Feb 8, 2021 (TM)
Đành thôi cành phong xưa nay đã chết
Rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người
Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi
Hai câu thơ buông xuống tiếng thở dài.
Tôi có những ý nghĩ hiu hắt khi đi dưới bão tuyết sáng hôm qua nơi khu rừng thưa sau nhà. Ngôi giáo đường nhỏ cạnh vườn sau của tôi cây thánh giá trên đỉnh đã bám tuyết trắng xóa. Tôi đứng rất lâu nhìn nóc giáo đường màu xám nhạt đang từ từ đổi qua màu trắng trinh bạch. Những hạt tuyết li ti như mưa phùn biến thành những hạt bông gòn đầm đìa trên mặt hóa thân thành nước mắt.
Câu thơ của Hoài Khanh và bản nhạc của Đăng Khánh hiện ra rực rỡ trong đầu. Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá, và cô đơn đã ghi dấu trên tay, chân đã bước trên lối về hoang vắng, còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy. Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng, nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu… Đành thôi cành phong xưa nay đã chết, rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người. Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng, nghe gió về vin cửa gọi đơn côi.
Tôi có chịu nỗi sức nặng hoang vắng của những câu thơ đó không, tại sao, đó là những câu thơ đẹp nhất và gần gủi hơn bất cứ lúc nào, càng gần gủi hơn ngay giữa cái lạc lõng của mình trong cõi nhân gian đang tan nát. Tôi nghĩ đến cuốn “Thân Phận” của Hoài Khanh và chính thân phận của ông, và hiểu hơn bao giờ hết cái thất vọng của ông giữa hoang vu nhân thế.
Bất giác một lời than nhỏ trong lòng.
Cảnh tuyết đẹp dịu hiền. Tôi bàng hoàng nhìn quanh, những gì nhơ bẩn bên dưới đã được lấp đi bằng màu trắng tinh khiết dù chỉ trong phút chốc ngắn ngủi nhưng đủ để rửa sạch ưu phiền. Nhắc cho ta những gì nhơ bẩn sẽ tan đi.
Quanh tôi thiên nhiên đẹp lạ lùng. Tôi có bình minh, hoàng hôn, mưa, tuyết, mây trời… và nếu đó không là hạnh phúc, thì điều gì có thể gọi là hạnh phúc?
Trong bông tuyết đang rơi
Có ba nghìn thế giới
Trong ba nghìn thế giới
Có bông tuyết đang rơi.
(Ryokan – Pháp Hoan dịch)
Tống Mai
Feb 8, 2021
Đành thôi cành phong xưa nay đã chết
Rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người
Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi
Reflecting Pool – Washington DC
Tidal Basin (Field of Cherries)
Ngồi Lại Bên Cầu
Hoài Khanh
Người con gái trở về đây một bận
Con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
Em thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
Màu cô đơn trên suối tóc la đà
Còn gì nữa với mây trời đang trắng
Đã vô tình trôi mãi bến sông xa
Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
Và cô đơn đã ghi dấu trên tay
Chân đã bước trên lối về hoang vắng
Còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
Quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
Giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
Ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
Con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Mắt Em Vương Giọt Sầu
Đăng Khánh
youtube.com/watch?v=pO09vti4F3A
Tình yêu, từ xa xưa như trái đắng
Ngày chưa đi tiếng hát bỏ câu thề
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Thời gian làm thu phai trên suối tóc
Buồn trên môi nước mắt chẳng thay mầu
Ta về lại thăm vườn xuân hoa cũ
Bên giáo đường nghe kể chuyện tương tư
Tình vẫn hoang mang tiếng buồn vọng mãi
Giòng nước trôi mau em sẽ về đâu
Màu thời gian hoang vắng
Đã chết một đời sau
Tôi bên bờ dĩ vãng
Mắt em vương giọt sầu
Đành thôi cành phong xưa nay đã chết
Rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người
Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi
Ảnh đẹp tuyệt vời. Không uổng công Hà hóng mấy hôm nay. Bài hát của Đăng Khánh nghe lại thấy hay quá dù giọng của Tuấn Ngọc có mất dần phong độ. Mai mốt có dịp phải tìm thơ Hoài Khanh mới được.
Cám ơn Hà đã đợi Mai.
