Sept 11, 2019 (TM)
On ramasse un oiseau tombé
On relève un boxeur tombé
Người ta nhặt một con chim gãy cánh
Người ta nâng dậy một võ sĩ gục ngã
Sao ngươi lại nỡ nào vương vãi đau thương trên đất lành?
Tống Mai
(Eighteen years 9/11)
Con chim bị thương dưới một tượng Phật ở Boudhanath Stupa ở Kathmandu, Nepal,
nằm im dấu cái đau trong đôi cánh.
Người dân ở đó rãi bột màu lên để cầu lành cho chim
Et on pleure sur une fleur séchée !
On arrose une terre brûlée.
Sao em cứ viết về những chuyện nghe buồn buồn!
Ngoài đường treo cờ rủ khắp nơi. Có phải một mình em buồn đâu.
Chị Mai giống cái thằng người mang cái globe trên lưng, chỉ có khác là thằng người có body building còn chị Mai thì nhỏ như con kiến – hic!!
Đã 18 năm qua vẫn không thể nào quên ngày đau thương & kinh hoàng mà bọn khủng bố đã gieo rắc thảm họa cho những người dân vô tội trên đất Mỹ.
Chỉ biết nguyện cầu luôn bình an cho tất cả mọi người.
Hình ảnh chú chim bị thương với những bột màu người ta rắc bên cạnh , Mai chụp thật ý nghĩa và đẹp tưởng như tranh vẽ.
Người ta quí mạng sống của một con chim ở đó. Sau khi Mai chụp hình xong thì có một lama đến làm Puja cho chim, một hình thức cầu kinh an lành của Phật Giáo Nepal.
Ngày nầy 18 năm về trước chị đang ở Âu Châu. Đây là lần thứ hai sau 1975 chị có cảm tưởng như mình không còn đường để trở lại quê hương. Nỗi đau này thật không biết làm sao để diễn tả. Trên đời nầy sao có những người dã man như vậy TM nhi?
Lúc đó đúng là trời ơi, ai đánh trời què. Thật không thể nào tưởng tượng được sự dã man của con người và hậu quả họ để lại cho những ngàn người vô tội, chết ngơ ngác trong thiêu đốt của lửa.
Năm kia Mai đi New York với Lớp 1 có cả chị QMai để chụp “Empty Sky Memorial” lúc mặt trời lên thật xúc động.
Khi nào mình đi lại NY đến lại nơi này:
https://khungcuahep.com/photography/empty-sky-toi-thuc-day-sang-nay-giua-mot-bau-troi-trong-rong-tong-mai.html
KV ra trường với bài essay ve Ground Zero rất hay. Mai có đăng trong blog:
https://khungcuahep.com/ve-lich-su/nghe-thuat-trong-tuong-niem-911-nguyen-khoi-vu.html
Bài viết về Ground Zero của anh Khôi Vũ thật informative, đồng thời thật cảm động . Cám ơn chị TMai đã share blog “khung cửa hẹp “, những bài viết , bài hát và hình ảnh thật hay và giá trị. Mỗi lầ chị đi chụp hình , nhớ cho mình theo nhé.
Mai oi! Sáng nay đang vui vui cho đến khi đọc blog này của Mai làm chị buồn. Nỗi đau như cắt khi nhìn lại những hình ảnh Mai ghi lại.
Mai có gửi những tấm ảnh nầy đi thì chưa? Một kho tàng quí báu đó Mai. Chị cảm tưởng những bóng ma đang lang thang nơi này tìm một chổ ấm ap’ hay muốn trở lại trần gian để tìm lại những người thân của mình?
Thôi Mai ơi không đọc & viết nổi nữa chị cảm thấy ngày hôm nay của chị đã biến thành thứ sáu ngày 13.