình trên tình của nhân gian”.
      Đó là câu Mai nhớ mãi trong khi đọc La Porte étroite.

        1. Ah, cái nỗi buồn cố hữu ở trong lòng, đem nó ra để ngay trước mặt, đối thoại với nó, phân tích mức độ trầm bổng của nó để hiểu nó hơn nhưng chẳng giúp được gì. Viết xong rồi thì thấy sự quạnh hiu mà mình bám víu vào suốt đời mình càng về sau càng lặng lẽ hơn.

  2. Trời ơi, hình đẹp quá chị Mai!
    và bài viết thật xúc động. Nỗi buồn giam trong tim chỉ thả ra vào ban đêm. Em có thể resonate điều này với chị ngay khi đọc đoạn đầu chị viết.

    Thương một tâm hồn!

  3. Ảnh đầu tiên, dáng người cũng là dáng chim. Nhưng là cánh chim dán chặt với cõi nhân gian này. Dù sao đi nữa….
    Những bóng chim bé nhỏ tựa nốt nhạc bên bờ đại dương. Các bức ảnh màu trầm đẹp thắt lòng

    1. Chị cũng nghĩ thế về những bức ảnh trầm. Shadow bao giờ cũng quyến rũ hơn light vì chiều sâu của nó.
      Chị bị kéo vào bóng tối hơn là ánh sáng trong photography của mình.

      Hạnh để ý đến bức đầu tiên, chị để hết hồn vào đế tạo ra nó nên chị rất vui.

  4. Ảnh đầu tiên. Người bước về phía biển, về cánh buồm trắng, về phía am mây. Liệu có gì khác biệt không, ở phía bên kia?

  5. Mai nói đến buổi chiều là lúc Mai thả con chim buồn ra. Đúng là buổi chiều làm chùng lòng. Trời bên này lại đang mưa, cơn mưa mùa hạ làm buổi chiều trở nên buồn lạ lùng, buồn như những tấm ảnh mặt trời lặn của Mai, một sự tĩnh mịch phủ kín tâm hồn đưa ta trở về những ngày còn bé tinh anh trong trắng nhưng đã biết thả hồn bên cửa nhìn mưa.

    1. youtube.com/watch?v=UlZr7C32Jt0

      Il pleut.
      La nature est chargée d’ennui.
      Là-haut, tout est vêtu de gris.
      Le ciel est boudeur.
      Le nez aplati au carreau,
      J’attends, laissant couler le flot de mes pleurs.
      Il pleut.

      Dans mon cœur aux rêves perdus,
      Sur mon amour comme dans la rue
      Et sur mes peines sans issue,
      Il pleut…

  6. Bài viết của Mai thoảng toát ra một sự chân tình, cho chính người đọc…

  7. Mai viết về nỗi buồn thật dịu dàng mà sâu sắc . Điều đáng nói là nỗi buồn hay sự cô đơn này không phải là những điều quá buồn rầu, bi thảm mà hình như còn là một thú cô đơn hiu quạnh nữa mà Mai nâng niu.

    Nhữnh bài thơ Mai chuyển ngữ hay vô cùng. Hình ảnh cũng thật là đặc biệt, có cả bóng tối lẫn ánh sáng, từ đêm qua ngày, từ màu sắc rực rỡ của hoàng hôn đến nhẹ nhàng như những bức aquarelle của ban ngày.
    Bức đầu tiên thì giống như một bức tranh thủy mạc.
    Thương .

    1. Tháng sau khi Nguyệt sang đây, Mai sẽ dẫn đến bãi biển này để xem mặt trời lặn. Đây là một trong những bãi biển thích nhất ở California mà khi qua đó hầu như sáng nào chiều nào Mai cũng ra để đón mặt trời lên và chờ mặt trời xuống.

      Thương.

      1. Ng rất mong đến ngày qua tới đó để được Mai dẫn cho ra bãi biển này chờ mà ngắm cảnh mặt trời lên và mặt trời xuống đẹp như những hình ảnh Mai đã chụp cho thỏa lòng mong ước .
        Cám ơn Mai rất nhiều .

  8. Chuyến đi Huế dài ngày vừa rồi đã không check mail để biết được nỗi buồn đẹp đến xao xuyến lòng mình của bạn tôi.

    1. Diệu ơi, Mai nhớ đến những câu trong “Sóng Về Đâu” khi xem những tấm hình biển của mình.

      Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
      Đừng cho tôi thấy hết tim người
      Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
      Ta xô biển lại sóng về đâu?

      … Giấc ngủ nào giường chiếu quạnh hiu,
      Trăng mờ quê cũ.

      Người đứng chờ gió đồng vi vu
      Vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu

      Nhớ ngàn năm trôi qua …

      Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
      Bao năm chờ đợi sóng gần ta
      Biển sóng biển sóng đừng âm u
      Đừng nuôi trong ấy trái tim thù
      (TCS)

  9. Những bức hình rất đẹp, đẹp sâu sắc lặng lẽ chị Mai ơi… Đọc những dòng chị viết mà em nghe tiếng hoà nhịp vào tâm tư trong lòng mình…. “…một niềm tự tại chỉ có thể có được trong chính mình, chỉ có mình nương náu vào chính mình không thể nào vào bất cứ ai”. Hay lời chị vừa thoảng nhẹ “…sự quạnh hiu mà mình bám víu vào suốt đời mình càng về sau càng lặng lẽ hơn”…. Em chợt thấy một niềm lặng lẽ rơi nhẹ và có cảm giác mình muốn vào một thời thiền sáng muộn, lắng mình trong hơi thở vào ra để tiếp tục “nuôi dưỡng sự hiền hoà”… Thương chị. Mong cùng chị nhiều an lành.

  10. “Buồn ơi trong đêm thâu
    Ôm ấp giùm ta nhé
    Người em thương mưa ngâu
    Hay khóc sầu nhân thế
    Tình ta đêm về có ấm từng cơn mơ em chưa”

Leave a Reply