Feb 23, 2020 (TM)
Sáng nay Diệu hỏi Mai đã có bài này của Diệu chưa. Buồn cười, Mai đã có bài này trong Khung Cửa Hẹp từ lâu rồi mà Diệu hỏi chi lạ.
Nhưng thật ra đây không phải là một sự buồn cười. Tôi thức dậy nhận được mail của Diệu là một sự vỗ về sau một đêm đầy ác mộng. Sáng nay khi vùng được ra khỏi những cơn ác mộng đó, 3 giờ sáng, tôi nằm miên man tại sao, hay có lẽ cuốn phim 1917 tôi xem hôm trước đi vào giấc ngủ biến thành nỗi bất an? Cuốn phim chiến tranh xúc động đã làm ràn rụa nước mắt, và đã ảnh hưởng đến ngơ ngác những ngày sau đó.
Hôm nay tôi đăng lại bài viết năm nào của bạn mình để nói với bạn, cũng như bạn, tôi luôn tìm hạnh phúc trong sự bình an.
Tống Mai
Feb 23, 2020
Bóng Hình: Những chiếc áo dài của Diệu
Đạo Diễn: Alexander Tú:
www.youtube.com/watch?v=jPkVNqL-7WY
Diệu – Tranh Trần Như Hiển- Photo: TốngMai
Hành Trình Tìm Kiếm Sự Bình An
Trịnh Hoàng Diệu
Cảm ơn thượng đế đã cho con người một trái tim biết yêu thương, một tâm hồn biết thổn thức. Bởi vì khi có những điều đó, con người sẽ có bản lĩnh để vượt qua mọi thử thách dù nghiệt ngã và đắng cay nhất trong cuộc đời.
Tác giả của Câu Chuyện Dòng Sông, Hermann Hesse, đã có câu nói nổi tiếng: “Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này”. Tư tưởng của ông làm tỉnh thức nhiều người đã từng lạc lối, mà ai trong chúng ta không là người lạc lối bao giờ. Con người vốn mỏng dòn, yếu đuối, nên chỉ cần một biến cố đến với mình, tâm trí đảo điên và tâm hồn phiền muộn. Kể cả đối với người ngồi trên ngai vàng, nhưng sức mạnh của quyền lực hay châu báu của một giang sơn cũng không thể làm nên sự bình an. Bản lĩnh sống không phải quyền lực hay tiền bạc mà con người tạo nên, mà chính là một tâm hồn sẵn sàng yêu thương “trần gian điên dại này”.
Nhưng thượng đế còn cho con người sự tự do và việc thu xếp cuộc đời mình là một trong những quyền tự do đó. Tâm hồn do ngài ban, nhưng dưỡng nuôi, chăm sóc để có được một tâm hồn đẹp, long lanh nhân ái lại là việc của mỗi người. Và hạnh phúc hay đau khổ cũng từ sự lựa chọn của cá nhân. Mang trái tim đầy thù hận tất nhiên sẽ không bao giờ là người hạnh phúc. Nhìn cuộc đời bằng tia nhìn gây sát thương tất nhiên lòng mình tổn thương nặng nề hơn. Chỉ những người thiếu bản lĩnh sống mới có trái tim như thế, con mắt như thế.
Tôi từng có một thời nông nổi nghĩ rằng bản lĩnh của con người là chinh phục được những mục tiêu danh lợi hay chứng minh được năng lực bản thân. Nhưng khi có những trải nghiệm và tự kiểm, đã hiểu ra rằng không phải như vậy. Tạo được sự bình an trong lòng mình là bản lĩnh sống cao nhất của một con người. Đó là một đẳng cấp cao sang không dễ dàng vươn tới, đó là cảnh giới chỉ dành cho tình yêu thương mà sự đố kỵ không thể bước chân vào. Tôi cũng chỉ là một người đang trong hành trình đi tìm kiếm sự bình an, đôi lúc đã có sự cảm nhận ngọt ngào về nó, nhưng không biết bao giờ đi hết được con đường.
Tôi đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ về chiếc áo dài, để rồi khi bắt tay vào thiết kế, chợt nhớ về một thời thiếu nữ với chiếc áo dài lụa trắng, nhớ về chiếc áo dài của mẹ và bà ngoại, hình ảnh đẹp nhất trong tôi về áo dài là hình ảnh, dáng vóc đẹp đẽ của mẹ tôi.
Những đường nét phong cách sang tạo của từng thời kỳ tuy có khác nhau, nhưng ẫn có điểm chung đó là áo dài Việt Nam luôn có nét kín đáo, dịu dàng, thướt tha và kiều diễm.
Nghệ thuật đến với tôi cũng vì tôi có một tâm hồn mà thượng đế ban tặng. Những rung động trước màu sắc hay sự tưởng tượng các đường nét khi đặt cọ xuống vẽ một mẫu thiết kế là xuất phát từ cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn. Có thể ca sĩ nào đó ca rất chuẩn về kỹ thuật thanh nhạc, nhưng không thu hút bằng một người ôm cây guitar nhả một giai điệu tình ca đầy ám ảnh. Bởi vì trong giọng hát của gã lang thang này đang chuyên chở một tâm hồn. Như ngộ ra điều ấy, nên khi chế biến một món ăn hay thiết kế một mẫu áo, tôi không nặng về kỹ thuật, mà tĩnh tâm để tìm kiếm những rung động xâu xa, tinh tế và thực hiện với tất cả tấm chân tình. Hãy mang đến cho mọi người một món ăn ngon và hấp dẫn, hãy mang đến cho mọi người chiếc áo thật đẹp để cho cuộc đời xinh hơn, cuộc sống đáng yêu hơn.
Nghĩ suy và cố gắng như vậy, dù có thể chưa làm được như lòng mình mong muốn, nhưng tâm hồn vui tươi và bình an.
Trịnh Hoàng Diệu
Ác mộng gì vậy chị Mai?
Đừng xem những phim chiến tranh nữa.
Xem những phim giải trí như Parasites cho vui thôi.
Hình chị Diệu đẹp quá. Đúng là portrait of a lady.
Hồi trước ở Huế chiến tranh, di tản, chứng kiến chết chóc bom đạn nên mấy chục năm sau vẫn còn bị ám ảnh, có những ác mộng trong đó cứ bị đuổi chạy, same nightmare over and over again.
Ai ở Huế thời đó cũng bị những nightmare đó. Kinh khủng quá, nó để lại một vết thương bị xé rách ra mãi.
Phim 1917 rất hay, đáng để xem. Lâu quá mới được xem một phim có ý nghĩa.
Phim Parasites chị có xem, tưởng là hay vì box office rất cao, xem xong ra khỏi rạp mà tiếc thì giờ vì phim quá junk, nửa hài hước, nửa kinh dị. Không hiểu sao người ta làm những phim như vậy làm gì.
Merci, chị sẽ chuyển lời khen đến chị Diệu.
Em vẫn còn ám ảnh 1917 ạ. Không sao dứt ra được. Cũng như hồi xem phim Das weiße Band.
Chị chưa xem Das weiße Band. Cám ơn Pháp Hoan đã nhắc đến. Chị vào xem trailer trong đó có câu sau làm chị chú ý:
“When you were little, your mother tied a white ribbon on your hair or around your arm, its white color to remind you of innocence and purity.”