Đó là những tấm Mai góp nhặt từ trận tuyết hôm qua và những ngày trước. Phải ra ngay khi tuyết bắt đầu rơi trước khi bị chân người dẫm lên. Hiếm khi có tuyết ở đây, không giống New York và New Jersey được ơn trời cho tuyết lai láng.
Hoài Khanh có cuốn “Thân Phận” rất hay, nghe thấy cả “Tâm tư lạnh cả bài ca độc hành”.
Mai thật đúng là có đam mê của nhiếp ảnh gia. Hà đứng trong nhà chụp ảnh tuyết không có tấm nào coi được. Hôm nay lạnh quá, tuyết còn đóng nhiều trên cây. Chung quanh chói sáng, trắng lóa đến nhức cả mắt. Rạng rỡ, lộng lẫy, lạnh lẽo, cái đẹp nằm ngoài tầm tay của Hà, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Em nghĩ có những cái đẹp khác nằm trong tay của chị Bà Tám mà chị không thấy đấy thôi.
Hihi. Cám ơn em. Hai chị em thật là nhân hậu.
Đọc bài viết về cảm nhận Thuyết Bất Nhị của TM qua hình tượng tuyết phủ cây thánh giá thật thú vị và đúng là trí tuệ bát nhã. Nội dung sâu của bài viết không phải là tuyết lạnh hay sự cô đơn đợi gió về vin cửa gọi mà là một án văn tuyệt hảo để chỉ TÁNH KHÔNG của vạn Pháp.
Nếu không có Tuệ Giác thì thật khó hiểu xuyên suốt ý của TM.
Lâu quá không gặp. Hy vọng hết covid về VN sẽ đàm đạo công án :Tuyết Phủ Trắng Trên Ngôi Thánh Giá nếu có một buổi Trà Đạo.
Sững sờ khi nhìn hai tấm ảnh đầu tiên, trước cái đẹp của màu trắng tinh anh dưới cái nhìn tối giản của Mai, thật không dễ gì có nó.
Đúng màu trắng tinh khiết của tuyết sẽ lấp đi những nhơ bẩn bên dưới, nhưng sao lòng cứ vẫn băn khoăn, ưu phiền vì mấy chốc tuyết kia sẽ bị bùn đen lẫn lộn, chính bàn chân con người giày xéo gây ra.
Thích nhất và thương nhất vẫn là màu trắng của hoa sen, tuy đi ra từ bùn đen hôi hám, nhưng bản chất thanh cao, bình dị không bao giờ phai nhạt.
Cám ơn Mai chia xẻ những ý tưởng và hình mùa đông quá tuyệt.
Merci bạn tôi!
Nhắc đến hoa sen mọc trong bùn nhưng vươn lên khỏi đầm lầy mà không vướng bẩn, tỏa hương thanh khiết vì được tôi luyện trong thử thách, Mai lại nhớ đến truyện “Cửa tùng đôi cánh gài” của thầy Thích Nhất Hạnh thì trái lại khi chàng dũng sĩ được sư phụ của mình phái xuống núi hành đạo giúp đời thì lại bị đời tàn hại. Khi tiễn chàng xuống núi, sư phụ của chàng đưa cho chàng một chiếc kính mê ngộ cảnh để giúp biết được thiện ác chính tà. Ông dặn chàng nghèo khổ không thay đổi, vũ lực không khuất phục, giàu sang không mờ ám. Những năm đầu khi xuống núi, chàng rất say sưa dùng kính để diệt yêu quái nhưng dần dần xao lãng nhiệm vụ của mình, không thiết tha lắm khi nhìn thấy hình bóng một bậc hiền nhân, mà cũng không giận dữ lắm khi thấy một bóng hình yêu quái.
Thế rồi có một ngày chàng nhớ sư phụ và quay về núi để thăm, nhưng khi đến nơi, không mở được cánh cửa tùng. Chàng phải đợi sư đệ của chàng xuống núi lấy nước để mở cửa. Người sư đệ cho biết cánh cửa chỉ mở được bởi hiền nhân, yêu quái sẽ không mở được. Chàng dũng sĩ thắc mắc tại sao mình lại không mở được cửa. Người sư đệ bảo chàng lấy kính mê ngộ cảnh ra xem thử. Khi chiếu vào người sư đệ thì vẫn thấy nguyên hình, nhưng khi chàng chiếu vào chính mình thì thấy hiện ra một con quỉ, chàng sợ quá thét lên và ngã ra bất tỉnh. Khi tỉnh dậy thì sư đệ của chàng đau xót an ủi chàng lên gặp sư phụ để tu tĩnh lại và không ngờ bao năm xuống núi đã tàn hại sư huynh của mình như thế.
