Aug 28, 2022 (TM)
Ce qui garde mon cœur éveillé est un silence coloré
Điều đã làm cho tim tôi thao thức là sự im lặng đầy màu sắc
(Claude Monet)
Impression – soleil levant. Le soleil s’est levé et c’était si éblouissant
que je l’ai trouvé impossible à voir. Mon Dieu, c’était magnifique!
Le soleil s’est levé et c’était si éblouissant que je l’ai trouvé impossible à voir.
Mon Dieu, c’était magnifique!
Vous l’aurez compris, je suis sûr que je chasse le moindre éclat de couleur. C’est de ma faute car je veux saisir le tangible. C’est terrible comme la lumière s’éteint. La couleur, n’importe quelle couleur, dure une seconde, parfois trois ou quatre minutes tout au plus...
Mặt trời đã lên và chói đến mức tôi không thể nhìn thấy.
Chúa ơi, đẹp quá!
Tôi chắc chắn rằng tôi đang theo đuổi mảnh màu duy nhất. Đó là lỗi của tôi. Tôi muốn nắm bắt được cái vô hình. Thật khủng khiếp khi ánh sáng biến đi. Màu sắc, bất kỳ màu sắc nào cũng chỉ tồn tại được một giây, đôi khi chỉ ba hoặc bốn phút là nhiều nhất …
Bạn yêu dấu,
Đó là những câu của Monet tôi nhớ mãi trong phim I, Claude Monet của mấy năm trước. Cách đây hai tuần, tôi đi xem show Monet Immersive Experience ở Montebello Los Angeles. Hai tiếng đồng hồ chìm trong ánh sáng và màu sắc của những bức tranh được làm thành hoạt hình và phóng lên bốn bức tường liên tục chồng lên nhau thật bàng hoàng.
Tôi có thích tranh Monet không? Có, nhưng chỉ thoáng qua không để lại ám ảnh như tranh của Van Gogh. Tôi thương màu pastel ông dùng trong bất cứ thể loại nào, màu phấn hồng, da trời, tím nhạt của sáng sớm tinh mơ, mềm và êm như làn da trên má trẻ thơ. Trên palette dìu dịu của ông, tôi thấy có những màu rất nhỏ nhẹ ông hay dùng nhiều: white lead, cadmium yellow, vermilion, madder, cobalt blue, chrome green. Tôi cũng hay nhìn mãi ánh sáng trên những bức hoa súng, tươi mát dịu dàng xuyên từ những cánh hoa vào tận mặt nước xanh bên dưới, và thương cả cách ông mê man chạy đuổi theo màu sắc và ánh sáng đến điên cuồng.
Trong buổi triển lãm Immersive Experience này, rõ rệt nhất là những bức hoa súng. Monet vẽ nhiều hoa súng trong vườn Giverny theo sự thay đổi cách nhìn qua những mùa trong năm, và sự khác biệt về ảnh hưởng ánh sáng qua những biến chuyển của đất trời, những ảnh hưởng làm màu sắc của sự vật biến đổi bất tận, chết lịm rồi tái sinh. Những bức hoa súng là một loạt tám bức tĩnh lặng gợi lên ánh sáng và bóng tối trong suốt thời khắc trôi qua giữa bình minh và hoàng hôn. Vào cuối Thế chiến thứ nhất, Monet tặng các bức tranh đó cho nước Pháp và chúng vẫn tồn tại cho đến ngày nay trong hai căn phòng được gọi là “Thiên đường bình yên” ở Musée de l’Orangerie giữa Paris nhộn nhịp. Monet đã không giải thích niềm đam mê của mình với ánh sáng mà dùng những bức tranh này để xoa dịu tâm hồn của những người lính Pháp trước sự tàn khốc của chiến tranh.
Ông đã vẽ được cái lóng lánh của trời đất, tôi nhớ đã nghe ai nói thế.
Và ông còn muốn vẽ cả tiếng chim hót.
Je voudrais peindre la façon dont un oiseau chante.
Đêm đã khuya.
