Apr 24, 2021 (TM)
Nào ai biết được thời gian trôi nơi đâu.
Who Knows Where the Time Goes? Lần đầu tiên tôi nghe bản nhạc này là trong phim “The Dancer Upstairs”, giọng hát Nina Simone, lâu lắm rồi – John Malkovich, Javier Bardem – Sự chiến đấu để vượt lên trước sự vô vọng. Tôi nhớ cảnh bài hát trỗi lên trên radio trong một chiếc xe tải chở thủ lãnh của một nhóm du kích khủng bố thâu nạp trẻ con để huấn luyện thành những người ôm bom tự sát. Giọng của Nina Simone giới thiệu bài hát lung lay trong gió, mệt mỏi, chịu đựng: “Who knows where the time goes. Sometime in your life, you will have occasion to say, ‘What is this thing called time?’ you go to work by the clock, you get your martini in the afternoon by the clock, and you have your coffee in the morning by the clock, and you have to get on a plane at a certain time and arrive at a certain time. And it goes on and on and on.” Cái mà ta gọi là thời gian là gì? Ta đi làm theo đồng hồ, uống martini vào buổi chiều và cà phê vào buổi sáng theo đồng hồ, lên máy bay vào một lúc nào đó, rồi đến vào một thời điểm nhất định. Và cứ thế mà bất tận….
Giọng hát Nina Simone và Rufus Wainwright – Còn ai có thể diễn tả bản nhạc này hay hơn được nữa đâu. Đặc biệt là Rufus Wainright, lê thê ám ảnh tôi nghe đến mòn đĩa nhạc.
Bạn yêu dấu,
Hôm nay, đăng lại một post đã viết ba năm về trước khi tình cờ thấy lại phim The Dancer Upstairs trong collection DVD của mình, nhưng tôi không mở ra xem lại vì sợ cảm tưởng vương vấn ban đầu của hai mươi năm về trước không còn nữa. Tôi cảm thấy một nỗi man mác cho những gì rất đẹp, rất nên thơ đã qua.
I do not count the time
I have no thought of leaving
For who knows where the time goes
I have no fear of time
Tống Mai
Apr 24, 2021
Who Knows Where the Time Goes?
Written by Sandy Denny
Rufus Wainwright
youtube.com/watch?v=RpbQWotUypo
Nina Simone
youtube.com/watch?v=OXeh742_jak
Sad, deserted shore
But I will still be here
I have no thought of leaving
Across the evening sky, all the birds are leaving
But how can they know it’s time for them to go?
Before the winter fire, I will still be dreaming
I have no thought of time
For who knows where the time goes?
Who knows where the time goes?
Sad, deserted shore, your fickle friends are leaving
Ah, but then you know it’s time for them to go
But I will still be here, I have no thought of leaving
I do not count the time
For who knows where the time goes?
Who knows where the time goes?
And I am not alone while my love is near me
I know it will be so until it’s time to go
So come the storms of winter and then the birds in spring again
I have no fear of time
For who knows how my love grows?
And who knows where the time goes?
Bức ảnh đẹp.
Chị cám ơn Trọng.
Bức ảnh không có thời gian.
Nhưng nếu thời gian là một illusion thì tấm ảnh này cũng cũng sẽ tan đi thôi anh Nhàn.
Une photo minimaliste rất thành công của Mai, một composition đã làm người xem có nhiều tưởng tượng nhưng không rơi vào trừu tượng (abstraite).
Bonne photo! Merci bạn tôi.
Bức ảnh có thừa chỗ trống để cho người khác bước vào thả trí tưởng tượng của mình.
Vậy là Mai thành công : )
Con chim còn có chiếc bóng làm bạn. Người áo xanh thì không. Người đang cúi xuống, dường như tìm bóng mình. Đôi bàn chân chìm khuất trong sương, trong mây. Người vừa đi vừa tìm, người tìm thời gian chăng?
Những gì Hạnh viết làm lặng người và ứa nước mắt người áo xanh.
Có lẽ đây là tấm ảnh tươi sáng nhất và vì thế nên ít buồn hơn những tấm khác. Hà thích dáng người và hai màu xanh, blue và green, trang phục của người phụ nữ. Giá mà Hà có cách để biết được “không biết đêm nay, hôm nay, vì sao bạn ta buồn. Buồn vì trời mưa, trời xuân, hay bão trong tim.”
Mai ước có thể tả nỗi melancholy ngàn dặm của người trong hình.
