July 6, 2024 (TM)
Thế rồi tôi lại lạc đường.
Trên mặt biển bao la, trong bầu trời xanh ngắt không có vạch kẻ rõ ràng.
Con đường bị che khuất bởi những cánh chim, ngọn lửa của các vì sao, bởi những bông hoa của mỗi mùa thay lá.
Tôi tự hỏi tim mình: Dòng máu ngươi không mang ý thức nào về con đường vô hình hay sao?
Où les routes sont tracées, je perds mon chemin.
Sur la vaste mer, dans le bleu du ciel, il n’y a point de lignes marquées.
Le sentier est caché par les ailes des oiseaux,
le feu des étoiles, par les fleurs des saisons différentes.
Et je demande à mon cœur : ton sang ne porte-t-il point la connaissance de l’invisible chemin?
(Tagore – La Corbeille de fruits)
Bạn yêu dấu,
Con đường vô hình đó bằng phẳng, trống trải và vô tận. Nó chinh là gạch nối giữa trời và biển và là một nơi rất đẹp mà tôi luôn khao khát được từ bỏ tất cả để đến đó một mình. Sự hiu quạnh không cùng ở đó là tiếng chuông tỉnh thức để tôi có thể quay về nương tựa ở chính mình. Hứa với tôi đừng cắt đi đôi cánh của tôi. Dù có bay xa, tôi vẫn mong khi quay lại, những kẻ thân yêu vẫn còn đó đợi tôi.
Những khi cần yên tỉnh, tôi thường tìm đến biển để có thể nhìn màu xanh ngàn dặm của chân trời và những bóng người lẻ loi. Tôi nhìn dáng đi cô đơn của họ và biết trong đầu họ không vướng một phiền muộn nào, chỉ có sự im lặng vỗ về của biển giữa khoảnh khắc hoang vu. Bầu trời cao cả, mỗi sáng nào cũng thế, rực rỡ nhất vào mùa đông và thu, là lúc cuồn cuộn không biết bao cảm xúc trong lòng, những cảm xúc có mãnh lực đẩy đi những ký ức buồn bã, mất mát, để chỉ còn lại một điều chắc chắn, có thực là bầu trời và những đám mây, những con sóng hiền và những cánh chim non yêu dấu.
Và sự tĩnh mịch bất biến của quạnh hiu!
Đêm đã khuya bên kia bờ đại dương.
Dodo l’enfant do!
Tống Mai
Virginia, July 6, 2024
Tôi nhìn dáng đi cô đơn của họ và biết trong đầu họ không vướng một phiền muộn nào,
chỉ có sự im lặng vỗ về của biển giữa khoảnh khắc hoang vu
Chẳng phải vì trăng đâu
làm hồn tôi nhỏ máu
chỉ là vầng trăng cao
như mặt người yêu dấu
khiến lệ tôi tuôn trào
(Saigyō Hōshi – Pháp Hoan dịch)
CHIM ƠI, HÃY NGHE TA MÀ ĐỪNG KHÉP CÁNH
Malgré le départ de tes compagnes et ta fatigue
Bất chấp biệt ly và mệt mỏi
Malgré le soir qui s’avance à pas lents et qui fait taire toutes les chansons
Dù bóng tối có chậm rãi tràn vào và im lặng tất cả các bài ca
Malgré la peur qui court dans les ténèbres
Bất chấp nỗi sợ hãi trong bóng đêm
Malgré le ciel voilé
Bất chấp bầu trời đầy mây
Oiseau, ô mon oiseau, écoute-moi, ne ferme pas tes ailes
Chim ơi, hãy nghe ta mà đừng khép cánh (Tagore)
Đẹp quá, yên lặng quá chị, hầu như không nghe tiếng động nào.
Biển im lặng không âm thanh, dù cho sóng có gào, chim có khóc.
Malgré la peur qui court dans les ténèbres..malgré malgré malgré tout
Malgré tout!
Xem hình và tự hỏi, không hiểu từ lúc nào Mai đã tạo cho mình một style photographique rất riêng và độc đáo, trong đó hòa lẫn phong cách của minimaliste, zen, naturelle, nhân bản và nghệ thuật hội họa.
Có thể nói đây là những tác phẩm đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn và ý tưởng, và chính nó đã mang đến cho Mai một cái gì rất UNIQUE. Vô cùng thán phục.
Merci Bạn tôi !
Aw! Cám ơn bạn tôi.
Đúng ra dù không đọc những tâm tư Mai viết, xem những tác phẩm của Mai đã và đang sáng tác thầy nghĩ ai cũng cảm nhận được sự hiu quạnh trong trái tim của tác giả.