Ngoài kia vũ trụ đang khiêu vũ trong màu đen của đêm, màu mà Monet tránh hoàn toàn trong tranh của ông. Tôi lại yêu màu đen, màu của thơ ca, màu của tóc đêm, màu của oai nghiêm, nó hiện hữu bất chấp sự vắng mặt của ánh sáng.
Bonne nuit!
Tống Mai
Virginia, August 28, 2022
MONET IMMERSIVE EXPERIENCE
MONTEBELLO, LOS ANGELES
Replicate of the green Japanese Bridge at Giverny
Je suis sûr que je chasse le moindre éclat de couleur
C’est de ma faute car je veux saisir le tangible
Les couleurs me poursuivent comme un souci constant. Ils m’inquiètent même dans mon sommeil
Màu sắc đeo đuổi tôi như một nỗi âu lo thường trực ngay cả trong giấc ngủ của tôi
.
LES NYMPHEAS – WATER LILIES – GIVERNY
The illusion of an endless whole, of water without horizon or bank
My wish is to stay always like this, living quietly in a corner of nature
I want to paint the air that surrounds them… the bridge, the house, the boat.
The beauty of the light in which they exist
GARE SAINT-LAZARE
WINTER
Mai gởi Nguyệt và khu vườn Giverny năm nào, gởi cả boutique nơi Mai vào mua mũ rơm có ruy băng đỏ, gởi khu vườn nhỏ với những ụ rơm mà Monet vẽ năm xưa, gởi căn phòng khách sạn chỉ cách khu vườn của Monet mấy phút đi bộ, gởi cả buổi sáng điểm tâm có nắng mai tràn vào ấm và thơm như những chiếc bánh croissant vàng rượm ngậm sũng cả bơ,
Những phân tích và cảm tưởng của Mai khi xem Monet Immersive Experience thật là hay và sâu sắc vô cùng.
Mai cho người đọc cảm nhận được những màu sắc hài hoà và dịu dàng trong tranh của ông.
Và rồi những ảnh Mai chụp Hạnh, và Hạnh chụp Mai trong phòng chiếu phim cùng với những bức hoạ của Monet cũng là những tác phẩm đẹp nữa. Ảnh và tranh hoà quyện vào nhau như là những tác phẩm được chọn lựa ra, đẹp tuyệt vời.
Cám ơn Mai đã gửi cho Ng những hình ảnh tuyệt diệu này. Gợi nhớ chuyến viếng thăm Jardin Giverny vào mùa thu của bốn năm trước của Mai cùng vợ chồng Ng. Những kỷ niệm êm đềm và dễ thương.
Mùa thu năm nay tụi Ng lại đợi chờ Mai đây nghe.
Cám ơn Sweet Caroline!
Hôm đó Mai tiếc là Nguyệt đã không đi với Mai và Hạnh được, nhưng Mai nghĩ ở Paris có show này liên tục và còn được trình bày nghệ thuật công phu hơn Mỹ nhiều.
Mai đang hướng hồn mình đến Europe để sống lại những chuyến đi tuyệt diệu. Nhất định Mai sẽ Âu du lại với Nguyệt mà.
Lóng lánh của Đất Trời,vẽ luồn tiếng chim hót, Thật sự choáng ngợp bởi âm thanh của màu sắc của Monet.
Diệu phải nói thêm lời chào đầy ngưỡng mộ Tống Mai artist.
Khu vườn Giverny của ông đầy màu sắc, ánh sáng và âm thanh chim hót nước chảy nên tranh của ông giai đoạn Giverny thơ mộng và êm đềm như cuộc đời của ông. Thế nên tranh ông không gợi được cảm xúc.
Buồn cười khi Mai đi trong căn phòng Immersive Experience của tranh ông dù họ làm rất đẹp nhưng không choáng ngợp và xúc động như đi trong Van Gogh Immersive Experience, trong đầu cứ nghĩ đến Van Gogh.
Đẹp quá Mai!
Cách họ trình bày khung cảnh của Giverny trong tấm Mai đi trên cầu thật tuyệt vời và cả những hình hoa súng và cá Koi trên thảm.