Merci Mai. Chàng dũng sĩ đáng thương kia chỉ là người, sao tránh khỏi cám dỗ của đời nhỉ, cần phải tu luyện thêm nữa mới đạt đạo.
Mênh mông tuyết trắng và nghiêng đời bên những cành cây cô độc.
Thớ Hoài Khanh hay lắm Mai ơi.
Nhạc của Đăng Khánh nghe trong lúc này sao hoang vắng đến lạ lùng.
Xúc động và thương một tâm hồn.
Diệu ơi, có một bài thơ nữa của Hoài Khanh Mai cũng thương lắm:
Nước mắt
Đã chết mùa thu em biết chưa
Anh không khóc nữa để mong chờ
Buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
Rưng rức đâu từ vạn cổ sơ
Ngàn năm rồi chỉ một quê hương
Một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
Em có bao giờ quên nhắc lại
Cho lòng ta lạnh xuống phong sương
Nằm đây nắng đã vạn lần lên
Trong tiếng ve đau gió bập bềnh
Trong mắt những người tâm sự ấy
Mây ngàn năm cũ bay lênh đênh
Ta biết em buồn như chính ta
Cùng trong gai góc ước vòng hoa
Trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
Hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa
Hai đứa đi hoài đã nhớ thương
Đêm đêm thù ghét những canh trường
Em nhìn để lạnh trăng đầu núi
Ta khóc cho hồn rợn máu xương
Thành phố như không có một người
Ta lầm lũi tựa áng mây trôi
Chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
Xiềng xích nào giam một kiếp người
Mai gởi Diệu bản “Lệ Buồn Nhớ Mi” của Đăng Khánh phổ thơ Du Tử Lê
youtube.com/watch?v=4zHht0DXyV0
Cành xương tháng chín ký ức âm u
Mưa mù tháng Giêng hồn cây phong úa
Đâu nắng hôm xưa mưa buồn cuối trời
Dấu chân nghìn dặm vàng sau lưng
Vàng đôi môi mùa em thu tím
Giữa quạnh hiu tôi cúi chào
Trăm năm đã thẹn biển sông vực sâu
Bầy chim thương tích buồn khâu áo người
Trăm năm vẫn đợi môi nhơ’ tàn phai
Bàn chân nhớ đất lệ buồn nhớ mi
Rừng mưa tháng chín môi tóc em đâu
Nỗi buồn sớm mai mùi hương đã chết
Dấu tích năm xưa môi lạnh tiếng cười
Nhớ em hạt bụi đời hư vô
Còn tương tư hỏi sông núi cũ
Giữa mùa thu em nhớ gì
Phải nói là:
Những tấm ảnh của Tống Mai,
Khiến tim mình se lại vì xúc động
Như cuộc đời, tuyết phủ từ lâu,
Những bức hình thật đẹp sáng hôm nay,
Bất ngờ được thấy, lạnh lùng hôm qua.
Tấm hình nào cũng thật đẹp,
Và Dã-Thảo thích vô cùng,
Nhất là tấm hình căn nhà sau hết.
Hat off to You, Tống Mai!
DTQT. 09/02/2021.
Cám ơn chị Dã Thảo rất thân mến.
Vì cái mẫn cảm của chị.
Chị luôn yên bình nhé.
Chị Dã Thảo làm thơ hay quá, đẹp như những tấm hình của chị Mai.
Em chúc chị Peaceful Year of the Ox.
Cảm ơn Em nhiều lắm TLTong. 🌹😀
Vừa nấu cơm, vừa lướt qua email, mắt ta vừa chạm vô hình, ta … lạnh từ trong xương sống lạnh ra (không phải vì tuyết mà vì một màu tuyết quá tuyệt vời! )
Quá cô độc, quá đẹp, đẹp mong manh như bông tuyết và ta sợ vu vơ !
Đúng là Trời cho Mai cái nhìn “có 1 không 2”!
