Mar 23, 2024 (TM)
Ánh sáng yên lặng, ngày êm ả, và tôi đang về nhà. Đường không xa, chỉ một bến đò là tôi đã về đến nơi với sông nước mênh mang những con thuyền gầy guộc.
Bạn yêu dấu,
Thế là đã hơn ba tháng kể từ ngày tôi rời Phá Tam Giang. Biết bao điều trôi qua như một cơn lốc xoáy mòn sự thăng bằng của tâm hồn. Đêm hôm trước sau khi đọc thư của em tôi nói đang chờ những hình ảnh hoa anh đào năm nay của tôi ở DC, tôi mới giật mình ừ nhỉ, tôi đã ơ thờ với hoa nở ngoài kia và xóa mờ cả ký ức về con Phá thương yêu.
Nhưng tôi đang trở về và chỗ ngồi trên góc chiếu của tôi thấp thoáng ánh nhìn một nét bao dung. Những ngày rong ruổi trên Phá cùng ký ức mềm mại những con thuyền lặng lẽ đứng êm như màu xanh của sông nước khi ngày vỡ ra tia sáng đầu tiên sống dậy trong lòng.
Tôi đã từng phơi hồn mình trên trang giấy về vùng sông nước này nhưng cảm xúc của lần đầu tiên đặt chân vào Phá của những năm trước vẫn tinh khôi như mối tình đầu không kết thúc, nở ra như tiếng suối nhẹ nhàng, đều như cơn gió trong rừng sâu, rồi hóa thân thành niềm đam mê, để cuối cùng trở nên ngọt ngào êm đềm như một dòng sông luôn quay về bờ.
Hôm nay tôi sẽ đọc lại những gì tôi đã viết những năm về trước, những gì vẫn còn xanh màu tha thiết. Giọng của tôi sẽ rất nhỏ, không còn non nớt như xưa nhưng hồn tôi vẫn thủy chung một cành mai nhị độ:
Có cái gì đó quyến rũ lạ kỳ một vùng nước không thấy nơi nào khác, hay có lẽ vì sáng sớm trên mênh mông của nước khi mặt trời chưa lên, giữa những mê cung của cánh đồng nuôi tôm cá, sứa, hay có lẽ vì những huyền thoại ngày xưa của truông nhà Hồ, của thương em anh cũng muốn vô, sợ truông nhà Hồ sợ Phá Tam Giang, của ơi bến đò Ca Cút gắn với câu chuyện một người tình nửa đêm sang sông gọi đò, chết hóa thành con chim Ca Cút.
Năm nay tôi không dừng lại ở bến đò Ca Cút vì bến đò nay không còn nữa, thay vào đó là cầu Tam Giang trơ trụi phũ phàng lấy đi dấu tích của một câu truyện tình dân gian về một người con trai bên kia núi yêu người con gái bên này núi, một lần hẹn, người con trai băng núi lội đầm, đến bến Ca cút đã khuya, không còn đò thì đứng bên kia gọi mãi kiệt sức chết hóa thành con chim Ca Cút mỗi đêm trăng lại gọi “Ơi đò Ca cút !”
Tam Giang là tên của ba con sông lịch sử, Ô Lâu, sông Bồ và sông Hương cùng bắt nguồn ở ngã ba Sình chạy đến tận Trường Sơn, nơi đây là núi Ngọc Trản, Hòn Chén, và đỉnh Mang, nối liền với núi Bạch Mã và đèo Hải Vân. Tất cả những nguồn nước dẫn về Phá Tam Giang trước khi chảy ra biển bằng cửa Thuận An thì biến thành một vùng nước xoáy. Huyền thoại phá Tam Giang có sóng thần, mỗi khi tàu thuyền qua đây thường bị đánh chìm nên có câu ca dao “Phá Tam Giang chắn ngay nẻo nhớ, truông nhà Hồ làm khổ lòng nhau, cho nên xin hẹn kiếp sau, đổ truông Nhà Hồ, đập phá Tam Giang”.
