Màu đỏ bình minh và Lời cầu nguyện – Tống Mai

Jan 6, 2021 (TM)

Những gì sắp đến. Giây phút kế tiếp sẽ mang lại cho tôi điều gì đây, ngày sau, mai sau, tôi hoàn toàn mù mịt, không có nỗi sợ hãi nào có thể thay đổi được. Tôi chờ đợi trong yên tĩnh của tâm hồn, trong im lặng của lý trí. Oằn mình trong nỗi sợ hãi thì sự tiến hóa của chúng ta sẽ bị tê liệt. Những gì muốn xâm nhập vào tâm hồn chúng ta, từ tương lai, chúng ta đang đẩy nó ra bằng những làn sóng lo sợ và hoảng hốt. Chúng ta cần tin tưởng tuyệt đối vào những gì mà chúng ta gọi là “trí tuệ siêu phàm” đằng sau mọi sự kiện. Hiển nhiên, những gì đến sẽ phải…. Những gì đến đang réo gọi chúng ta hãy nuôi nấng thái độ này bằng lời nói, bằng cảm xúc và bằng hình ảnh. Chúng ta cần cầu nguyện, cần hy sinh cống hiến.

“What is coming.  What the next hour wants to bring me, the next day, the next week, as it is totally unknown to me, no fear can change it.I wait for it in the full inner calm of the soul, in the total silence of the realm of reason. Through fear and panic, our evolution will be paralyzed.  What wants to enter our soul, from the future, we are rejecting it with the waves of fear and panic.We need to trust in what we call “divine wisdom” behind every event. The certainty that what is to come must be…What is to come, is calling us to develop this attitude in words, in feelings, in images. The attitude to pray, to be devoted.”

Đoạn trên tôi dịch từ thước phim ngắn “A Prayer” của Horacio Reyez Paez: Đừng sợ hãi, hãy cầu nguyện, hy sinh và cống hiến.  Khi đứng trước cảnh mặt trời lên ở Washington DC tuần trước, tôi nghĩ đến chất giọng trầm ấm nhẫn nhục của Paez đêm hôm trước khi ông đọc bài thơ cầu nguyện của Rudolf Steiner.  Màu đỏ của đền chùa, của những chiếc áo tăng sư, màu chim Phượng Hoàng… vùng vẩy cuồn cuộn một nỗi kinh hoàng … The color of vermillion tôi đã từng say mê khi pha trộn một cách khó khăn vừa đủ độ Cadmium Red và Titanium White để có được cho những bức vẽ của mình. Nếu tôi hòa được màu sơn như thế. Nhưng ngay giây phút này, màu đỏ lênh láng bầu trời đang chùng thấp xuống như muốn nhuộm cả vạn vật làm tôi hoảng sợ một điềm không lành.

A Prayer – Through fear and panic, our civilisation will be paralyzed.

Đừng sợ.

Spectacular! Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một mặt trời lên kỳ lạ đến thế, không, tôi nhớ lầm, tôi đã thấy nhiều lần ở Lake Champlain gần nghĩa trang của chị tôi, nhưng chưa bao giờ một màu đỏ vermillion, phẫn nộ, bất an.

Thủy chung: hoàng hôn, bình minh và hiu quạnh.

Tống Mai
Jan 6, 2021

 

HOÀNG HÔN

Full moon the month of December

Clair de lune

 

BÌNH MINH

Morning has broken like the first morning
Blackbird has spoken like the first bird

Praise for the singing, praise for the morning
Praise for them springing fresh from the world

Sweet the rains new fall, sunlit from Heaven
Like the first dewfall on the first grass

Praise with elation, praise every morning
God’s recreation of the new day

Mine is the sunlight, mine is the morning
Born of the one light, Eden saw play

God’s recreation of the new day

 

 

43 thoughts on “Màu đỏ bình minh và Lời cầu nguyện – Tống Mai

  1. Dear Chị Mai,

    Coincidentally, I started learning “Amazing Grace” again for my Đàn Tranh class. It was written by John Newton, 1772, captain of slave ships, as he heard one day the west african sorrow chant of the slaves under the hull. The melody was anonymous, written with a pentatonic scale like the Vietnamese — i.e. the black keys on the piano.