Có lẽ người áo xanh tìm ý tưởng sáng tạo, bên trong tâm hồn.
Pháp Hoan cảm ơn chị đã giới thiệu những ca khúc thật hay. Cả tháng nay Pháp Hoan cứ nghe đi nghe lại ca khúc Brothers in Arms do Joan Baez trình bày. PH nhớ là mình còn nợ chị lời một ca khúc của Schubert và một ca khúc của Bob Dylan. À mà chị biết gì không, bà Joan Baez này cùng tên với PH đó :))
“Joan” mang ý nghĩa ban ơn của Chúa, “Pháp” là ơn của Phật. Không biết chị nghĩ có đúng không?
Bản Brothers in Arms là bản chị thích nhất và Farewell Angelina nữa.
Ah, còn Diamond and Rust, East Virginia, Lily of the West, Donna Donna, Blowing in the Wind…. Một Joan Baez tài năng không ai sánh được. Một thời học sinh mê tiếng hát của bà cho đến bây giờ.
Chị vẫn còn đợi Pháp Hoan hai bản dịch Schubert và Bob Dylan mà.
Bức hình giữ chân em lại không cho đi. Em cứ nhìn mãi.
Amazing chị Mai ơi! Nó mang cả một tâm trạng bâng khuâng quạnh quẽ nhưng nhẹ nhàng không diễn tả được.
A patch of blue, một mảnh xanh.
Màu xanh có thể là màu của sầu muộn, hiu quạnh, mà có thể là màu hy vọng, màu của mong ước rất âm thầm.
Đó là màu của bức hình này.
Khoa thấy Chị đã đạt tới ‘cảnh giới’ the Master of Minimalist Photography rồi :).
Cảm ơn Chị đã cho mọi người thưởng lãm một bức hình đẹp !
Ôi, thật ư. Chị cám ơn Khoa cho chị cái huy chương đó : )
Mai nói đến Rufus Wainwright nhưng Nina Simone trong bản nhạc này tuyệt vời, nhỏ nhẹ tâm tình.
“You use up everything you got trying to give everybody what they want”
cô biên lời bài hát thành những câu văn xuôi mượt mà lắm. con thích “tôi không buồn đếm” và “những người bạn phù du”.
Cám ơn Sóc rất tinh ý.
Fickle friends là những người bạn hời hợt không sâu đậm. Cô chẳng biết dùng chữ gì bớt trần thế hơn là “phù du”
Bức ảnh mang màu tươi sáng và đẹp quá. Người phụ nữ cúi đầu, bước chân như đang chìm trong mây. Màu của thời gian đúng không chị. Người ta cũng hay nói “úa màu thời gian”, nhưng ngắm bức hình này em lại nghĩ thời gian mãi trường tồn nên sao “úa” được. Bài hát này em thích tiếng hát của Nina chị à, nghe nhẹ nhàng thầm thì. Ảnh đẹp quá và bài hát hay quá!
Cám ơn Thu Hà.
Chị cũng thích giọng Nina Simone trong bản này, gõ đều đều không bổng không trầm, là bầu trời không gió, mây không bay, nhưng đầy màu vương vấn.
Người đàn bà ở xa tít đang cúi đầu đếm bước tìm thời gian trôi tại sao lại không có bóng đổ cho người ấy?
Trong khi con chim thì bóng rất rõ?
Bóng đã bỏ xa người.
Cám ơn Mai đã dịch lời và giới thiệu cho nghe bản nhạc ” Who knows where the time goes ” thật hay.
Ng rất thích nghe với tiếng hát của Rufus Wainwright .
Tấm ảnh đẹp quá ! Có nhiều sắc thái khác nhau của màu xanh ,cho cảm nhận sự tươi sáng của màu hy vọng.
Merci Ti!
Cảm ơn chị Tống Mai. Lâu rồi em mới nghe lại bản này của Rufus. Vẫn bồi hồi cảm xúc như xưa.
Bản nhạc ai oán và chị nghĩ giọng hát có chất của gỗ mun, của gỗ Cẩm Lai, của nhựa thông, của chocolate nên nghe bị thu hút. Sad, deserted shore, birds leaving, but I have no thought of leaving…
Em thích nhất hình này. Những gì em nghĩ về những hình ảnh của chị đều đúng như message chị muốn gởi gấm vào.
Người trong hình này cúi đầu mang cả nỗi khổ của thế gian trên lưng gầy của mình.