Cám ơn Tống Mai, cám ơn Châu đã chuyển bài viết của Tống Mai cho bạn bè coi.
Thôi chừ ta nghe nhạc mi gửi để ta mơ màng đây. 😘😘
Mình Thu
Có người mỉm cười rất vui khi đọc những dễ thương, rất là Đồng Khánh, rất là Huế của chị Minh Thu viết!
Chị ui!
Hãy Lãng Quên
(Sara Teasdale)
Hãy lãng quên như bông hoa quên lãng,
Như ngọn lửa đã một lần cháy lên,
Hãy lãng quên, quên lãng và lãng quên,
Và thời gian sẽ làm ta già cả.
Nếu ai hỏi, hãy nói rằng ta đã
Lãng quên rồi, thời quá khứ xa xôi,
Như hoa cỏ, như lửa, dấu chân ai
Đã mất rồi trong tuyết xưa quên lãng.
Cám ơn em tôi!
Chị TMai ơi , hình tuyết đẹp quá – Mình thích nhất 2 tấm hình đầu – Đúng là Signature của chị ! Phải chăng là ánh sáng ở cuối chân trời trong hình 2 cho ta một chút hy vọng vào tương lai không ?
Cám ơn chị QMai. Tấm đầu tiên cũng là favourite của Mai. Virginia vùng đồng quê hay có những cánh đồng mênh mông và ngọn đồi xa xa rất thanh bình. Đây là nơi Mai hay đến trong hai mùa thu đông để chụp cây.
Ảnh và chữ thực sự rất đẹp ạ!
Cám ơn Hà. Chị rất vui gặp Hà ở đây.
đẹp dịu dàng cô há.
Cám ơn Sóc.
Sáng hôm kia cô gặp một con sóc trong công viên và đứng chơi với nó khá lâu. Lúc đầu nó đứng dưới gốc cây gặm gặm cái gì đó, cô chụp hình thì nó quay đầu lại nhìn thẳng vào ống kính của cô, loay quay xoay người tạo dáng cho cô chụp (chắc nó có bệnh công chúa :)). Sau đó bạo dạn chạy ra gần chỗ cô đứng mang theo hạt dẻ của nó đứng gặm tiếp.
Cô nghĩ đế khi nào gặp Sóc để kể chuyện đó cho Sóc nghe.
Con yên ổn nhé và cô chúc con năm mới toại nguyện với tất cả những gì con mong ước.
hihi, cô chọc con nữa. 😊
con cám ơn lời chúc của cô.
con cũng xin chúc cô năm mới thân thể vẫn khỏe mạnh và lòng an bình hơn nữa.
con rất vui vì được làm bạn với cô.
Cảm ơn Tống Mai.
Thích nhất tấm Reflecting Pool #2. Đẹp không bút mực nào để diễn tả (under my eyes)
Chị MLien lúc nào cũng generous với lời khen làm ấm lòng chi lạ.
Ôi , tâm hồn của Mai thật thơ mộng và dịu hiền .
Những bài thơ hoặc những vần thơ hay và sâu sắc luôn có sẵn trong ý nghĩ của Mai . Bất chợt một bối cảnh nào cũng có thể làm Mai liên tưởng đến .
Bởi vậy mà những tấm ảnh , dưới ống kính của Mai , đã có một nét đẹp nghệ thuật làm say đắm lòng người , Mai chụp hình với cái tâm của mình .
Trong xã hội nhiễu nhương hiện nay , với những âu lo của bệnh dịch trên khắp toàn cầu , Mai vẫn đem đến cho tha nhân những tấm ảnh đẹp , với cái nhìn trong sáng cho một màu trắng tinh khiết của tuyết , hầu che dấu , phủ lấp những cái đen tối và buồn bã của cuộc đời !
Những bài Mai viết , dù ngắn hay dài , đối với Ng cũng đều là những đoạn văn hay , đáng đọc để mà suy ngẫm .
Những bài thơ , những bản nhạc hay là những phim ảnh Mai giới thiệu đều có những ý tưởng sâu sắc mà đôi lúc chúng ta có thể chiêm nghiệm và thấy phù hợp vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống .
Cám ơn Mai rất nhiều về những tác phẩm đẹp này .