    Amazing grace, how sweet the sound
    that saved a wretch like me.
    I once was lost but now am found,
    Was blind but now I see…

    Through many dangers, toils and snares
    I have already come.
    ‘Twas grace that hath brought me safe so far,
    and grace will lead me home…

    Godspeed, Chị Mai,
    Nhàn

    1. “Amazing Grace” rất hợp với đàn tranh anh Nhàn. May thay, thời nô lệ xưa đã xóa được, bây giờ chỉ còn nô lệ cho quyền lực.

      Khi nào mới được nghe anh Nhàn đàn lại.
      Chị Oanh ra đi để lại cây đàn tranh cho Mai nói Mai học đi, nhưng hai năm rồi cây đàn vẫn còn nằm im lặng không lên tiếng.

      1. Chị Mai mến,

        Hay thế… đang muốn xin thiên hạ ở Mỹ mấy cây đàn tranh… cho đám học trò năm nay… Trường có 30 cây, còn thiếu 4. Có đến 34 đứa, chưa kể ở New York. Nếu được, chị cho mượn 1 năm. Các cháu rất cám ơn… Chị xem chương trình học, xong khoá muà Thu 9 tuần, và đang sang khoá muà Đông, 10 tuần.
        Trang của Phan Gia Anh-Thư, đã ghé chị một đêm, và của tôi… yeswecanmusic.us và yeswecanmusic.org/folkarts/facts/

        Nếu chị muốn giữ, và học. Hôm nao tôi đến dọn sửa cẫ đàn và hướng dẫn chị học đàn. Tuổi này học hay nhất, không phải lo gì khác.

        Mến,
        Nhàn

        1. Cám ơn anh Nhàn. Mai sẽ đợi anh xuống DC chỉnh lại cây đàn và bắt đầu học. Cây đàn có hơi ấm của chị Oanh. Mai đọc website Folk Arts của anh mới biết đàn tranh làm bằng gổ cây Ngô Đồng. Website rất informative, đầy cả techniques học đàn rất hay.

          Nhưng thiếu điều nầy:

          – Các con, cái này là cái gì?
          – Dạ thưa thầy, cây đàn ạ.
          – Cây đàn là một vật vô tri, vô tướng. Nhưng nó sẽ là một vật hửu ích nếu con biến nó thành tiếng lòng của mình. Các con hãy thể hiện bản nhạc theo cảm nhận tinh tế của tâm cang … khi e lệ thì ngập ngừng, khi hờn giận thì đay nghiến, khi yêu thuơng thì thánh thót, phẩn nộ thì ào ạt, buồn bã thì khoan nhặc, cung chúc thì phải rộn ràng…
          Bây giờ con đàn bản “Du Xuân” cho ta nghe thử. Bây giờ con không nghe thấy tiếng đàn của con nữa.
          – Dạ sao vậy thưa thầy?
          – Con phải nghe mùa xuân trong lòng con. Con phải thấy một đất trời hoa nở.
          (Long Thành Cầm Giả Ca)

  2. Thật ngỡ ngàng trước những màu sắc, tự hỏi “Bình minh” hay “Hoàng hôn”, tâm vẫn nguyện cầu hãy bình minh cho một ngày tươi sáng, bởi vì sau hoàng hôn chỉ là đêm dài đầy tăm tối….

    “Toi qui détruis ta maison
    alors que ta maison
    est la maison de tous.
    Cette abysse obscure
    sous l’empreinte de tes pas
    Où vas-tu humain?”

    Một năm An Lành đến với Mai.

    1. Ngươi đang phá hủy ngôi nhà của ngươi
      trong khi ngôi nhà của ngươi
      là nhà của tất cả mọi người

      Vực thẳm tăm tối này
      dưới dấu chân của ngươi
      Hởi con người, ngươi đang đi đâu?

