July 29, 2024 (TM)
-Hello!
-What are you doing here?
-I’m lost.
Cuốn sách kể về cuộc hành trình tim đường về nhà của một cậu bé, một chú chuột chũi, một chú cáo và một chú ngựa. Cậu bé đi lạc và cô đơn khi chú chuột chũi lần đầu xuất hiện. Họ dành thời gian bên nhau ngắm nhìn thiên nhiên hoang dã – hoang dã tựa như cuộc đời — đôi khi đáng sợ nhưng đẹp trùng trùng cây cối, sỏi đá, sông nước và vô vàn khả năng tiềm tàng dù chân trời xa lạ và đôi khi đầy hiểm nguy.
Cậu bé thì đầy câu hỏi, chú chuột chũi thì thèm bánh, chú cáo lặng lẽ và thận trọng vì đã bị đời làm tổn thương.
Chú ngựa to lớn nhất nhưng cũng dịu dàng nhất.
Tất cả đều khác nhau, cũng giống như chúng ta, mỗi loài đều có yếu điểm riêng. Tôi có thể thấy mình trong tất cả và có lẽ bạn cũng vậy.
Cuộc phiêu lưu của họ diễn ra vào mùa xuân khi tuyết có thể rơi hôm nay, nhưng ngày mai ánh mặt trời lại tràn ngập, điều này cũng giống như cuộc đời vậy – mọi thứ có thể trở thành đồng tiền sáu xu “the turn of sixpence” trong tích tắc.
Bạn yêu dấu,
Đó là đoạn mở đầu của cuốn The Boy, the Mole, the Fox and the Horse của Charlie Mackesy, một biển tranh vẽ nhỏ nhắn nằm im trên kệ sách của tôi đã hai năm.
Cậu bé lạc đường đang tuyệt vọng lang thang trong một ngày tuyết trắng thì gặp một chú chuột chũi bật ra từ đống tuyết giữa rừng. Cả hai làm bạn với nhau và chú chuột đề nghị giúp cậu bé tìm đường về nhà. Trên đường đi họ gặp một con sông mà chú chuột tin là sẽ dẫn đến nhà. Nhưng trước khi băng qua sông thì trời đã tối nên họ sợ hãi dừng lại để nghỉ ngơi trên một cành cây chờ trời sáng tiếp tục cuộc hành trình. Nơi đây họ gặp một con cáo đói đang chờ dưới gốc cây để ăn thịt chú chuột chũi. Nhưng sau đó con cáo lại bị mắc kẹt vào bẫy của một người thợ săn. Chú chuột chũi thương cảm bò xuống cây dùng răng để cắt dây và cứu được chú cáo. Biết ơn, chú cáo kết bạn với cậu bé và chuột rồi cả ba lên đường. Trên đường đi, họ kết bạn thêm với một con ngựa có vẽ lạc loài và cả bộ tứ trở nên gắn bó không rời.
Thế rồi, qua bao nhiêu tuyết mướt, bão tố, bóng tối và trở ngại trên đường, cuối cùng họ cũng tìm ra được ngôi làng có ánh đèn trong một đêm đầy sao. Cậu bé được trao cơ hội từ biệt bạn mình để trở về tìm ngôi nhà thực sự cua cậu. Nhưng ngay giây phút ấy, khi phải nói lời từ biệt thì cậu nhận ra rằng nhà không phải là một nơi chốn mà là một cảm giác và cậu có cảm giác đó với những người bạn mà cậu đã gắn bó thương yêu trong suốt cuộc hành trình. Thế là cậu quyết định ở lại với chú chuột, chú cáo và chú ngựa to lớn của mình.
Ngọt ngào, thơ ngây và đầy từ tâm, cuốn truyện đơn sơ viết cho tất cả dù là tuổi tám mươi hay thơ trẻ.
Thoạt tiên khi đọc lần đầu, tôi không có ấn tượng gì mấy, chỉ loáng thoáng một Le Petit prince của Saint-Exupéry và những câu hỏi đầy triết lý sống với con chồn của mình. Ở đây cũng thế, The Boy, the Mole, the Fox and the Horse cũng đầy những câu hỏi ý nghĩa. Thế là tôi bỏ dở.
Nhưng gần đây, tình cờ xem cuốn phim hoạt họa thật đẹp thật thơ mộng phỏng theo cuốn truyện này thì tôi bàng hoàng vội vã tìm lại sách và trong lòng nở ra trìu mến một nụ cười thương – thương những câu nói, những hình vẽ bằng chì dịu dàng vội vã không trau chuốt – những nét vẽ có ánh mắt ngây thơ, ấm như bàn tay ai đặt lên lưng của một người bị đời xé tan ra từng mảnh… “You fell, but I’ve got you”, nhẹ như một tiếng vỗ về… “Tears fall for a reason and they are your strength not weakness”, trân trọng như một lời khuyên… “Nothing beats kindness, it sits quietly beyond all things”, dũng cảm như một lời khích lệ… “The bravest thing you’ve ever said is Help, asking for help isn’t giving up, it’s refusing to give up.”
