May 11, 2021 (TM)
The color of paradise
You are both seen and unseen
Only Thee I want …
Only Thy name I call
Màu của thiên đường, hữu hình và vô hình. Con chỉ muốn mỗi mình Người, con chỉ muốn gọi mỗi tên Người.
Bạn yêu dấu,
Còn nhớ không, những ngón tay của cậu bé mù trong phim “The Color of Paradise” luôn chạm vào mọi vật như chạm vào điều gì rất thiêng liêng. Những ngón tay biết nhìn, biết thấy, biết cảm, và hơn hết, biết thương yêu. Hình ảnh sờ soạng trong lá khô của nó để tìm con chim họa mi bị rơi khỏi tổ để đưa về lại tổ trên cây gói hết tất cả từ tâm dù bị người thân bỏ rơi nhưng lại nuôi nấng tình thương đối với mọi vật và thiên nhiên qua những ngón tay của mình.
Con chim họa mi của Attar cũng hót lên tình nhân loại trong “The Conference of the Blind”:
Tôi đã biết những bí ẩn của tình yêu
Bài hát của tôi trong suốt những đêm dài đen tối vang vọng
Và những nốt hương ngọt ngào của cây đàn u uẩn
Tiếng sáo bi ai
Khi tình yêu cất tiếng trong tâm hồn
Tôi đáp lại bằng tiếng thở dài dồn dập của đại dương.
The color of pardise, you are both seen and unseen!
Đêm đã khuya.
Ngủ yên!
Tống Mai
May 11, 2021
The Color of paradise, you are both seen and unseen
Only Thee I want, only Thy name I call
Có cái gì mơ hồ đây em ơi!
Không phải màu của thiên đường rồi,
Cũng không phải màu của tình thương,
Có thể là gì chúng ta không thể thấy!
DTQT.
Cứ một mình bước đi. Tìm kiếm gì chẳng rõ. Có thể tạo nên vài nốt nhạc tự ru mình. Tận sâu thẳm nơi tâm đã thôi ngóng thiên đường…
Một sự diễn dịch về bức ảnh rất hay và rất sâu Hạnh ơi!
Vâng, chị Dã Thảo, ta có thể thấy màu của thiên đường mà cũng có thể không.
Đó là một sự tìm kiếm.
Chị nhất định không đi đâu hết, cứ ngồi đứng một chỗ: Thiền.
Em cũng chỉ đứng một chỗ, nhưng hồn thì vẫn còn bay đi : )
Trước Phục Sinh
Lạy Chúa! Người có phải Thượng đế của con?
Người đã ở đâu dưới cơn mưa nặng hạt?
Trong không khí thành Jerusalem ngột ngạt
Có ai chỉ cho Người con đường đến với tình yêu?
Có ai đi lên đồi và khóc trước bình minh?
Có ai đang đưa tang những cổ tay bầm tím?
Có ai ngồi một mình trong căn phòng đóng kín
Nhảy múa đến tận lực rồi ngã qụy trước niềm đau?
Kìa bóng ai trên cánh đồng đừng vội bước đi mau
Trong hoàng hôn dài đâm xuyên qua cánh cửa
Giữa nền trời cháy lên trăm ngàn con sóng lửa
Một bàn tay ngả bệnh đang hấp hối trên một bàn tay
Không còn những đêm đông nghe Người kể chuyện
Không còn những con đường nơi Người đã đi qua
Không còn cơn gió thổi đến khi mặt đất đơm hoa
Không còn tình thương chứa trong từng hạt muối
Trên cánh đại bàng sáng nay mặt trời báo tin vui
Một cánh buồm vừa trở về từ đại dương bão tố
Một dòng sông đã tìm thấy lối đi thoát ra ngoài bóng tối
Và thế giới trở mình lần nữa đón ánh bình minh.
Cám ơn em tôi!
“Kìa bóng ai trên cánh đồng đừng vội bước đi mau
Trong hoàng hôn dài đâm xuyên qua cánh cửa
Giữa nền trời cháy lên trăm ngàn con sóng lửa
Một bàn tay ngả bệnh đang hấp hối trên một bàn tay”
“Trên cánh đại bàng sáng nay mặt trời báo tin vui
Một cánh buồm vừa trở về từ đại dương bão tố
Một dòng sông đã tìm thấy lối đi thoát ra ngoài bóng tối
Và thế giới trở mình lần nữa đón ánh bình minh”
Cám ơn bài thơ tuyệt vời của Pháp Hoan.
“Nul ne peut atteindre l’aube sans passer par le chemin de la nuit” (Gibran)
Dạ chị Tống Mai. Cảm ơn anh Nguyên Huệ.
Mai ơi,
Quō vādis?
Chị vẫn nhớ phim đó.
Và “Quo vadis, Domine?”
Con đi đâu?