      Peace on Earth.
      Cám ơn bạn tôi!

  3. Mai vừa siêng vừa gan dậy sớm đi xa để chụp ảnh đẹp. Mấy tấm ảnh thật xứng đáng với công của Mai. Hà cũng thích bài hát của Cat Stevens. Thích cách bố cục của mấy tấm ảnh. Nhiều khi Hà muốn phá cái công thức 1/3, làm cho mấy tấm ảnh thật đối xứng, nhất là cảnh thiên nhiên giữa trời với nước.

    1. Cám ơn Hà.
      Từ nhà Mai lái xe vào DC chỉ mất 10 phút nên đi hầu như thường xuyên. Buổi sáng dậy sớm khi trời còn tối nhìn ra sẽ biết sắp có một mặt trời lên đẹp hay không, thường thì sau cơn mưa, mù sương, mây vần vũ ngày hôm trước thì sẽ có một dramatic sunrise hôm sau. Thói quen dậy sớm nhìn trời để lái xe vào DC đi dạo trở thành một cái thú.

    2. Morning Has Broken vì ý nghĩa của sự hồi sinh nên được chơi nhiều trong những đám tang.
      Mai thì nghe vì ý nghĩa hy vọng trong tuyệt vọng và tin tưởng ở sự hiện hữu của Almighty God trong bài.

  4. Wow! Những tấm hình tuyệt đẹp! Thật ra bình minh nơi nào trên trái đất của chúng ta cũng đều rất đẹp, nhưng đẹp nhất vẫn là bình minh trên quê huơng và may mắn quê hương của em có nhiều hơn một!

    1. Việt Nam đẹp từng tất đất, làm sao nơi nào sánh được.
      Đợi em về cho em đi lại “Vân Thâm Xứ” B’lao nghe anh Tân.
      Em có hai quê hương và pray to God em sẽ không phải mất quê hương thứ hai của mình.

  5. Hình mặt trời mọc trong DC đẹp quá chừng ! Chưa bao giờ mình thấy một sunrise nào lộng lẫy như vậy, làm sao biết trước được để plan, hay là by chance thôi? chứ mình mà biết trước được, bảo dậy từ 2AM mình cũng ready !!

    1. Nếu ngày hôm trước mưa bão và có nhiều mây vần vũ thì hôm sau sunrise và sunset sẽ spectacular. Chỉ cần nhìn bầu trời là a lê hấp Mai chạy xuống DC ngay thôi chị QMai ạ.

  6. Lời nói đẹp.
    Cảm xúc đẹp.
    Hình ảnh đẹp như đang mơ.
    Hãy đem nguồn năng lượng tích cực đến cho nhau trong lúc nầy.

  7. Ánh trăng mờ trong rừng,
    Vẫn xuyên qua cửa sổ,
    Em chụp rồi, ngủ say.
    Tỉnh giấc thấy tinh mơ,
    Rạng rỡ đẹp vô cùng,
    Không quên giữ kỹ niệm.
    Đẹp như bức tranh thơ,
    Trên không gian của ngày,

    Chúc Mai có nhiều ngày rực rỡ.

    DTQT.

  8. Cám ơn chị Dã Thảo.
    Chị Dã Thảo ơi, God is still with us phải không?
    Bầu trời Washington DC hôm đó màu đỏ máu rất kinh hoàng. Mai không bao giờ tin dị đoan hay nghĩ quẩn, nhưng lúc đó không thể nào mà không nghĩ ngay đến điềm không lành, sợ rằng sẽ xảy ra cho đất nước Mai rất đỗi thương yêu này.

  9. Thanks Mai với những bức hình rất thật, rất sống động, và những lời nguyện cầu mà chúng ta, những người dân Hoa Kỳ đang rất cần.