Ôi, nhất là khi chú chuột chũi hỏi:
– What do you want to be when you grow up?
Và cậu bé trả lời:
– Kind.
Từ tâm.
Lòng từ tâm ngồi lặng lẽ trên tất cả mọi điều.
Bạn yêu dấu,
Đêm đã khuya bên này bờ đại dương.
Bonne nuit!
Dodo, l’enfant do!
Tống Mai
Virginia, July 29, 2024
Những bức hình tôi chụp từ cuốn truyện và những cảnh trong phim.
Tôi thấy thương những bức vẽ hiền mềm mại trong sách và những cảnh tuyết trắng trong phim,
đơn giản, minimalist có khi chỉ một vài chấm phá như một bức tranh Haiga.
Cuốn truyện nhỏ nhắn chứa đầy một biển tranh giữa những giòng đối thoại ít ỏi
Live courageously with more kindness for yourself and for others .
And to ask for help when you need it – which is always a brave thing to do.
– Hello! (said the mole)
– What are you doing here? (said the mole)
– I’m lost. (said the boy)
Together, they embark on a quest to find a home.
Along the way, they meet a fox
“What do you want to be when you grow up?”
“Kind” said the boy
Isn’t it odd. We can only see our outsides,
but nearly everything happens on the inside
So much beauty we need to look after
A hug lasts longer than a cake
Have you been here for a while? Are you lost? The boy asks the horse
The four continue the quest to find a home
Nothing beats kindness.
It sits quietly beyond all things.
“What is the bravest thing you ever said? ask the boy
“Help.” said the horse
Asking for help isn’t giving up, it’s refusing to give up.
Tears fall down to a reason and they are your strength not weakness
And they are your strength not weakness
Getting up and carrying on is just brave and magnificent
When the dark clouds came…. Keep going
Is it the moon?
It’s a tea cup stain
Finally they arrive at a human village
where the boy can find a true home.
… but then he realizes he can’t part with his friends, they are his home, they are inseparable.
Home isn’t always a place is it?
Dễ thương quá Mai. “When I grow up I want to be … kind.”
Hà để ý ngay đến câu đó, tuyệt, nó cũng đánh mạnh vào Mai nhiều nhất, hạt từ tâm.
Cám ơn những bức tranh đẹp. Mai làm gì cũng thấy nét artistic trong ấy.
Ôi, cám ơn Hà!
Mai thì thấy photography của Hà ngày càng níu mắt người xem.
Ý nghĩ hay. Nhà không là một nơi chốn. Nhà là một cảm giác.
Mai đã nói đúng, The Boy, the Mole, the Fox and the Horse một tác phẩm thu nhỏ của Le Petit Prince, nó đã mang lại suy nghĩ và cảm xúc cho rất nhiều người trẻ và già.
Thật vậy, bốn sinh vật trong câu chuyện đã phản ảnh các tính cách của con người chúng ta trước một thiên nhiên hoang dã, thật đẹp, nhưng cũng đáng sợ bởi vì mỗi chúng ta chỉ là một sinh vật yếu đuối và đơn độc.
Khôn ngoan, đoàn kết, chia sẽ sự hiểu biết, gúp đỡ lẫn nhau giúp chúng ta vượt qua cô đơn và sợ hãi.
Trước một xã hội đang điên đảo, hỗn loạn và đầy thù hận, những tình cảm trông vẻ rất đơn giản trong câu chuyện, tác giả Charlie Mackesy muốn nói đến tình thương yêu, yêu mình – yêu người, mà có lẻ ngày nay đã bị mai một hay quên lãng.
Và cái gì giúp chúng ta bình yên, ấm áp và tồn tại.
Cậu bé đã hỏi: “What do you think success is?”
Con chuột chũi nói; “To love”
Và con ngựa đã nói : “Always remember you matter, you’re important, you’re loved and you bring to this world things that no one else can.”
Mai đã mang đến cho mọi người một tác phẩm đầy ý nghĩa và cảm xúc.
Merci, Merci !!!
Cám ơn bạn tôi đã tìm xem phim.
Cuốn phim đã kéo Mai trở lại với cuốn sách đã bỏ quên trong tủ để khám phá những nét dễ thương. Hôm kia khi photograph những trang chọn lọc ở trong sách, khi nâng niu từng trang một thì ứa nước mắt. Thì ra cái đẹp cái thiện vẫn còn được ca tụng, giá trị vĩnh cữu của nó vãn còn đó, những gì băng hoại của xã hội con người bây giờ rồi sẽ qua đi, storm will pass.