There are stories and feelings behind those images.
Mai cám ơn thầy.
Ảnh đẹp tuyệt vời. Solitude thật đáng ca ngợi vì nó đã giúp làm nên người nghệ sĩ. Những câu thơ của Tagore và Saigyo xứng đáng được nhắc đến muôn đời. Cám ơn Mai lại xuất hiện với loạt ảnh. Hà mong bài viết và ảnh của Mai cả hai tháng nay.
“Dù có bay xa, tôi vẫn mong khi quay lại, những kẻ thân yêu vẫn còn đó đợi tôi.”
Cám ơn Hà đã đợi Mai!
Chị hân hoan bay lượn trong cô đơn, và, sáng tạo.
Chị vui khi Hạnh vẫn còn đâu đây quanh chị.
Đẹp như gấm lụa tơ mềm ai giăng trải
Hay quá chị Liên!
Xem bài post lên cùng những ảnh đẹp ở biển – mênh mông và tĩnh lặng – cảm xúc bình an- chị cứ thắc mắc không biết những ảnh có em bên trong là em tự chụp hay có ai đi theo chụp cho em ?
Ảnh có em trong đó là do em của em chụp. Sáng nào hai chị em cũng ra biển sớm, 4 giờ sáng em đã thức em ấy dậy đi cùng, nhà gần biển chỉ 15 phút lái xe nên em ra được mỗi sunrise và sunset.
Hình Mai chụp ở Biền,
Cô độc nhưng không Cô đơn.
Biển ơi có người muôn trùng.
Có người im lặng là tại sao.
Bờ xa có người im lặng
Biển ơi
Có người xa vắng.
Có tình vui đùa có tình ơ hờ là tại sao
Là tại sao có tình ân cần
Có tình không tình giữa vực sâu
Biển ơi
Cát mòn thân rồi, gió mòn thân rồi
Gió mòn, cát mòn
Thích nhất là hình thứ ba có chị tôi nhỏ xíu rảo bước trên cát cùng với cái bóng của chị.
Thế giới riêng của chị tôi là vậy:)
Thương!
The Heart is a lonely hunter
youtube.com/watch?v=hd0-H8Bf_TI
Đêm Trên Biển Khơi
(Hermann Hesse)
Đêm, khi biển cả vỗ về tôi
Những vì sao nhạt nhòa trên trời đêm chiếu sáng
Và dàn trải trên những con sóng lớn,
Tôi buông mình tự do
Khỏi mọi hành động và tình cảm buồn lo
Tôi đứng yên và nhẹ nhàng hít thở
Một mình, cô độc, vỗ về bởi biển cả
Lạnh lẽo, im lìm với nghìn tia sáng lang thang.
Và tôi cần nghĩ về những người anh em
Ánh mắt tôi chìm sâu vào mắt họ,
Và thầm hỏi từng người, từng người rành rõ
“Bạn có còn là của tôi?
Nỗi đau tôi có là của bạn, và cả cái chết?
Bạn có cảm nhận tình yêu tôi ngày trước, cả nỗi buồn đau
Chỉ là hơi thở, chỉ là tiếng vọng xa xôi?’’
Và biển đêm dịu dàng nhìn, thật lâu, trong im lặng
Rồi dạt dào cười đáp: không.
Và không lời chào hỏi và câu trả lời nào đến từ bốn phía mênh mông.
Cám ơn em tôi đã gởi bài thơ tuyệt vời này của H. Hesse.
Đêm, biển và hiu quạnh.
Chị biết hiu quạnh lạnh lắm nhưng yên tĩnh diệu kỳ.
“Đời như vô tận
Một mình tôi về với tôi”
Nhìn những bức ảnh của chị thôi đã cảm được sự bình an trong những tháng ngày biến động này.
Những hình ảnh đẹp hút hồn!
Cảm xúc bằng những lời tự tình “Hiu quạnh” thật tuyệt vời.
Chị Tống Mai hay thật.
Mai cám ơn Le Ho!
Chiều ni H chuyển “Hiu quạnh” qua cho mình. Nhớ lại cảm giác hồi xưa mỗi lần đạp xe đi học về qua cầu Gia Hội, tự nhiên cảm thấy vui trong lòng và mong về đến nhà, à ra mới có một quyển sách hay đang chờ tối đến học bài xong để được đọc. Và bây giờ cũng vậy, đang chuẩn bị cơm tối bỗng thấy vui và háo hức tối ni sẽ được ngắm những tác phẩm của Mai và được chạm vào tâm hồn của Mai:
Cô đơn thật tuyệt vời vì sẽ cho ta cảm xúc trọn vẹn và sâu để thấy cuộc đời quá đầy đủ không cần một điều gì khác nữa.
