Con đi đâu? – Tống Mai

March 28, 2022 (TM)

Con đang trở về đấy chứ.
Xa lìa thế giới tan hoang ngoài kia.
Sự im lặng có phải là sự bỏ đi đâu khi bóng tối ngoài kia bi thảm hơn bóng tối bên trong.
Nơi con đang ngồi, có thiên nhiên, có mặt trời lên sau khung cửa buổi sáng, có trăng khuya chiếu vào phòng… Nếu phải bước ra thế giới ngoài kia, thì đó là một hình phạt.

Phải già dặn, phải cô độc, phải sẵn sàng nghiến răng mà chịu đựng … Con nhớ mãi Thầy đã từng nói thế,
và … không còn gì hết, chỉ có sự vững chãi an tĩnh.
All that will remain is a deeply rooted peace!
Có phải không?

Tống Mai
(Viết cho Nguyên Huệ)

 

Nhưng con không thấy được thầy,
Dù trên nẻo con đi sương chiều đã thấm vào ướt áo

 

Con đi đâu?
Thích Nhất Hạnh

Có khi sương mù đã về giăng mắc chốn cô thôn
Mà trên bước phiêu linh con vẫn còn miệt mài nơi viễn xứ
Thầy đã gọi tên con trong từng hơi thở
Tin rằng dù con đang lạc loài đi về bên nớ
Con cũng sẽ cuối cùng tìm ra được lối trở về bên ni
Có khi Thầy xuất hiện ngay giữa đường con đi
Nhưng mắt con vẫn nhìn Thầy như một người xa lạ
Không thấy được mối túc duyên
Không nhớ được lời nguyền xưa vàng đá
Con đã không nhận ra được thầy
Vì tâm con còn vướng bận những hình bóng xa xôi

Thấy con, thầy đã luôn luôn đưa tay lên làm dấu hiệu
Dù nơi gặp con là ở miền Kinh Bắc, vùng Bến Nghé, hay cửa biển Thuận An
Có khi con là trái trăng vàng ửng chín lơ lửng treo trên đỉnh Kim Sơn
Hay là con chim con chiêm chiếp kêu đêm Đông bay qua rừng Đại Lão
Rất nhiều khi thầy thấy được con
Nhưng con không thấy được thầy,
Dù trên nẻo con đi sương chiều đã thấm vào ướt áo
Vậy mà cuối cùng con cũng đã trở về

Con trở về ngồi dưới chân thầy, nơi chốn non xưa.
Để rồi tiếng chim kêu tiếng vượn hú lại cùng hòa với tiếng công phu sớm trưa
Con đã về bên thầy, thật sự muốn chấm dứt cuộc đời lãng tử.

Sáng nay chim chóc ca mừng vừng ô lên rạng rỡ
Con có hay trên bầu xanh mây trắng vẫn còn bay?
Con ở đâu?
Cảnh núi xưa còn đó, nơi hiện pháp chốn này
Dù đợt sóng bạc đầu vẫn còn đang muốn vươn mình đi về phương lạ
Nhìn lại đi, thầy đang ở trong con, và trong từng nụ hoa, chiếc lá
Nếu gọi tên thầy, con sẽ tự khắc thấy thầy ngay.

Con đi đâu? Cây mộc già đã nở hoa, thơm nức sáng nay
Thầy trò ta thật chưa bao giờ từng cách biệt
Xuân đã về, các cội thông đã ra chồi óng biếc
Và bên mé rừng đã nở rộ hoa Mai.

 

 

 

25 thoughts on “Con đi đâu? – Tống Mai

  1. Chị vắng mặt rất lâu, thì ra đó là một sự trở về của chị.

    Nếu có sự lựa chọn giữa im lặng yên tĩnh riêng cho mình và sự nhập lưu liên tục, em không đủ chín chắn để chọn sự im lặng đó, lúc nào cũng phải bận rộn để khỏa lấp khoảng trống hàng ngày.

