Feb 28, 2020 (TM)
Hôm nay thức dậy tôi với lấy phone và text cho Diệu, nhắc bạn mình thắp một nén hương trên bàn thờ giùm tôi. Từ bên này bờ đại dương xa lắm, tôi chỉ có thể nhìn về. Mỗi năm tôi đều có mặt bên bạn những ngày như thế này để tưởng niệm người ra đi. Nhưng năm nay tôi không thể có lòng nào với tình hình thế giới đang điêu linh hàng ngàn cái chết bởi bệnh dịch. Vậy là mùa Xuân sau Mai mới gặp lại Diệu. Mai phải hủy chuyến đi dù rất buồn và thất vọng. Năm nay Mai sẽ không được ăn bánh chưng áp chảo của Diệu và có những ngày rong chơi với Diệu. Cầu cho Wuhan sớm lành bệnh. Diệu có nhớ đó là quê hương của Bá Nha Tử Kỳ không? Của Hoàng Hạc Lâu, của Dương Tử, của bến Tầm Dương quạnh hơi thu lau lách, của Hàm Dương giang đầu dạ tống khách …
Tôi ráng dỗ lại giấc ngủ, 4 giờ sáng, còn quá sớm, nhưng giấc ngủ không trở lại, tôi mở mail và nhận được clip piano của Tuấn Mạnh, cậu bé pianist tài ba mà dưới mắt tôi là một prodigy, Diệu giới thiệu cho tôi tiếng đàn thác đổ mùa Xuân năm ngoái. Album mới của Tuấn Mạnh hòa nhạc Trịnh Công Sơn với nhạc Chopin, Beethoven, Brahms, Debussy, Rachmaninoff … tuyệt vời!
Cô cám ơn con tài ba!
Tống Mai
Feb 28, 2020
Dương Cầm Ru Đời
Music: Trịnh Công Sơn & various composers
Pianist: Tuấn Mạnh
www.youtube.com/watch?v=h_kKYj1fEmI
Rừng đã cháy
Và rừng đã héo
Em hãy ngủ đi…
Lớn lên trong lời ru của mẹ, Mạnh Piano cảm nhận tiếng ru có thể làm mình sống cân bằng lại. Ngoài kia có “cháy”, có “chết”, có “loạn” thì tâm mình cũng không được “loạn” mà nên trở về với cái nguyên sơ nhất. Nhắm mắt và “ngủ” nhẹ trong tiềm thức để về với sự cân bằng, tránh xa vọng động và tìm về chính mình.
DƯƠNG CẦM RU ĐỜI là một album nhạc piano do Mạnh soạn và trình diễn, kết hợp âm nhạc Trịnh Công Sơn với âm nhạc cổ điển thế giới, vừa gần gũi, vừa triết lý trừu tượng như một chuỗi âm thanh kết nối nhau, hàn gắn những trái tim đang tổn thương, vụn vỡ và âu lo.
Tuấn Mạnh
(Album dành tặng cho ba Mạnh và những khán giả đam mê nhạc Trịnh nhân ngày sinh nhật của ba và nhạc sĩ Trịnh Công Sơn 28.02)
Cát Bụi – Nocturne C Minor (Chopin)
Một Cõi Đi Về – Symphony No.5 (Beethoven)
Em Hãy Ngủ Đi – Lullaby (Brahms)
Mưa Hồng – Clair De Lune (Debussy)
Biển Nhớ – Fantaisie Impromptu Op. 66 (Chopin)
Ru Đời Đi Nhé – Ballade No. 1 (Chopin)
Diễm Xưa – Moonlight Sonata (Beethoven)
Nối Vòng Tay Lớn – Prelude G Minor (Rachmaninoff)
Hạ Trắng – Winter Wind Etude (Chopin)
Hai bức hình chị chụp Tuấn Mạnh đẹp quá Mai ơi.
Hình đầu ánh sáng chiếu vào bàn tay đơn độc trên phím để rồi tiếp theo đó hiện nguyên hình người pianist thật tuyệt vời. Chỉ là bức hình bất động, nhưng hình người nhạc sĩ vùng vẫy theo tiếng đàn của mình làm tưởng như đang chơi đàn ngay trước mặt mình.