Ng thích nhất tấm ảnh đầu tiên và tấm ảnh thứ sáu “ Tidal Basin “ .
Tấm ảnh cuối cùng giống như một carte postale thật đẹp .
Cám ơn Nguyệt ấm lòng. Hôm nay Ba Mươi Tết DC lại xám xịt, ẩm và có tuyết chút xíu. Trời liên tục nặng buồn suốt thời gian qua một cái nặng ảm đạm. Có một comment trên kia nói đến màu trắng của những bức hình làm sợ vu vơ. Sáng nay một người bạn khác lại gọi nói màu trắng lạnh như tâm hồn họ đang lạnh vậy.
Khi chụp mấy bức hình về load vào laptop Mai cũng giật mình nhói tim.
Em chưa có dịp ngắm nhìn tuyết bên ngoài nhưng qua những bức ảnh của chị em cảm được hồn tuyết. Em có cảm tưởng chị thiết tha yêu những gì ống kính hướng tới. Ảnh nào cũng hay, cũng thanh tịnh. Xem ảnh tự dưng lòng lắng lại. Tuyết của chị vừa lạnh vừa êm.
Một ngày nào đó Hạnh lạc qua DC mùa tuyết, chị sẽ dẫn đi chơi tuyết với chị để biết tuyết rơi êm dịu như thế nào.
Mùa xuân đã đến rồi
Đầu tiên hoa mận trắng
Nở trước cổng nhà tôiNghìn năm sau, tôi thấy
Hoa nở trên tóc người
(Ki no Tsurayuki (紀貫之) – Pháp Hoan dịch)
Ôi chao!
Cám ơn em tôi.
Em biết thế nào chị cũng vui khi đọc được một bài hoà ca mùa xuân vào đêm giao thừa, nên cố ý dịch để tặng người viễn xứ dịp cuối năm.
Chị thật sự lặng người.
Không biết Tết này chị có an vui không chị? Có được sum vầy trong những ngày xuân không chị ơi!
Chị đang cố gắng.
But the sky is trembling.
“Đá rừng tà dương…
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ!
Trườn cánh chim, trườn cánh chim
Ôi còn mải miết chiều phai
Mải miết chiều phai,
em có hai bàn tay đầm đìa hối tiếc.”
“Không đậy kín hồn dĩ vãng quỵ dưới trăng ngàn”
Bài thơ và bản nhạc rất thương.
Merci bạn tôi!
Một luồng gió đông
đánh đôi hòn sỏi
vào chuông đại hồng.
(Yosan Buson)
Chao ơi đôi hòn sỏi đã được nằm trong một nơi yên ổn, gióng tiếng đại hồng đi khắp nhân gian!
Em ngưỡng mộ chị Mai quá chị Những bức ảnh nghệ thuật để đời Cám ơn chị đã giới thiệu những bài viết quá xuất sắc Cho em gởi đến chị Mai sự ngưỡng mộ và thán phục
Ôi, chị cám ơn Túy Hoa.
Tôi thấy có chỗ trống, viết vài dòng cho Tống Mai, người có tâm hồn mẫn cảm nhập tạng với vật thể. Thế giới từ cái li ti tới sự rộng lớn bao la của thiên nhiên và cuộc đời, đã được chị ghi chép lại bằng cảm quan thật đẹp đẻ. Sự sắp xếp cuộc trình mơ hồ mà đậm nét khiến người xem ngơ ngác đến rợn người. Tôi tình cờ mượn được một tấm tranh của Tống Mai, ghi vội vài câu thơ đã được bằng hữu đồng cảm sâu sắc. Đó chẳng phải là nhờ hình ảnh diệu vợi là gì. Xin cảm ơn người nghệ sĩ luôn miệt mài với tâm cảm! Cầu chúc Tống Mai luôn thành công.
Montreal, Quebec – Canada ngày 29 tháng 3 năm 2021
Hoàng Xuân Sơn
Cám ơn anh Sơn.
Mai rất hân hạnh được nhà thơ dùng hình của Mai để cảm tác nên những câu thơ. Mai ước được đọc những câu thơ đó. Không chơi Facebook nên Mai bị cách biệt nhiều.
Cảnh tuyết trắng đẹp quá, không khí lạnh, trong lành, bình yên
Cám ơn Thạnh!