Phá Tam Giang rộng ngút ngàn, nước ngọt mùa lũ và nước lợ vào mùa khô, là nơi nuôi nấng người dân nghèo với nhiều hải sản phong phú. Tôi tưởng xa thành phố Huế lắm, nhưng từ khách sạn Morin đến Phá chỉ 7 km qua đường Bà Triệu, xuống đường Tố Hữu, đụng đường vành đai 1 thành phố Huế, đoạn này được đặt tên là đường Tự Đức. Đến ngã tư Phú Mỹ thì đi tiếp đến làng Chuồn, tức là làng An Truyền,một hệ đầm trên Phá. Từ bến đầm Chuồn, thuyền đưa tôi vào phá, vừa rời bến thì tiến vào vùng nước bao la ngay. Đẹp quá làm tôi mất bình tĩnh, cảm giác mênh mông bất tận không ngờ trước cái kỳ lạ của đầm làm tôi loay hoay trên mạn thuyền, xoay mắt nhìn tứ phía. Từng hàng lưới thẳng, xéo bày khắp nơi trên phá như một trận địa. Nắng buổi sáng còn mềm nên nước lặng, chỉ có chiếc thuyền làm xao động những cây cọc soi bóng nước mà thôi. Tôi thảng thốt, bàn tay nào dựng lên những rừng lưới trùng điệp này thật đáng phục.
Bài thơ “Chiều Trên Phá Tam Giang” của Tô Thùy Yên tôi nghe ác tà mùi chiến tranh, không hiền hòa như một Tam Giang nước lặng sóng li ti. Đầm nước vẫn còn mãi những giòng thơ cô liêu “trong lòng đời nở thật lẻ loi một cành mai nhị độ”.
Phá Tam Giang, phá Tam Giang
Bờ bãi hỗn mang, dòng bát ngát
Cát hôn mê, nước miệt mài trôi
Ngó xuống cảm thương người lỡ bước
Trời nước mông mênh, thân nhỏ nhoi
Phá Tam Giang, phá Tam Giang
Nhớ câu ca dao sầu vạn cổ
Chiều dòn tan, nắng đọng nứt ran ran
Trời thơm nước, thơm cây, thơm xác rạ
Thơm cả thiết tha đời
… Chiều trên phá Tam Giang
Anh chợt nhớ em
Nhớ bất tận
Anh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Coi chuyện đó như lần đi tuyệt tích
Trong nước trời lãng đãng nghìn trùng
Không nghe thấy cả tiếng mình độc thoại
Anh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Thấy trong lòng đời nở thật lẻ loi
Một cành mai nhị độ …
Bạn yêu dấu,
Bài thơ chấm dứt những gì tôi đã viết năm trước.
Và ba tháng trước tôi đã trở về để thực hiện giấc mơ chứng kiến mặt trời lên và xuống trên Phá. Mỗi năm về quê hương bao giờ tôi cũng ra Huế thăm mộ cha tôi dưới chân núi Ngự Bình, ghé qua vội vàng con dốc Bến Ngự nơi có dấu tích của ngôi nhà xưa của mình rồi vội vã ra đi. Nhưng lần này tôi nán lại lâu hơn và suốt bốn ngày ở đó, tôi ra Phá Tam Giang mỗi sáng và mỗi chiều để chờ bình minh và hoàng hôn. Những đêm trong khách sạn tôi không hề chợp mắt, lòng nôn nao đợi chờ. Từ khách sạn vào khu làng chài chỉ mất nửa tiếng nhưng sáng nào tôi cũng đi thật sớm lúc bốn giờ sáng để được hòa vào những ghe đánh cá quay về trong đêm. Trời còn tối lắm, phải cố gắng mắt tôi mới thấp thoáng được những con thuyền nhỏ neo bên bờ kênh trên con đường làng quê. Bao giờ tôi cũng xin ông lái cho thuyền ra khơi trong đêm. Quanh tôi vào giờ đó chỉ lác đác vài chiếc ghe về sớm bán những miếng cá đánh được trong đêm. Họ rì rào với nhau trong tối, giọng lặng lẽ không bổng không trầm, đều đều như tiếng kinh cầu. Tôi xúc động ứa nước mắt cho âm hưởng quen thuộc một thời thơ ấu của tôi, tiếng nói ngày nào của mẹ tôi, của cha tôi, của người thầy áo nâu sồng sống trong ngôi chùa nhỏ bên kia đường trước mặt nhà chiều nào cũng cho tôi vào chánh điện nghe tụng kinh.