  10. Chị thích tấm ảnh cuối cùng, eo ơi nó đẹp tuyệt và cho mình cảm giác thật yên tĩnh của ngày hôm qua.
    Cảm ơn TM.

  11. Vẫn là những hình ảnh rất đẹp như từ trước đến bây giờ.
    Nếu so sánh với những tấm ảnh nhẹ nhàng thoáng chút trầm buồn tĩnh mịch của trăng mùa Đông vào tháng 12 thì hình ảnh bình minh ở DC Mai mới chụp được hôm qua thật sáng lòa một màu đỏ dữ dội chưa từng có như vầy.
    Tuy những tấm ảnh rất đẹp nhưng màu đỏ dữ dội của bình minh trên thủ đô DC của Mỹ Quốc cũng gây nên cảm giác đáng sợ.
    Ng hiểu và chia sẻ nỗi lo sợ cùng Mai. Lo sợ cho quê hương thứ hai của Mai không còn được yên bình thanh thản như những ngày tháng cũ , những tháng năm mà nước Mỹ là cường quốc đứng đầu trong Thế Giới Tự Do.
    Rất buồn cho tương lai nước Mỹ trong những tháng năm sắp đến.
    Thân thương,
    MN.
    ** Tuy màu đỏ dữ dội làm hoảng sợ Ng vẫn thích nhất tấm hình đầu tiên về bình minh ở Thủ Đô DC 

      1. Từ khi em bước vào Khung Cửa Hẹp đến nay chắc đã được một năm. Ngắm những bức ảnh của chị em thấy nét chung nổi bật chính là sự tĩnh lặng, cô quạnh. Có những cảnh chị chụp đẹp đến nghẹn thở, có lẽ là thiên đường, đối với em.
        Em kể chị nghe một chút về cô Tịnh Nhơn. Lúc cuối đời cô đau nặng. Em cùng một số bạn có đi thăm cô ở bịnh viện Bình Dân tại Sài Gòn. Lúc tụi em vào cô đang nằm thiêm thiếp. Cô Lương Thị Thanh Kiệm cũng dạy văn đang bên cạnh cô Tịnh Nhơn lúc đó. Cô Kiệm để một tấm card có hình bông hoa tươi vui ngay tầm nhìn để sao cho cô Nhơn tỉnh dậy là sẽ thấy hình ảnh này. Em vô cùng yêu quý hai cô. Em cũng là học trò cô Kiệm. Cô Kiệm cũng người Huế. Tình bạn, cách chăm sóc của cô đối với cô Nhơn làm em nhớ mãi. Hai cô dạy văn rất hay. Em thật may mắn được là học trò của hai cô.

        1. Thì ra Hạnh gần với Huế hơn là chị tưởng. Chị vui khi Hạnh đi lạc vào Khung Cửa Hẹp của chị.

          Cô Tịnh Nhơn dạy thế hệ của chị Nhã Ca và chị Kiều Oanh của chị. Chị gởi Hạnh một đoạn trong cuốn truyện “Cổng Trường Vôi Tím” nổi tiếng của chị Nhã Ca. (“Cổng trường vôi tím” là trường Đồng Khánh)

          “Đôi mắt cô Tịnh Nhơn đủ màu, khi tôi nhìn thấy đen thẳm, khi tôi nhìn thấy cả bầu trời xanh, khi nhìn thấy nâu ngời như nắng mùa hè còn lóng lánh. Đôi mắt của cô phản chiếu tất cả mọi màu sắc thơ mộng nhất của từng khoảnh đời người. Nếu tôi làm được thơ, tôi sẽ tả về đôi mắt của cô hoài không hết.
          Sao tôi yêu thương cô Tịnh Nhơn của tôi quá đỗi thế này. Nhiều lần ngồi bên cô tôi muốn được cô ôm… thèm được cô dẫn tôi đi trên những lôi đi đây lá vàng mùa thu. Nhưng không bao giờ, lúc nào tới thăm cô tôi cũng thấy cô ngồi cô đơn một mình, cô đơn với loài người nhưng đàn mèo bao xung quanh, ríu rít bên cô. Và cô mỉm cười, cô nhìn tôi. Đôi mắt cô đố ai nhìn hoài mà không chớp mắt quay đi trước. ”

