Bức hình ấm áp trong tuyết lạnh, ánh sáng và bóng tối và World Bank/IMF International Photographic Society – Tống Mai

Feb 17, 2021 (TM)

Bạn yêu dấu,
Đêm nay tôi có một niềm vui. Hai bức hình của tôi được giải nhất và nhì trong buổi thi ảnh hàng tháng Monthly Competition tối hôm nay của hội nhiếp ảnh International Photographic Society IPS của World Bank/IMF: “A Touch of Warmth in Cold Winter” và “Light and Shadow”.  imfwb-ips.org/february-2021-winners/

Có tiếng huýt sáo ở trong lòng.

Giám khảo lần này là light painter Jason Rinehart, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng về light painting, vẽ tranh bằng ánh sáng. Ông giữ kỷ lục trong Guinness World Record về bức tranh bằng ánh sáng 200 Orbs. Các tác phẩm của ông thường xuất hiện trong những trang mạng uy tín như Petapixel, DIY Photography, F-stoppers, tạp chí Shuterbug…. Ông nói: “Khi thực sự nhìn vào hình ảnh của bất kỳ nghệ sĩ nào, chắc chắn ta có thể thấy được cảm xúc, có thể cảm nhận và đọc được người nghệ sĩ đằng sau các chi tiết vì hiển nhiên đó là biểu tượng cho cảm xúc ngay trong khoảnh khắc đó. Tôi đã suy nghĩ về cách ta có thể truyền cảm xúc vào ánh sáng để khi nhìn thấy ánh sáng trong hình ảnh thì có thể biết chính xác cảm xúc mà ta đang cố gắng truyền tải. Điều này làm tôi nghĩ đến sự quan trọng của màu sắc và mối tương quan trực tiếp với cảm xúc như thế nào. Bộ não của chúng ta được kết nối với màu sắc. Để chia sẻ một hình ảnh mô tả một cảm xúc cụ thể, màu sắc là một yếu tố đóng góp rất lớn”.

Về bức được giải nhất “A Touch of Warm in Cold Winter” của tôi, ông nói ông thích khung cảnh êm đềm mênh mông khi hình ảnh của mẹ và con đi trên tuyết hướng đến hai cây trên đồi. Bức “Light and Shadow” thì ông nói cái lung linh mơ hồ của ánh sáng khi tỏa vào bức tường từ chiếc đèn lồng thật sững sờ.

Bonne nuit!

Tống Mai
Feb 17, 2021

 

A Touch of Warmth in Cold Winter

Light and Shadow

 

 

 

40 thoughts on “Bức hình ấm áp trong tuyết lạnh, ánh sáng và bóng tối và World Bank/IMF International Photographic Society – Tống Mai

  1. A Touch of Warmth in Cold Winter – “In the old days there were angels who came and took men by the hand, and led them away from the city of destruction. We see no white-winged angels now. But yet men are led away from threatening destruction: a hand is put into theirs, which leads them forth gently toward a calm, bright land, so that they look no more backward; and the hand may be a little child’s.” – George Eliot

    CONGRATULATIONS chị Mai! Rất xứng đáng được giải Nhất Nhì

    1. Ngày xưa, có những thiên thần đến cầm tay con người và dẫn ra khỏi thành phố tan nát. Bây giờ không còn thấy thiên thần cánh trắng nào nữa, nhưng loài người không bị đe dọa hủy diệt: Một bàn tay đặt vào tay họ, nhẹ nhàng đưa họ về vùng đất yên tĩnh, tươi sáng, để họ không còn băng hoại nữa; và bàn tay có thể là bàn tay của trẻ thơ.

      Câu nói quá tuyệt vời cho bức hình Tí ơi!

  2. Photos trong bài của Tống Mai (người Huế) chụp đâu năm 2018. Rất đẹp. Gần như những bức tranh impressionnistes của Monet. Và ghi lại cả một khí hậu “mơ màng” (không tìm ra chữ) của khu làng này.

    DTK
    (xin chép lại câu trả lời hôm qua cho một người bạn xem hình của Tống Mai chụp ở Giverny).

  3. Chúc mừng Mai. Hà cũng thích tấm Light and Shadow (dĩ nhiên thích cả hai tấm nhưng một tấm nhiều hơn tấm kia). Ý nghĩ hay, rất sáng tạo. Đúng là xứng đáng được cả hai giải nhất nhì.