Người ơi, tôi muốn nói vô tận về vùng đầm phá đó lắm, nhưng đêm đã khuya, dù một ngày nào không còn thấy lại được những chiếc thuyền gầy khi tôi tan biến đi, nhưng đêm nay, những mảnh nhỏ tôi đem về vẫn còn đây, đó là chân dung của những con thuyền, màu đỏ của hoàng hôn và màu xanh cerulean của bình minh trên Phá.
Bonne nuit!
Tống Mai
Virginia, Mar 23, 2024
BÓNG CHIỀU
Chiều trên phá Tam Giang
Anh chợt nhớ em
Nhớ bất tận
Phá Tam Giang, phá Tam Giang
Bờ bãi hỗn mang, dòng bát ngát
Cát hôn mê, nước miệt mài trôi
Ngó xuống cảm thương người lỡ bước
Trời nước mông mênh, thân nhỏ nhoi
Phá Tam Giang, phá Tam Giang
Nhớ câu ca dao sầu vạn cổ
Chiều dòn tan, nắng đọng nứt ran ran
Trời thơm nước, thơm cây, thơm xác rạ
Chiều trên phá Tam Giang
Anh chợt nhớ em
Nhớ bất tậnAnh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Rực chiếu bao nhiêu giấc mộng đua đòi
Như những mặt trời con thật dễ thương
Sẽ rơi rụng dọc đường lên dốc tuổiAnh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Coi chuyện đó như lần đi tuyệt tích
Trong nước trời lãng đãng nghìn trùng
Không nghe thấy cả tiếng mình độc thoại
ÁNH SÁNG
Anh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Thấy trong lòng đời nở thật lẻ loi
Một cành mai nhị độ
Những bức hình thật xuất sắc. Cám ơn bạn.
Mai cám ơn người khách mới của Khung Cửa Hẹp.
Ước gì có một lần được đi cùng Mai đến Phá Tam Giang. Ảnh của những chiếc thuyền như từ trong giấc mộng trôi ra.
Cám ơn Hà. Nếu có duyên, thế nào Mai cũng sẽ khoe với Hà có một thế giới đẹp như thế ở ngay quê nhà của Mai. Mai hay về mùa Xuân, hiếm họa lắm mới về mùa thu và đông, nhưng khi nào về Mai sẽ hẹn với Hà biết đâu mình sẽ gặp được nhau bên đó.
Khoái cái quần màu xanh rêu Mai mặc trong mấy bức ảnh, thích cả kiểu và loại vải. Nhìn góc ảnh Mai chụp, đoán chắc Mai đang ở dưới nước? Hay thòng máy xuống ngược đầu. Góc ảnh rất hay.
Không Hà ơi, Mai chỉ ngồi trên ghe của mình và zoom máy chụp ngang (eye-level angle) những thuyền chung quanh từ xa thôi. Trời trong nên thuyền in bóng xuống nước trong như gương, mình sẽ thu được cả thuyền lẫn bóng.
Cám ơn Hà thích cái outfit du lịch rất “bà ba” của Mai : )
Hi hi em cũng thích cái quần xanh rêu giống Bà Tám. Chị Mai hay có kiểu ăn mặc rất là ngộ nghĩnh:)
Ôi thánh thần, giống như chị Hà nói, em cũng tưởng như mình lạc vào mộng và lạc vào thế giới rất riêng của chị Mai ơi.