          …..”Cô Tịnh Nhơn hôm nay mặc áo dài đen, loại hàng mềm, chảy nên trông vẻ người của cô tha thướt, yếu đuối hết sức dễ thương. Cô đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi bắt gặp đôi mắt của cô, đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh một vẻ buồn không duyên cớ. Cái nhìn của cô thu hút mọi thứ, nhìn người thu hút người, nhìn cảnh vật thu hút cảnh vật, vẻ mơ màng của trời đất cũng chiếu trong mắt cô, vẻ dịu dàng của mùa thu, vẻ tươi vui của nhánh cỏ cũng chiếu trong mắt cô khi cô nhìn tới. Vậy mà tôi có cảm tưởng rằng, đôi mắt của cô báo hiệu cho cô tương lai sầu mộng.

          Tôi đi đến gần cửa sổ nhìn vào, Cẩm Lệ và Đỗ Quyên đứng xa hơn. Cô Tịnh Nhơn nhìn thấy tôi, cô mỉm cười. Cô không vồn vã nhưng giọng đầy thân ái:

          – À, Phù Dung.
          – Chị.

          Tôi đã bỏ tiếng cô giáo từ lâu để thay vào tiếng chị êm ái . Cô Tịnh Nhơn vẫn ngồi ở ghế, và lại cười:

          – Răng, năm ni học ra răng Thầy mới dễ chịu không, chủ nhật rảnh không, tới nhà chị chơi.
          – Hôm qua chị không đi dạy ?
          – Hôm qua chị nhức đầu. Mà hôm qua chỉ có hai giờ.
          – Giờ ra chơi em xuống ngũ B3 không thấy chị.

          Tiếng trống vô học đã điểm. Cô Tịnh Nhơn nhỏm người dậy:

          – Thôi vô học đi Phù Dung.

          Cô cầm tập sách lên. Màu đen của áo và tóc nổi bật khuôn mặt cô trắng bóc. Cô nhìn tôi cười, cô bắt gặp Cẩm Lệ và Đỗ Quyên, cô đưa tay chỉ:

          – Đi đâu cũng ba cô. Xe pháo mã há.
          – Dạ tướng sĩ tượng.

          Tôi nhìn theo từng bước chân của cô Tịnh Nhơn, tôi yêu hết mọi vẻ của cô. Từ dáng đi, tiếng nói, giọng cười.”

          1. Cảm ơn chị đã chia sẻ một đoạn văn quá đẹp về người thầy mà em yêu kính, ngưỡng mộ. Cô Tịnh Nhơn dáng người nhỏ nhắn. Thời em học em hay thấy cô trong chiếc áo dài màu nâu hoặc màu xám. Cô bước đi mắt luôn nhìn xuống đất.

  12. Sao mảnh trăng thề lung linh huyền ảo đêm hôm đó lại làm hồn chị tan vở?
    Ai đã biến ánh mặt trời rọi sáng sưởi ấm Khung Cửa Hẹp thành biển lửa?
    Nếu nhìn thấy những hình ảnh trên đây của chị, Charlie Chaplin sẽ gởi đến chị lời khen ngợi vỗ về nhắn nhủ sau:

    If you see the moon, you will see the beauty of God.
    If you see the sun, you will see the power of God.
    If you see a mirror, you will see God’s best creation. So believe it.
    We are all tourists, God is our travel agent who has already identified our routes, bookings and destinations… trust him and enjoy life.
    Love,
    Charlie Chaplin

  13. Hi hi, bà ni giống chị chưa nì:

    Artist Linda Duvall has spent the last several months immersed in nature. Every day she spends a few hours exploring her land – camera in hand – just south of Saskatoon:
    cbc.ca/news/canada/saskatchewan/linda-duvall-postcard-covid-backyard-photography-1.5867903

  14. Chưa bao giờ em thấy hình chị chụp mà bất an như hình “Bình Minh”.
    Bức “Hoàng Hôn” cũng hiu quạnh lạnh lẽo.

Leave a Reply