Tuấn Mạnh đem hết spirit của mình ra để đàn. Đã vậy rồi mà trộn nhạc TCS với nhạc cổ điển Tây Phương thật tài tình.
Bên Đời Hiu Quạnh: Lòng chợt bình yên mà sao buồn thế – Nguyên Huệ
https://khungcuahep.com/nhac/ben-doi-hiu-quanh-long-chot-binh-yen-ma-sao-buon-the-nguyen-hue.html
Gởi Tuấn Mạnh:
Bản “Ballade no.1” của Chopin con hòa với “Ru Đời Đi Nhé” rất xúc động. Con có nhớ bản này chơi trong “The Pianist” khi người pianist Do Thái chơi cho một sĩ quan Đức SS trong một ngôi nhà đổ nát bom đạn ở Warsaw dưới sự chiếm đóng của Nazi không? Bản nhạc ru được lòng nhân ái nơi người sĩ quan.
Con chọn bản này để trộn với “Ru Đời Đi Nhé” rất hợp.
Cô vẫn chờ con soạn bản Bên Đời Hiu Quạnh.
Cô Tống Mai yêu mến,
Con vừa tỉnh giấc thì thấy email cô đến và đọc một mạch những dòng cảm xúc trên trang khungcuahep.com của cô. Thật quý khi được sự đồng cảm sâu sắc.
Con tin âm nhạc có thể chữa lành những vết thương. Đi qua những khổ đau của cuộc đời bằng âm nhạc cùng nhau cô nhé.
Trân trọng,
Tuấn Mạnh
Cô vẫn theo dõi tiếng đàn của con và rất vui khi thấy con tạo được cho mình một chỗ đứng vững vàng trong âm nhạc để hướng dẫn những người trẻ khác cùng đam mê.
Cậu bé nhỏ xíu nhưng có tâm hồn lớn.
Beautiful soul! Những tâm hồn như vậy làm đời sống bớt ảm đạm.
Gởi bạn tôi:
Người hát rong của thế kỷ hai mươi
Anh Ngọc (viết tặng Trịnh Công Sơn)
“Rơi xuống từ trời những sắc lá vàng phai
Giọt nước mắt của mùa đông lạnh lẽo
Chiều đã xuống trên mặt người khô héo
Thế gian đẹp và buồn
Ngân lên từ những sợi dây đàn
Tiếng run rẩy mười ngón tay gầy guộc
Tiếng im lặng cặp kính tròn ngơ ngác
Trái tim yêu và đau
Người đến từ đâu
Và sẽ đi về đâu
Người làm lụng trên cánh đồng mệt mỏi
Giữa hoang vu người cất lên tiếng gọi
Sỏi đá trăm năm dội tiếng con người
Người đứng cao hơn mọi thành kiến trên đời
Giữa đồng loại như một người xa lạ
Ôm cây đàn như vác cây thánh giá
Người lạc loài ngay chính giữa quê hương
Từ chối hận thù người hát tiếng yêu thương
Chạy trốn bơ vơ người tìm vào giấc mộng
Người học cách sống chung cùng tuyệt vọng
Người vỗ về từng ngọn cỏ xót xa
Ngủ đi, ngủ đi những dục vọng mù loà
Ngủ đi, ngủ đi những lọc lừa, phản trắc
Ngủ đi, ngủ đi những trái tim tan nát
Ngủ đi, ngủ đi tàn tạ những hình hài …
Người hát rong của thế kỷ hai mươi
Giờ đã hết, năm đã cùng, tháng tận
Mắt đã mờ, máu trong tim đã cạn
Tay đã buông, gối đã mỏi, chân rời
Người vẫn còn hát mãi không thôi
Yêu và đau, trái tim dường nức nở
Đẹp và buồn, thế gian còn nặng nợ
Người là tôi
Hay tôi cũng là người
Người hát rong
Người hát rong ơi”
Cám ơn Diệu đã gởi cho Mai bài thơ rất hay!
Tuấn Mạnh có đủ chín chắn cả kỷ thuật lẫn tâm hồn để diễn đạt những gì những nhà soạn nhạc muốn nói. Điều rất hay là cậu bé đã diễn đạt nó theo cảm xúc, phong cách riêng của mình nên tiếng đàn ngời lên một cách huy hoàng.