Giấc mộng Trang Chu. Một ngày nào đó chị sẽ nói về hoàng hôn trên chùa Thiên Mụ. Có một bài thơ của chị Nhã Ca chị nhớ mãi mở đầu cho Giải Khăn Sô Cho Huế:
Tôi lớn lên bên này sông Hương
Con sông chẻ đời ra những vùng thương nhớ
Cây trái Kim Long, sắt thép cầu Bạch Hổ
Cửa từ bi vồn vã bước chân sông
Mặt nước xanh trong suốt tuổi thơ hồng
Tháp cổ chuông xưa sông hiền sóng mọn
Những đêm tối bao la những ngày tháng lớn
Những sáng chim chiều dế canh gà
Tiếng chuông buồn vui dợn thấu xương da
Người với chuông như chiều với tối
Chi Mai oi, bài viết thật hay và hinh ảnh đẹp, đọc xong làm nhớ đến mối tình đầu của em ở Việt Nam ????. Vì thường hay nghe người do hát va đánh đàn guita bài “ Chiều trên phá Tam Giang” lời bài hát hay và truyền cảm, em rat thích. Em cung mong 1 ngày nao đó đuoc đến Phá Tam Giang.
Kiều Đăng
Người đó có lẽ sinh ở Huế để cảm được lời hát nửa thơ mộng về người yêu tuổi học trò bé nhỏ của mình, nửa phẩn nộ căm hận về chiến tranh Nam Bắc phân chia. Phải không Kiều Đăng?
Chị cám ơn Kiều Đăng và chị rất vui gặp Đăng ở đây.
chị Tống Mai
Trời! Sao tôi cứ phải kêu trời mỗi khi tôi vào Khung Cửa Hẹp và được thấy những điều tuyệt vời thế này. Tôi không chỉ muốn nói những bức ảnh quá đẹp về góc chụp và nghệ thuật với kỹ thuật bậc thầy, cùng những lời thơ, văn cho mỗi bức ảnh, nó làm tăng cảm xúc của tôi bởi vì tôi biết rõ cô đã bỏ bốn ngày trời đến đó chỉ để ngắm cảnh mặt trời mọc và lặn. Đi từ tờ mờ sáng một mình rồi chiều lại đến cứ thế. Sự đam mê và tình yêu thiên nhiên của con người này thật phi thường, tôi thật sự ngưỡng mộ vì chắc chỉ có Cô ấy mới làm được!
Tôi lại tải một số ảnh về và lại phải tìm nơi nào học vẽ mà cho phép tôi chỉ vẽ những bức ảnh đó ☺. Ngày mai tôi sẽ đi học vẽ lại.
Giờ tôi phải ngồi lặng im cho cảm xúc lắng xuống, cái xúc động đến run lên mà tôi đã từng khi lần đầu tiên nhìn thấy núi Phú Sĩ phủ tuyết trên nền trời xanh khi tôi qua Nhật năm nào.
Cám ơn chị Thúy. Mai thật sự bồi hồi xúc động khi đọc những chân thành chị viết, thấy thương những độc giả đã quan tâm đến những tác phẩm của mình.
Đó là lý do Mai vẫn còn đây.
Phá tam Giang, một thời sóng gió phong ba, giờ đây thật hiền hoà, thơ mộng…
Tuyệt tác, Speechless !!!
Giao động cả lòng người, khuấy động cả tim ta.
Năm sau khi về em sẽ xin những ghe chài cho em theo cùng ra phá đánh cá cùng họ ban đêm.
Mỗi ngày họ chỉ bán được vài chục ngàn VND, chừng 50 cents USD, nhưng khoảng thời gian săn cá ngoài Phá rất dài mỗi đêm, đời sống rất tội nhưng họ hồn nhiên vui sống với những nhỏ nhoi mà mình có.
Em đọc. Ngắm nhìn từng bức ảnh. Em xúc động quá chị ơi.
Có con thuyền nhìn từa tựa như chiếc hài. Chị Mai biết chiếc hài đi đâu không?