Có khi sương mù đã về giăng mắc chốn cô thôn
Mà trên bước phiêu linh con vẫn còn miệt mài nơi viễn xứ
Thầy đã gọi tên con trong từng hơi thở
Tin rằng dù con đang lạc loài đi về bên nớ
Con cũng sẽ cuối cùng tìm ra được lối trở về bên ni
Có khi Thầy xuất hiện ngay giữa đường con đi
Nhưng mắt con vẫn nhìn Thầy như một người xa lạ
Không thấy được mối túc duyên
Không nhớ được lời nguyền xưa vàng đá
Con đã không nhận ra được thầy
Vì tâm con còn vướng bận những hình bóng xa xôi
…
Thấy con, thầy đã luôn luôn đưa tay lên làm dấu hiệu
Dù nơi gặp con là ở miền Kinh Bắc, vùng Bến Nghé, hay cửa biển Thuận An
Có khi con là trái trăng vàng ửng chín lơ lửng treo trên đỉnh Kim Sơn
Hay là con chim con chiêm chiếp kêu đêm Đông bay qua rừng Đại Lão
Rất nhiều khi thầy thấy được con
Nhưng con không thấy được thầy,
Dù trên nẻo con đi sương chiều đã thấm vào ướt áo
Vậy mà cuối cùng con cũng đã trở về
Con trở về ngồi dưới chân thầy, nơi chốn non xưa.
Để rồi tiếng chim kêu tiếng vượn hú lại cùng hòa với tiếng công phu sớm trưa
Con đã về bên thầy, thật sự muốn chấm dứt cuộc đời lãng tử.
Sáng nay chim chóc ca mừng vừng ô lên rạng rỡ
Con có hay trên bầu xanh mây trắng vẫn còn bay?
Con ở đâu?
Cảnh núi xưa còn đó, nơi hiện pháp chốn này
Dù đợt sóng bạc đầu vẫn còn đang muốn vươn mình đi về phương lạ
Nhìn lại đi, thầy đang ở trong con, và trong từng nụ hoa, chiếc lá
Nếu gọi tên thầy, con sẽ tự khắc thấy thầy ngay.
Con đi đâu? Cây mộc già đã nở hoa, thơm nức sáng nay
Thầy trò ta thật chưa bao giờ từng cách biệt
Xuân đã về, các cội thông đã ra chồi óng biếc
Và bên mé rừng đã nở rộ hoa Mai.
(Bên mé rừng đã nở rộ hoa Mai – Thích Nhất Hạnh)
Bài thơ tâm đắc của Mai và đoạn tâm đắc:
Có khi con là trái trăng vàng ửng chín lơ lửng treo trên đỉnh Kim Sơn
Hay là con chim con chiêm chiếp kêu đêm Đông bay qua rừng Đại Lão
Rất nhiều khi thầy thấy được con
Nhưng con không thấy được thầy,
Dù trên nẻo con đi sương chiều đã thấm vào ướt áo
Vậy mà cuối cùng con cũng đã trở về
Merci chị!
Khoa muốn đặt tên hai bức ảnh trên là “Thiền đứng”, nhân vật có lẽ đang suy tư (quán tưởng) về thân phận của mình (hay của Người). Câu trả lời cuối có thể là “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt” và trong một bức ảnh khác của chị, nhân vật sẽ ngồi thư thái, mặt hướng lên nhìn xa xa. 🙂
Hay quá, cám ơn Khoa! Nhất là “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”
Chị sẽ chuẩn bị một chỗ ngồi trên góc chiếu cho nhân vật trong hình thứ ba.
Khoa làm chị cười vui.
Màu blue đẹp quá Mai ơi. Và những câu thơ của Mai và của tất cả bạn đọc làm bài văn thêm phần rạng rỡ.
Cám ơn Hà. Mai đã may mắn gặp được những nhà thơ.
p.s. Blue hour lúc nào cũng đẹp. Khi nào sau một sunset Mai cũng nán lại để đợi trời chuyển qua màu xanh thẳm.
Rất hay, rất đẹp, nhưng sao cảm giác buồn và cô đơn vời vợi?!
Cám ơn Kiên Anh!
Màu xanh khi nghiêng về phía tối lúc nào cũng buồn.
Ng chưa đuợc coi phim “ The color of paradise “ cũng như không biết bài hát “ The conference of the Blind “ nhưng đọc qua bài viết của Mai cảm thấy buồn vô hạn và ngắm tác phẩm của Mai , bức hình cho cảm nhận một niềm cô đơn cho thân phận người trước đất trời bao la .
Chỉ là cảm nhận của Ng . Đọc các comment của các bạn của Mai trong blog , thấy Mai có nhiều nguời bạn với tâm hồn đồng điệu và đồng cảm , thấu hiểu rõ những ý nghĩa mà Mai muốn gửi đến qua tác phẩm cũng như lời văn .Thật ngưỡng mộ !
Cám ơn Mai đã luôn đem đến những gì hay , đẹp và sâu sắc cho bạn hữu .
Thân thương .
Greeting from California, Mai cám ơn Nguyệt.
Mai gởi đoạn cậu bé và con chim họa mi trong The Color of Paradise:
youtube.com/watch?v=khBykHu-bZk
Trời Calif. đang lộng lẫy, hơn một năm rồi Mai mới được bay xa, nên màu trời ở đây như màu của paradise.