July 2, 2019 (TM)
Một đoản văn nhỏ dễ thương của Diệu, Mai mạn phép đem vào đây cùng giới thiệu những chiếc áo dài lụa nhẹ như mây khói Mai rất mê mà Diệu thiết kế cho buổi triển lãm “Áo dài là tranh thở” những năm trước của Diệu.
Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới
Tôi thức giấc như mọi ngày lúc 5 giờ sáng giờ của Washington DC của tôi, nhưng bên này California chỉ mới 2 gìờ sáng. Gió từ ngoài vịnh San Francisco thổi vào cửa sổ phòng mát lạnh. Bao giờ tôi qua đây thăm, chị tôi cũng cho tôi ngủ phòng hướng ra vịnh. Tôi không quay lại giấc ngủ sợ bỏ lỡ đêm thanh, mở mail bất ngờ thấy những hình xưa này của Diệu. Bạn tôi hay gởi những bất ngờ, tôi bỗng muốn đăng lại bài viết nhỏ này.
Tống Mai
Calif. – July 2, 2019
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà…
Trịnh Hoàng Diệu
Ngôi nhà tôi đang ở nằm trên con đường Phạm Ngọc Thạch được xây dựng từ mấy chục năm nay. Tôi thật nhỏ bé trong căn nhà từ khi còn thiếu nữ. Và đến nay vẫn vậy – cảm giác nhỏ bé luôn hiện hữu trong tôi.
Sống trong căn phòng áp mái với không gian thinh lặng đủ để tôi suy tư về thân phận và làm công việc mình yêu thích. Từ khung cửa gỗ nhìn ra là vòm trời mênh mông có giàn hoa giấy ngự trị đã mấy chục năm. Vòm trời thật thơ mộng, lộng gió Sài Gòn “nghe tiếng chim non lần hạt”. Cây hoa giấy đã có tuổi nên thân cũng già như cổ thụ, uốn éo đan kết vào nhau thành một hàng rào kiên cố và cứ thế mà trổ những cánh hoa tươi suốt bốn mùa. Những buổi sáng tôi thức dậy cùng gió, cùng tiếng chim hót trên giàn hoa rự rỡ nắng vàng ấy để thấy cuộc sống quý giá biết chừng nào. Thêm một ngày cho tôi được sống và yêu thương.
Từ nơi làm việc ở góc phòng, tôi có thể nhìn ngắm những bức tranh của anh Sơn tôi treo trên tường đã cũ. Có những bức tranh đã vẽ xong và cũng có bức còn dang dở; một vài bức chưa kịp ký tên. Căn phòng dù nhỏ nhưng có đủ âm thanh, màu sắc và một góc riêng rất có hồn. Ngồi ở đây từ ngày này qua ngày khác, thấy tâm hồn thật nhẹ. Đôi khi, những vần thơ đi ngang qua tâm trí và có lúc hình ảnh đẹp của mẹ tôi hiện về…
Tôi ngồi đây phác họa nên những mẫu áo dài mình yêu thích. Trí tưởng tượng đâu có đóng khung trong bốn bức tường mà bay bổng ở không gian mênh mông của sự sáng tạo. Tôi tin như thế nên đi tìm được sự hài lòng nơi góc đơn sơ của riêng mình. Cũng có lúc tôi ngồi trong tư thế thiền để nhìn cuộc đời đã và đang đi qua. Những nét chấm phá và phối màu trên chiếc áo dài cổ điển đã làm cho tôi thấy lòng thật bình yên và vui sướng khi một ý tưởng vừa đi ngang trong đầu.
Cảm ơn đời đã cho tôi sống trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm đẹp của thời còn thiếu nữ – một nơi chốn văn hóa để nuôi dương tâm hồn yêu nghệ thuật, đam mê sáng tạo và cả chút dại dột của bản tính thật thà trời cho. Tôi yêu không gian ấm áp và những kỷ niệm đẹp của thời thanh xuân cùng với mẹ và các anh chị em trong nhà. Yêu đến nỗi ngay cả khi tôi đang sống trong căn nhà này mà tôi vẫn thấy “nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà…”
Trịnh Hoàng Diệu
Diệu – Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Triển lãm “Áo Dài Là Tranh Thở” – Photo courtesy of: Ngoisao.net
Rất đẹp. Cả áo dài và đoản văn. Những người nghệ sĩ với tâm hồn đẹp.
A poetic soul she is !
Mai sẽ chuyển lời của Hà đến cho Diệu.
Đoản văn của Diệu Ng đọc mà cảm thấy xúc động, lời văn nhẹ nhàng như những vần thơ mà làm người đọc bồi hồi nhung nhớ một thuở nào.
Và điều dễ thương nhất là bây giờ tuy rất bận rộn trong công việc, phải suy nghĩ nhiều để sáng tạo những chiếc áo dài xưa thật nghệ thuật, thật đặc biệt, Diệu vẫn thường để dành thì giờ quý báu của mình cho những người bạn thân đã xa xứ khi những bạn đó có dịp về thăm Việt Nam.
Ng nhớ từ hồi còn học Trung Học, tâm hồn của Diệu đã ươm đầy chất thơ và mộng, bàn học của Diệu trong một góc nhà, trên bức tường trước mặt Diệu đã gắn những mẫu giấy cứng có màu nhạt, trên đó Diệu ghi chép những vần thơ mà Diệu yêu thích, thơ văn Việt Nam cùng những câu thơ của các thi sĩ Pháp, và nét chữ của Diệu thật giống nét chữ của anh Sơn. Có lẻ trong gia đình, với tất cả anh chị em thì Diệu là người có tâm hồn giống với anh Sơn nhiều nhất.
Bên cạnh những mẫu giấy với các vần thơ Diệu còn gắn những đóa hoa hồng hay hoa Pénsée đã ép khô , hoặc là những cái nơ nhỏ Diệu thắt bằng len màu .
Bây giờ Ng chỉ muốn nói là Ng rất thán phục cũng như hãnh diện vì có được những người bạn vừa giỏi, tài năng và hiền lành với tâm hồn thuần khiết như Diệu, như Mai.
“như trẻ nhớ nhà”… nhớ cha nhớ mẹ, nhớ anh chị em, nhớ những ngày thơ, nhớ hồn xưa cũ…
…nhớ con sông hiền, nhớ cơn mưa phùn, nhớ gió đông se, nhớ trăng sau hè…
Sóc cũng tha hương như cô hở?
dạ…