Chị đoán Hạnh nói về bức nào. Chiếc hài đó không biết là đò ngang hay đò dọc. Đò ngang thì chị nghĩ nó chỉ qua bờ bên kia rồi dừng lại không quay về nữa vì đã tìm được nơi yên ổn, nó đã “qua bờ bên kia”, nhưng nếu là đò dọc thì không biết nó trôi đi đâu, có bến nào để cho nó dừng lại không.
Bao giờ chị cũng bất ngờ những câu hỏi rất ý nhị của Hạnh.
Love your writing! Pictures are very nice as always, chi Mai.
Thank you Thu Huỳnh!
Mai ạ, chị viết cả nỗi lòng nên đọc khi nào cũng tràn mi nước mắt
Mai ơi đem mấy cái hình chị chụp thuyền để dự thi lần tới. Em chấm hình cái thuyền neo ở cành cây khô. Em cũng thích bức họa trên tường có chị và bà bán bánh mì thật an hòa ấm áp. Ui là bánh mì Việt Nam ngon nhất hơn tất cả bánh mì!:))
Bánh mì Vietnam xốp, nhẹ, mỏng và giòn. Hồi xưa có mấy cậu nhỏ trong xóm bán baguette sáng sớm nào cũng giao bánh chuồi mấy ổ qua song cửa sổ nhà khi nhà chưa thức giấc. Mấy ổ bánh còn nóng hổi ăn với beurre bretel thì ôi trời ngon.
Phá Tam Giang vẫn đẹp và thơ mộng qua ống kính, góc nhìn của bạn tôi.
Thương!
Ngắm hình của Tống Mai chụp quá tuyệt vời, thiệt là cả thế giới nghệ thuật.
Em cám ơn chị Quý Hương!
Thầy nghĩ Mai phải “yêu tha thiết” cái Phá Tam Giang này mới có thể viết một bài thật lãng mạn và nhẹ nhàng nhưng lại đầy đủ tư liệu về lịch sử của Phá Tam Giang. Theo thầy điều này thường làm tăng giá trị cho bài viết.
Cách Mai viết làm người đọc cảm nhận được sự quyến luyến của Mai với nơi này, một vùng biển của quê hương Huế của Mai…
Thầy cũng rất thích bộ ảnh Bóng Chiều của Phá Tam Giang thầy thấy phảng phất Van Gogh đâu đó bởi cái màu sắc khá mạnh Mai tạo khi chụp bộ ảnh này.
Trong bộ Ánh Sáng thì Mai lại dùng những màu nhẹ của Monet…Nắng buổi sáng còn mềm nên nước lặng… Màu của nắng, của anh sáng ban mai nhẹ đến nỗi nước lặng…
Màu của đêm là màu của Van Gogh, ultra marine và cobalt blue, orange và yellow. Mai thấy màu đó ban đêm giờ blue hour sau khi mặt trời lặn và trước khi mặt trời mọc. Người ta tưởng những màu đó không có, nhưng có thức khuya dậy sớm mới biết nó hiện hữu trên trời, nhuộm hết vạn vật bên dưới. Những con thuyền neo ở Phá giờ blue hour đó nhuốm màu trời xanh đậm và biến nước thành màu lục, màu tím, màu cỗ đồng rất lạ và đúng như thầy nói, rất Van Gogh.
Van Gogh thương đêm hơn ngày, ông cho rằng màu sắc ban đêm kỳ diệu hơn ban ngày. Mai cũng thương màu đêm hơn ngày.
Monet trái lại chỉ đuổi theo ánh sáng ban ngày nên màu sắc của ông bao giờ cũng nhẹ nhàng.
Đẹp quá chị ạ! Như vậy cũng đủ xúc thực cho tháng này rồi, không cần những bức ảnh về hoa nữa, dẫu hơi buồn vì mỗi khi mùa xuân đến, PH lại cứ ngóng đợi những bức ảnh về hoa anh đào của chị.
