Những nhỏ nhoi lặng lẽ và World Bank/IMF International Photographic Society – Tống Mai

April 2, 2022 (TM)

“This one was so shocking. I thought is was so different from anything else. You know, going through a bunch of some 40 pictures and then you see something that’s quite different and it’s kind of stick to you, and I thought this is a lovely delicate description of something that was more like a feeling than an object, it was more like a poem.”  (Bức ảnh này thật gây rúng động. Tôi nghĩ nó thật khác biệt so với bất cứ thứ gì khác, và các bạn cũng biết sau khi xem qua một loạt hình khoảng 40 tấm và sau đó bạn thấy một cái gì đó thật khác biệt và nó in sâu vào tâm trí, và tôi nghĩ đây là một sự diễn tả tinh tế đáng yêu về một cái gì đó giống như diễn tả một cảm giác hơn là một đồ vật, nó giống như một bài thơ.)

Tôi viết lại những câu trên của Tom Wolff, người giám khảo của cuộc thi nhiếp ảnh tháng nay của hội nhiếp ảnh World Bank/IMF International Photographic Society về hai tấm ảnh được giải nhất và nhì của tôi, sự nhỏ nhoi lặng lẽ bên lề là chủ đề cho cuộc thi. Những lời người giám khảo làm tôi lặng người, ah, làm sao ai biết được những cảm xúc nào tôi đặt sau những tấm ảnh của mình. Niềm vui nhỏ nhoi ấy đã có mãnh lực làm êm đi dòng nước xoáy. Tom Wolff là một họa sĩ và nhiếp ảnh gia với nhiều tác phẩm xuất hiện trong Washingtonian, Washington Post Magazine, Garden Design, House and Garden, Aubudon, Esquire, Rolling Stone, New York Times….và những triển lãm ở bảo tàng viện Smithsonian ở Washington DC.

Bức đầu tiên được giải nhì tôi chụp sau khu vườn của Sackler Gallery ở Washington DC. Những đóa hoa trơ xương làm tôi chú ý. Tôi tưởng đó là hoa khô, nhưng không, khi nở ra đã như thế, rất lạ lùng, rất đẹp, mong manh, ah, loài hoa không biết đến sinh tử.

Bức thứ hai giải nhất là hoa dại Milkweed bên bìa rừng trước mặt nhà của em tôi ở Ottawa tôi chụp ba năm trước. Những ngày ở đó, tôi và em tôi sáng nào cũng đi dạo trong rừng. Hoa Milkweed ở đó rất to và khi nở ra thì bung những sợi tơ óng ả như tơ trời.

Khi tôi viết những dòng này thì ngoài kia vẫn còn blue hour, ráng hồng đang biến dần màu xanh thẳm của đêm qua màu cerulean nhẹ nhàng ở chân trời, đẹp quá, tôi nói với bạn mình qua điện thoại, đẹp đến ứa nước mắt.
Màu bình minh và giọng nói hiền hòa của bạn tôi, thế là đủ cho một ngày…. Mine is the sunlight, mine is the morning.

Tống Mai
Virginia, April 2, 2022

 

Skeleton Hydrangea
“… and I thought this is a lovely delicate description
of something that was more like a feeling than an object,
it was more like a poem.”

Milkweed

 

 

32 thoughts on “Những nhỏ nhoi lặng lẽ và World Bank/IMF International Photographic Society – Tống Mai

  1. Các ảnh của Mai thật quá xuất sắc cho nên được giải là phải.
    Dần dần nhiếp ảnh đã trở thành đời sống của Mai và những gì Mai chụp đều là những tác phẩm tuyệt vời.

    “Đây là một sự diễn tả tinh tế đáng yêu về một cái gì đó giống như diễn tả một cảm giác hơn là một đồ vật, nó giống như một bài thơ”
    Ồ, ông nói hay quá!

  2. Những cánh hoa trong hình thứ nhất nhìn bên ngoài giống lá bồ đề đã ngâm không chị?

    1. Không Hạnh, đó là loại hoa Skeleton Hydrangea, sinh ra chỉ có xương xẩu thôi và sống rất lâu như không biết héo là gì. Chị chụp nó khi đang ở trên cành. Hoa gì lạ thật không ai thèm để ý vì tưởng là bụi hoa khô nên thương lắm.

  3. Bức đầu tiên giống một Haiku, như một chấm phá đơn sơ rất hay chị Mai.
    Đúng là có những điều “stick to your head” và đây là một trong những điều ấy.

  4. Chúc mừng Tống Mai đoạt được hai giải nhiếp ảnh. Rất nghệ thuật. Tuyệt vời lắm, Tống Mai ạ!
    Riêng NM thương bức đầu hơn, đóa hoa trơ xương nhìn như “hoa khô, nhưng không, khi nở ra đã như thế, rất lạ lùng, rất đẹp, mong manh”.