Tranh Monet đã trở nên quá “đại chúng” nên không tìm được chiều sâu nào hơn nữa, nhưng cách ông dùng ánh sáng cho series Nympheas vẫn được khai thác rập khuôn cho đến bây giờ.
Merci Mai bộ ảnh thật tuyệt vời!
Đó là căn phòng đầu tiên trong exhibition. Họ simulate cây cầu Japanese bridge màu lục và hoa súng cá Koi của Giverny bơi trên sàn rất vivant.
Cũng như Mai, tranh của Monet đẹp thật nhưng khi xem xong không để lại cho người mình những cảm xúc sâu sắc như Van Gogh, nó chỉ thoang thoảng theo chất màu trong sáng nhẹ nhàng và chủ đề của ông. Tuy nhiên điều rất thích khi ông cho rằng ánh sáng làm nên mọi sự vật, vui buồn, đẹp xấu… và cảm xúc đến từ đôi mắt, có lẽ vì vậy mà tranh của ông phần lớn được thực hiện ngay tại thực tế hiện trường, đó cũng là lý do vì sao ông có nhiều tranh cùng một cảnh nhưng với ánh sáng khác nhau. Tác phẩm nỗi tiếng nhất “Impression – soleil Levant” (trong hình đầu tiên Mai ngồi dưới bức tranh)- luôn có “nước” và “ánh sáng”.
Ông là người đầu tiên mở ra trường phái “Impressionnisme” không sáng tác ở phòng vẽ.
Bao giờ show trở lại Bxl, đừng quên đi xem nhé.
Đẹp quá chị Mai. Em thích những tấm nhà ga chị chụp chị Hạnh rất hay, màu sắc của thời xa xưa nostalgia. Em đợi show về đây em đi xem.
Chị cũng thích cái three dimensional làm cảm tưởng đi trong tranh, rất hay cho photography. Tranh thì liên tục tràn vào cái này chồng lên cái kia nhanh quá nên không nhanh kịp để chụp nguyên một bức, nhưng chị lại thích cái “multiple exposures” đó
mới lạ chứ: : )
Những bức ảnh tuyệt vời quá chị ạ. Mỗi lần xem tranh Monet là mỗi lần nhớ lại những mùa hè châu Âu.
Cám ơn em tôi.
Âu Châu đẹp đến thế. Nếu có sự chọn lựa để sống nơi nào, có lẽ chị sẽ chọn Âu châu
Dạ. Nhưng PH nghĩ chị đã trở thành một phần của DC thương mến nơi chị sống rồi.
Đúng rồi Pháp Hoan, chị thương nơi chị đang sống dearly, tim bao giờ cũng ở DC, nhưng hồn thì vọng đến cái đẹp bên kia càng về sau những ngày tháng còn lại.
Hay qua chi Mai! I love them all.
❤️
Xem mãi những bức hình thì bức đầu tiên Mai ngồi trên băng ghế trước bức tranh “Impression – soleil levant” thật đẹp. Người ngồi cúi mình trước bức tranh nổi tiếng mà đã làm nên phong trào Impressionism của nền hội họa châu Âu thật là ý nhị và rất riêng biệt của Mai.
Họ chơi ảnh sáng trong phòng triển lãm hay thật khi màu sắc của những bức tranh chiếu trên khắp phòng phản chiếu lên cả khán giả luôn.
Tấm Mai đi trên cầu:
Tuyệt vời (như tranh chuyện thần thoại)
Ánh sáng trên lưng Mai, trên lá, màu xanh tím thẫm cuối bật thềm làm tau … ‘“nức nở @ mi ơi” ❤️ 💕
Tấm thứ ba nữa nì, tau hình dung được cặp mắt Mai “say sưa nghiền ngẫm” ngắm mãng màu,
Còn tau thì chiêm ngưỡng luôn cả bức tranh & người trong nớ.
💕❤️
Mai đọc những rất dễ thương này của chị Minh Thu mà cười vui.
Đúng là những con yêu bánh nậm của cổng trường vôi tím Đồng Khánh Huế muôn thuở vẫn giữ nét “con yêu bánh nậm”
❤️
Ngắm hoài không chán . Tống Mai quá tuyệt vời 👌.