Chị biết sự tha thiết triền miên của nhà thơ với hoa anh đào và với triêu nhan qua những Haiku không những cho mùa Xuân mà cả cho Thu hay Đông. Có khi chị mỉm cười vui trong lòng khi đọc những Haiku anh đào đó vào cả mùa Hạ của Pháp Hoan.
Chị cũng say mê anh đào năm nào mùa đào nở cũng xuống vườn đào ở DC năm bảy lần bình minh và hoàng hôn lúc hoa mới nở rồi hoa rụng. Nhưng năm nay chị không có được cái duyên để thưởng thức hoa nở đành hẹn với hoa năm sau. Hoa sẽ đợi chị phải không Pháp Hoan và em cũng sẽ đợi chị.
Chị chúc Pháp Hoan yên vui mãi những gì Pháp Hoan đang cống hiến cho thi văn và hội họa. Và chị đang đợi với tất cả sự hân hoan hai cuốn thơ đang ra đời của Pháp Hoan.
Cám ơn em tôi.
Cô Mai ơi, I am home now and enjoying a quiet morning in my room, looking closely and slowly your pictures of Pha Tam Giang.
But first I read your thoughts about your revisit to this special place. Felt like I had a good lesson in geography. Wish I had the chance to be there waiting for the sun to rise or set and admiring the fisherman working so hard for a living. I feel almost like tears in my eyes. Thru you I see the beauty of Vietnam, my country. And I too, relive my short visits to Hue, Thuan An, crossing Ben Ngu bridge, Trang Tien…..
Am glad my memories are still good, giving me the opportunities to remember places I have been to back in the old days…
I have been trying to paint a sunset for a special friend. Not done and not pleased with it yet. Now I see your pictures. And I want to start a new one. Your pictures always have an air of poetry, mystery which I admire very much.
So thank you cô Mai for sharing and for feeding my soul.
Have a nice spring day.
Chị Hằng mến, I’m also reading what you wrote with teary eyes.
I dídn’t realize the emotional effect that those pictures of mine had on others, evoking such strong feelings of nostalgia for a place so far away but so close to our hearts.
Thank you dear chị Hằng for leaving these touching thoughts.
P.S. I hope you will enjoy the Monet Exhibition in DC as much as I did.
Có tiếng violon tuyệt vời của bản Sérénade de Schubert trong những bức hình “Bóng Chiều” của Mai…. Bóng tối buồn không lời Mai ạ!
Mai lại nhớ đến Chiều Trên Quê Hương Tôi của TCS:
youtube.com/watch?v=crnkCH1ZiIw
https://khungcuahep.com/nhac/chieu-tren-que-huong-toi-voi-bao-nhieu-dieu-da-troi-qua-video-nguyen-hue.html
Chiều trên quê hương tôi
Có khi đây một trời mưa bay
Có nơi kia đồi thông nắng đầy
Có bên sông bờ xa sương khói.
Chiều trên quê hương tôi
Nắng phơi trên màu ngói non tươi
Gió mang tin một mùa sẽ tới
Sẽ mưa lâu hoặc cơn nắng dài.
Chiều trên quê hương tôi
Gió đến chơi từ bờ biển xa
Núi đôi khi màu sim tím lạ
Nắng như môi hoàng hôn trên phố.
Chiều trên quê hương tôi
Với bao nhiêu điều đã trôi qua
Có riêng em cuộc đời sẽ nhớ
Nét quê hương nghìn năm vẫn là.
Chiều trên quê hương tôi
Có những chốn riêng cho mọi người
Những con đường lứa đôi
Những góc hè phố vui
Giọt chiều trên lá
Như một người cười giữa chiều phai.
Chiều trên quê hương tôi
Nắng khép cánh chia tay một ngày
Vết son vàng cuối mây
Tiếng trâu về đó đây
Chiều đi nhưng nắng vẫn cho đời
Lửa bếp hồng khơi.
Chiều trên quê hương tôi
Với bao nhiêu điều đã trôi qua
Có riêng em cuộc đời sẽ nhớ
Nét quê hương nghìn năm vẫn là.