  5. My dear sister, April is the month that officially begins spring. Spring is the perfect time to celebrate hope, rebirth, growth, and flowers. You’ve brought upon a dry flower the breath of life. Congratulations!

  6. Chúc mừng Tống Mai! Bức xương hoa nói thật nhiều điều ở người xem…

    Skeleton Hydrangea

    vàng phai trang lặng lên ngày
    đã phôi nhiếp hạc xương gầy trần thân
    một mai nhánh ngủ chiều han
    em rền tịnh độ kệ vang không lời

    vht

    1. “Một mai nhánh ngủ chiều han”

      Bài thơ anh Vũ Hoàng Thư viết cho Hoa Xương như một điếu ca cho một loài hoa thân thiết của Mai vừa mới mất đi. Thật xúc động.

      On est bien peu de chose
      Et mon amie la rose
      Est morte ce matin

      Cám ơn anh.
      P.S. Hôm qua đi ngang Fountain Valley Mai thấy có một cây khô gầy oằn mình đẹp ghê.

      1. Ui Mai đi ngang chốn này mà sao không cho biết !? Có còn bên này không? hay “người đã đi rồi”?
        vht

        1. Ui, Mai đã rời Nam Calif sáng nay và đang ở Bắc Calif.
          Một con đường ở Fountain Valley có những cây khẳng khiu rất đẹp, đặc biệt một cây chỉ có ba cành lưa thưa lá hình như đang hấp hối, Mai sẽ trở lại để chụp hình.

            1. Tháng Tám Mai sẽ trở lại. Cám ơn anh Vũ Hoàng Thư đã chọn đăng bài này vào Biển Khơi.

              Biển Khơi
              Có người im lặng, có người vui đùa
              Là tại sao? Là tại sao?
              Có người im lặng, có người vui đùa, giữa cuộc vui
              (TCS)

              1. Rất vui, hẹn gặp nhé.
                vht
                P.S. Lâu lắm mới nghe lại bài ni!

                ừ, biển ơi gọi trùng khơi
                giữa hoan hỉ bỗng nghe lời thờ ơ.
                trong “nhỏ nhoi lặng lẽ” chờ
                đã len màu lá khêu bờ tân thanh
                vht

  7. youtu.be/MU7Oqr7-sSg

    “… just more like a feeling, not an object…”
    Thank you for sharing your thoughts and photos.

    1. Thank you. It’s beautiful, my favorite song.
      “Feelings
      Nothing more than feelings
      Teardrops falling on my face
      Time to forget all my feelings of love…”

      Nina Simone did a beautiful interpretation of this song too, together with the song “Stars”, just mesmerizing, painfully beautiful:
      youtube.com/watch?v=Mf_5l1yTKNY

      “Stars, they come and go, they come fast or slow
      They go like the last light of the sun, all in a blaze
      And all you see is glory
      Hey but it gets lonely there when there’s no one here to share
      We can shake it away, if you’ll hear a story

      People lust for fame like athletes in a game,
      we break our collarbones and come up swinging,
      some of us are downed
      some of us are crowned, and some are lost and never found
      But most have seen it all,
      they live their lives in sad cafes and music halls
      They always come up singing
      Some make it when they’re young,
      before the world has done its dirty job
      and later on someone will say
      “You’ve had your day, now you must make way”
      But they’ll never know the pain of living with a name you never owned
      or the many years forgetting what you know too well
      That the ones who gave the crown have been let down
      You try to make amends without defending
      Perhaps pretending you never saw the eyes of grown men of twenty-five
      that follow as you walk and ask for autographs
      Or kiss you on the cheek and you never can believe they really loved you
      Some make it when they’re old
      (Perhaps they have a soul they’re not afraid to bare
      or perhaps there’s nothing there)
      Stars, they come and go, they come fast they come slow
      They go like the last light of the sun, all in a blaze
      And all you see is glory
      But most have seen it all,
      they live their lives in sad cafes and music halls
      They always have a story

      Some people play a fine guitar, I could listen to them play all day
      Some ladies really move across the stage and gee, they sure can dance
      I guess I could learn how, if I gave it half a chance
      But I always feel so funny when my body tries to soar
      And I seem to always worry about missing the next chord
      I guess there isn’t anything to put up on display
      Except the tunes, and whatever else I say
      But anyway, that isn’t really what I meant to say
      I meant to tell a story, I live from day to day
      Stars, they come and go, they’re coming fast they come slow
      They go like the last light of the sun, all in a blaze
      And all you see is glory
      But most have seen it all,
      who live their lives in sad cafes and music halls
      And we always have a story

Leave a Reply