Cảm ơn Châu đã chuyển cho coi ❤️
Aww, cám ơn chị Quý Hương!
❤️
Em khác Mai một điều là sợ tranh của Van Gogh, nhìn vào em thấy lửa, thầy bất an, ngay cả hoa cũng bốc cháy, cuộc đời, con người của ông thê thảm. Em lại thích Monet từ nhỏ, em vẫn còn giữ cuốn Tâm Tình Hiến Dâng của Tagore hồi còn đi học trong đó em bỏ tấm carte tranh của Monet. Màu sắc nhẹ nhàng êm ả làm mình thấy yên bình.
Hình chị chụp đẹp lắm. Mấy cái chụp chị thì dễ thương và ageless : )
Thương!
Nghệ thuật và khoa học quyện lẫn và bổ sung rất thu hút và rõ ràng trong bài viết của chị.
Về cá nhân, K “ưa” Monet hơn Van Gogh chị a 🙂
Vậy là chỉ có chị ở bên phía “Dark side of the moon” : )
Bức thứ năm từ dưới lên làm PH nhớ lại mặt tối của những chiếc lá bạch đàn khi còn bé ngồi mơ mộng trên cây vào mỗi buổi chiều mùa hè trước lúc cho bò từ đồng xa về lại nhà.
Hồi xưa chị chỉ biết tên cây là cây “Khuynh diệp”, cây “Tràm” (Eucalyptus), bây giờ Pháp Hoan nói chị mới biết thêm tên rất hay là “Bạch đàn”.
Ôi, thì ra cậu sa di hồi nào còn có một cuộc sống êm ả trong chốn điền dã nữa.
Hồi xưa mỗi chiều muộn trời còn chạng vạng tối thì từng đoàn trâu bò trở về nhà đi đầy đường trước mặt nhà chị, xe đạp, gắn máy và người phải tránh hai bên đường cho đoàn bò đi qua. Cảnh xưa thanh bình ngay trong vùng ngoại ô, bây giờ về bên nhà, chị phải đi thật xa mới tìm được làng quê có bò và người chăn bò.
Cũng không êm ả lắm đâu chị ạ. Buồn là chính.
Pháp Hoan có định về thăm VN không? Nếu có duyên, biết đâu chị gặp được Pháp Hoan bên đó mùa Xuân tới.
Dạ chắc không chị ơi. PH nghĩ ít nhất là giữa cuối năm sau ạ.
Không thể nói bằng lời … Chỉ biết dùng tâm để chiêm nghiệm … Cảm ơn Châu đã chuyển.
Mai cám ơn chị Thu Hương!
Cảm ơn Châu đã chuyển. Ngắm nghía hoài mỏi cả mắt mà vẫn còn muốn ngắm hoài. Tống Mai điêu luyện tuyệt vời.
How sweet, chị Anh Ngọc!
Cám ơn Châu đã gửi. Ngưỡng mộ Mai với những bức ảnh tuyệt vời
Lệ Hà
Aww, cám ơn Lệ Hà!
Mai ơi, đẹp quá…chỉ biết lặng nhìn
Khi nào show đến DC em sẽ dẫn chị đi nghe chị Thanh.
Tranh đẹp, ảnh đẹp vì bắt được nét đẹp của tranh, người đẹp cả hình dáng lẫn tâm hồn. Đừng có bước vào tranh nha, coi chừng đi lạc vào cõi tranh rồi không muốn về, độc giả sẽ nhớ lắm đó.
Ui, cám ơn Hà!
Khi nào show đến New Jersey, Mai nghĩ it’s worth the time để đi xem. Đúng là như bước vào trong tranh cách mà họ chiếu hình 3D lên tường và sàn.
Chỉ biết cảm nhận chứ không biết phân tích.
Và thảng thốt để đánh ra đây hai chữ ĐẸP QUÁ!
Cúc ngưỡng mộ Mai, một tâm hồn tài hoa
đầy ắp tính nghệ thuật