“Giọt chiều trên lá
Như một người cười giữa chiều phai.”
Đó cũng là hai câu Mai để ý nhất.
Những câu ca lịm hồn. Mai không ngừng thảng thốt khi đọc lại những bản nhạc xưa này, dù đã nghe không biết bao lần nhưng mỗi lần nghe mỗi lần sững sờ lạc lối vào cõi thơ cõi thiền này của TCS.
“Nắng khép cánh chia tay một ngày” nhưng chiều đi nhưng nắng vẫn khơi cho đời một lửa bếp hồng.
Chiều trên quê hương tôi
Nắng khép cánh chia tay một ngày
Vết son vàng cuối mây
Tiếng trâu về đó đây
Chiều đi nhưng nắng vẫn cho đời
Lửa bếp hồng khơi.
Làm sao Mai không thảng thốt, sững sờ, lạc lối vào cõi thơ, cõi thiền được Mai ơi.
Thuong!
Chúng ta cũng như những người tha hương khác phải sống xa nhà vẫn luôn mang niềm thương nhớ quê hương hay vùng đất mình đã đuợc sinh ra và lớn lên một thời tuổi trẻ. Tuy vậy không phải ai cũng có thể diễn đạt được những gì mình cảm nhận khi có dịp về thăm lại chốn xưa. Ở đây Ng muốn nói đến những bài viết của Mai khi về thăm Huế và lần này là lần thăm đặc biệt trong 4 ngày ở Huế chỉ dành riêng cho Phá Tam Giang. Mai thật gan dạ và can đảm khi mỗi ngày mới 4 giờ sáng đã ra lòng Phá mênh mông sông nước để chờ mặt trời lên và xuống để săn bắt được những hình ảnh biến đổi sắc màu của mây trời.
Bài viết của Mai rất hay và sâu sắc đã nói lên được sự thương yêu quê nhà và những hình ảnh Phá Tam Giang lần này của Mai thật là đẹp vô cùng, Nguyệt chỉ biết tấm tắc mà thôi cho từng bức.
Cám ơn Mai nhiều lắm lắm.
Thương,
Minh Nguyệt.
Bao giờ cũng thật ấm lòng khi Nguyệt đã luôn đọc những bài viết của Mai và để lại những vết chân rất chân thành và chí tình.
Thương!
Đọc những dòng chị Mai viết xúc động lắm chị ạ. Những bức hình chị chụp như những tác phẩm nghệ thuật, muốn xem đi xem lại để cảm nhận.
Em về Huế nhưng lần nào cũng vội vàng, chưa được trải nghiệm buổi bình minh hay hoàng hôn trên phá TG.
Em cảm ơn chị Mai thật nhiều đã chia sẻ bài viết của chị Mai ạ.
Chị cám ơn Nam Anh.
Chị không ngờ ảnh hưởng của những bức hình này sâu đến như vậy. Những cảm xúc đó kéo chị gần với độc giả của mình hơn và bỗng thấy những gì mình chia xẻ có ý nghĩa hơn.
Đọc xong ký ức của Tống Mai với lời mở đầu thật hay. Tự nhiên tâm hồn tôi như chìm đắm vào cõi mông lung lãng đãng trôi về Phá Tam Giang. Nhìn những con Đò gầy guộc thật cô đơn, lặng lẽ. Một nổi buồn len lén vào hồn, cảm thương cho một mối tình “Ơi đò Ca cút”.
Cám ơn tác giả đã viết một ký ức thật xúc động.
Cám ơn anh Trần Phương cũng có cùng tâm trạng với vùng nước thơ mộng có một không hai này của Huế, một nơi cách xa nơi Mai ở một đại dương nhưng rất gần với tim mình.
Bài viết thật hay về một lần thăm phá Tam Giang của tác giả , đẹp nhất là lúc bình minh và hoàng hôn, khoác lên.mình màu áo của ánh chiều tà .
Hình ảnh đẹp tuyệt vời.
Ôi, Mai cám ơn Bô Tin!