  2. “Nơi con đang ngồi, có thiên nhiên, có mặt trời lên sau khung cửa buổi sáng, có trăng khuya chiếu vào phòng… Nếu phải bước ra thế giới ngoài kia, thì đó là một hình phạt.” Hà nghĩ không đến nỗi như thế, nhưng nếu ở trong phòng mà thân tâm yên tịnh thì đó cũng là một diễm phúc to lớn.

    1. Mai sorry hay viết có nhiều ẩn ý vì ngại không dám quá bộc trực nên ít khi có ai biết được mình thật sự muốn nói gì.
      Có lẽ đoạn cuối trong bản “Chỉ Có Ta Trong Một Đời” sẽ nói rõ hơn câu Hà trích:

      Đời đã cho tôi một ngày
      Nhìn thấy gian manh loài người
      Từ đó tôi hằng biếng vui chơi

      “Trong phòng” chỉ là một nơi vắng vẻ, một am cỏ, một nốt lặng thôi. Một nơi để trở về.

      1. Rất tiếc Hà không thể give you a hug hay chia sẻ được gì. Giá mà bọn mình ở gần nhau để có thể ra ngồi quán cà phê nói chuyện.

  3. Chim câu rơi vẫn dõi mắt trông người. Người bước chênh vênh, khắc khoải, lạc loài, cảm ơn vùng sáng yếu ớt, nhưng, vẫn còn đâu đây…Là hoài vọng

  4. Mới đọc bài “Con đi đâu” của chị. Hay và buồn quá. Có thể minh đoán sai nhưng cũng muốn tâm sự với chị vì mỗi lần đọc là buồn lắm, cảm thấy hình như chị đang sống trong một thế giới riêng tư không ai vào được.

  5. Tác phẩm lần này của Mai đẹp và cô quạnh, màu sắc và ánh sáng rất tuyệt.

    Bài thơ của thầy Nhất Hạnh thật siêu thoát không ai khác có thể viết được một thông điệp như thế cho tất cả thế gian. Mỗi chúng ta hiểu mỗi cách riêng theo sự lạc lối của mỗi người, nhưng cuối cùng đó là sự an vui đạt được khi đã thật sự quay trở về với chánh niệm.

    “Nhìn lại đi, thầy đang ở trong con, và trong từng nụ hoa, chiếc lá
    Nếu gọi tên thầy, con sẽ tự khắc thấy thầy ngay.

    Con đi đâu? Cây mộc già đã nở hoa, thơm nức sáng nay
    Thầy trò ta thật chưa bao giờ từng cách biệt
    Xuân đã về, các cội thông đã ra chồi óng biếc
    Và bên mé rừng đã nở rộ hoa Mai.”

    1. Bờ sông Cooper River ở Charleston, South Carolina vào blue hour trước khi mặt trời mọc Mai chụp tuần trước, có những cột đèn rất xưa. Cảnh nhìn cô quạnh nhưng êm đềm. Ánh sáng thì lúc nào cũng dịu trước khi mặt trời lên.

    1. Ngày giỗ TCS hôm nay làm Mai cũng nhớ 3 năm trước ngày giỗ ở đường Sách, sân Hoa Lư, Opera House.
      Diệu nhớ thắp giùm Mai một nén hương.

      “Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm trước mây qua mây qua, chìm dưới cơn mưa một ngàn năm nữa mây qua mây qua…Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi, bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô.
      Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua, chìm dưới đất kia một người sống thiên thu, dưới thiên thu là một đóa thơm tho …”

  6. You do not have to be good.
    You do not have to walk on your knees
    for a hundred miles through the desert repenting.
    You only have to let the soft animal of your body
    love what it loves.
    Tell me about despair, yours, and I will tell you mine.
    Meanwhile the world goes on.
    Meanwhile the sun and the clear pebbles of the rain
    are moving across the landscapes,
    over the prairies and the deep trees,
    the mountains and the rivers.
    Meanwhile the wild geese, high in the clean blue air,
    are heading home again.
    Whoever you are, no matter how lonely,
    the world offers itself to your imagination,
    calls to you like the wild geese, harsh and exciting –
    over and over announcing your place
    in the family of things.
    (Mary Oliver)

Leave a Reply