Hôm nay, Mai viết về cuốn sách và phim để thay cho một lời cầu nguyện.
Version Française:
L’enfant, la taupe, le renard et le cheval:
youtube.com/watch?v=AmksoeQQKOc
“Sometimes just getting up and carrying on is just brave and magnificent.”
Hay và Đẹp quá chị Mai! Em đặc biệt thích câu, “You fell, but I’ve got you.”
Câu đó làm chị nghĩ đến “Bridge over Trouble Water”
I’ll take your part
When darkness comes
And pain is all around
Like a bridge over troubled water
I will lay me down
Đọc bài viết của Mai làm thầy nghĩ đến một câu chuyện, nay không nhớ được đã đọc ở đâu. Câu chuyện chỉ là một Thầy và trò trên đường đi tìm Đạo. Một hôm người trò hỏi thầy “Cuộc hành trình và đích đến, thưa thầy cái nào quan trọng hơn?”
“Bạn đồng hành” người thầy trả lời.
Quả đúng vậy. Trong cả hành trình và đích đến, bạn đồng hành luôn là yếu tố chính yếu. Không ai trên thế giới này đạt được hoặc làm được điều gì đó một mình.
Đồng hành đơn giản có thể là một người thầy đã đốt sáng ngọn lửa trong bạn hoặc một người bạn đồng hành luôn ủng hộ bạn bất kể điều gì. Một người bạn đồng hành phù hợp sẽ giúp bạn vượt mọi khó khăn làm quên đi sự mệt mỏi cũng như củng cố lòng kiên nhẫn trong cuộc hành trình.
Và nếu nghệ sĩ hơn một chút nữa thì đồng hành cũng không nhất thiết phải là người, đôi khi chỉ là một cuốn sách, một cái máy ảnh hay một cây bút….
Như trong câu chuyện Mai kể mà triết lý thấy được từ câu chuyện là cậu bé chỉ vì những gắn bó với những con vật đồng hành mà không còn thiết tha đến cái đích là ngôi làng hay căn nhà nữa.
Chính bạn đồng hành đã giúp chúng ta xây dựng những kỷ niệm, những kết nối và nhất là tình cảm nảy sinh ra trong suốt cuộc hành trình. Và đó có thể là phần giá trị nhất của bất kỳ cuộc phiêu lưu nào.
Cảm ơn Mai về bài viết.
Home isn’t always a place. It’s a feeling. Những người bạn đồng hành của cậu bé đã trở nên mâi ấm của cậu.
Mai cám ơn thầy.
“Tears fall for a reason and they’re your strength not weakness”
“Nước mắt xuôi cho người gặp người
Nước mắt len sau từng nụ cười
Lệ ngọt bùi say đời rủ nhau tìm lối ra khơi.
Nước mắt rơi trên đường đã dài
Nước mắt đưa chân về cội đời
Giọt lệ vàng không mùi ngược trôi về với đơn côi.”
-Are you alright?
-There’s something I haven’t told you.
-What?
-I can fly.
-You can fly?
-Yes, But I stopped because it made other horses jealous.
-Well, we love you, whether or not you can fly or not.
youtube.com/watch?v=j7N0_wky4bI
Hôm nay đúng sáu năm ngày chị Oanh của tôi mất.
Tôi nấu xôi chè cúng chị. Chè của tôi nấu bao giờ cũng không đủ ngọt nên bao gìơ chị cũng chê. Lần cuối khi chị đang bệnh chị phán một câu: Mai nấu ăn dỡ nhất nhà. Chè của Mai chị không ăn được vì lạt quá. Khi tôi đem đông sương xuống cho chị, tôi vẫn còn nhớ chị nằm trên salon nói chị không ăn đâu, Mai làm lạt quá. Một tuần sau đó chị ra đi. Hôm nay, khi rời nhà chị, tôi ngước lên trời xanh, chị Oanh ơi, chè của em vẫn nhạt lắm, chị đừng la em nghe.
Mùa Hạ, hoa hồng nhà chị tiêu điều dưới sức nóng thiêu đốt chỉ còn mỗi một đóa tươi thắm trên dàn cây hiên nhà. Tôi tìm hoa để cắm bàn thờ của chị nhưng không nỡ nào hái đóa hoa duy nhất còn lại trong vườn chị.
Tôi biết tất cả đã nguôi đi, tất cả người thân của chị đã có đời sống hạnh phúc riêng của mình, nhưng tôi vẫn đứng lại với chị, mỗi năm sau khi cúng chị ở nhà của chị xong, ra về tôi vẫn còn dấu nước mắt đầm đìa.
Il y a longtemps que je t’aime, jamais je ne t’oublierai.
Im lặng là tiếng khóc to nhất
Nếu CÓ THỂ quên đi được điều không chịu đựng được thì may mắn thay!!
Eternal sunshine of the spotless mind.