    1. Đó là cái đèn lồng bằng đồng của Ấn Độ nằm trên tủ trong góc phòng ăn của Mai. Một buổi chiều bật đèn lên thì sững sờ khi ánh đèn hắt bóng những design qua những lỗ trống trên đèn vào góc tường tựa như là ánh sáng đang đuổi nhau. Từ đó mỗi tối là bật đèn lên để được thấy tác phẩm nghệ thuật đó của cây đèn tạo ra.

      Cám ơn Hà.

  4. Không còn một lời nào đủ để khen tặng.
    Hai bức hình làm người xem cứ mãi sững sờ mỗi khi xem, trong cái lạnh lẽo của tuyết trắng vẫn còn cái gì ấm áp, trong bóng tối vẫn có ánh sáng huyền ảo mông lung.
    Cùng chia xẻ niềm vui và cám ơn Mai.

    1. Merci bạn tôi.
      Ngày hôm qua, Mai trở lại đúng cái đồi có hai cái cây đó thì vắng hoe vì trời lạnh quá, nhưng Mai bắt được ánh mặt trời chiếu qua tàng cây tạo ra hai cái silhouette in lên bầu trời xanh thật đẹp. Đó là nơi Mai lai vãng nhiều lần chỉ vì mê hai cái cây đó dù cách nhà hơn một tiếng lái xe. Mai gọi nó là cây liền cành.

    1. Cám ơn Khoa!
      Chị cũng thích bức đó lắm. Ngọn đồi đó chị đến mãi bốn mùa để xem những sinh hoạt dưới gốc cây. Có khi thấy cả một gia đình chơi với nhau, có khi chỉ có hai mẹ con, có khi chỉ có một người.

  5. Nhìn và thấy. Niềm vui sáng tạo. Niềm vui chia sẻ sự sáng tạo. Niềm vui được giải thưởng. Chị thường tự chúc mừng mình như thế nào?

    1. Chị cám ơn Hà và bản “Song my mother taught me” bất tử.

      Songs my mother taught me in the days long vanished;
      Seldom from her eyelids were the teardrops banished.
      Now I teach my children, each melodious measure.
      Oft the tears are flowing, oft they flow from my memory’s treasure.

  6. Tống Mai giỏi quá, ngày càng có nhiều người nổi tiếng cãm nhận được những gửi gấm bên trong tác phẩm của mình là hạnh phúc rồi.
    Chúc cô tiến nhanh trên con đường nghệ thuật cô Mai nha.

  7. Những lời khen thì các bạn khác đã khen hết rồi!
    Ng chỉ còn biết bày tỏ sự ngưỡng mộ tài năng và tâm hồn sâu sắc tinh tế của Mai đã thể hiện qua các tác phẩm để các tác phẩm đó được những người nổi tiếng trong giới nghệ thuật chấm giải nhất & nhì.
    Chúc mừng Mai và góp vui cùng Mai.
    Thân thương.

  8. Xem bức ảnh “A Touch of Warmth in Cold Winter” tôi bổng liên tưởng đến cuộc hành trình của kiếp người – đi về một phương trời nào đó bất định. Nếu may mắn chúng ta chia xẽ cuộc hành trình với sự ấm áp của người bạn đồng hành. Nhưng rồi chúng ta cũng không thể tránh được sự lạnh lẽo và đơn độc của cuộc hành trình đó.
    Bức ảnh đẹp lắm. Chúc mừng Tống Mai.
    Hoang Nguyen

    1. Cám ơn anh Hoàng.  Thật sự không ai tránh được cuộc hành trình cô quạnh. And then the loneliest road in the end…

      I walk a lonely road
      The only one that I have ever known
      Don’t know where it goes
      But it’s home to me, and I walk alone

      I walk this empty street
      On the Boulevard of Broken Dreams
      Where the city sleeps
      And I’m the only one, and I walk aloneI walk alone, I walk alone

      My shadow’s the only one that walks beside me
      My shallow heart’s the only thing that’s beating
      Sometimes I wish someone out there will find me
      Till then I walk alone
      (Boulevard of Broken Dreams)

Leave a Reply