Tiếc quá, lần này qua California em chỉ gặp được chị một lần vội vã, không kịp đưa chị ra biển để hưởng không khí trong lành. Sáng sớm biển có màu sắc êm dịu không ngờ và mềm như lụa. Lần sau khi qua lại, nếu có duyên em sẽ rủ chị dậy thật sớm ra đó khi mặt trời chưa lên và biển không người, cát không có dấu chân.
Đúng thiệt là tiếc. Chị em mình gặp nhau quá ít ỏi vì điều kiện thời gian không được cùng Mai ngắm biển bao la mênh mông sans frontiers trùng trùng lớp lớp thấy mình trở nên bé nhỏ giữa đại dương bao La những nỗi buồn như voi bớt.
Mai có thích bài Biển Cạn, Sóng Về Đâu, những bài thơ về biển của Xuân Quỳnh?
Qua Hiu Quạnh được hiểu thêm về Mai, mặc dù đã từng hiểu, mới càng thấy trân quý một tâm hồn đẹp hiếm chỉ có một không hai. Những ngôn từ để nói về Mai hình như không thể diễn tả ra được hết. Càng hiểu càng thương quý tâm hồn thanh thoát khổ thì bay tận trời xanh bát ngát, khi thì trôi bồng bềnh cùng sóng biển chập chùng.
Nói mấy cũng không cùng chỉ biết
cảm ơn Mai rất nhiều để mình thấy dù đau đớn quằn quại tôi vẫn tha thiết yêu Trần gian điên dại này, nói như HH đã viết Mai hi.
Trang ơi, em chỉ nhớ một câu thơ của Xuân Quỳnh:
“Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào”
Câu thơ được viết trên một tảng đá lớn trên một vùng biển của Phan Thiết em thấy đã 7, 8 năm trước mà không nhớ ở biển nào.
Bài “Biển Cạn” thì khi nào máy bay đáp xuống Nha Trang cũng nổi lên tiếng hát của Quang Dũng. Bài “Sóng Về Đâu” là bài em cho là ý nghĩa nhất của TCS, “Đừng cho tôi thấy hết tim người”.
Thương!
Những đoản văn của Mai luôn sâu sắc và khiến người ta phải suy gẫm thật nhiều sau khi đọc .
Sự hiu quạnh không hẳn là nỗi buồn mà đôi khi là điều cần thiết cho sự tĩnh lặng của tâm hồn .
Những hình ảnh của Mai chụp đẹp tuyệt vời như những bức tranh thủy mặc .
Cuối cùng đã có những hình ảnh của Mai với áo chắn gió màu đỏ cam vui tươi .
Thương,
MN .
Thương!
More silent than my shadow, I pass through the loftily covetous multitude.
They are indispensable, singular, worthy of tomorrow.
My name is someone and anyone.
I walk slowly, like one who comes from so far away he doesn’t
expect to arrive.
Im lặng hơn chiếc bóng, tôi trôi qua vô số phù mộng cao xa.
Những phù mộng duy nhất và cần thiết cho ngày mai.
Tên tôi là ai đó hay là bất cứ ai.
Tôi bước chậm, như một lữ hành đến từ một nơi quá xa nên không biết sẽ về đâu.
(Boast of Quietness
Jurge Luis Borges)
3 bài Waka (556-558) – Izumi Shikibu (和泉式部; Hòa Tuyền Thức Bộ)
(Tháng Bảy 22, 2024 – Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của Jane Hirshfield và Mariko Aratani trong The Ink Dark Moon)
Trong thời gian để tang, một người bạn gửi thư hỏi tôi có nhìn thấy vầng trăng vào đêm hôm trước. Tôi trả lời:
Lời an ủi của người
chỉ gây thêm khổ não-
Ánh trăng sáng giữa trời
không vướng vào tay áo
nhuốm mực này của tôi.
Chẳng có gì hỡi ôi
ở bên trên thế giới
thân thuộc đối với tôi.
Sáng hôm nay là buổi
sáng đầu tiên trong đời.
Trong khi nhiều người đang đứng ngắm trăng trong đêm mùa hạ, một người hối hả rời đi…
Người đang đi về đâu,
cớ gì phải hối hả?
Bởi trong màn đêm thâu
chốn nào người cũng thấy
cùng vầng trăng trên đầu.