Sept 19, 2019 (TM)
Đây là hai bức hình: cô bé xinh đẹp trong lễ hội Holi và người đàn bà khắc khổ tôi chụp ở Kathmandu, Nepal được giải nhất và giải Honorable Mention (HM) trong buổi thi ảnh Monthly Competition tối hôm qua của hội nhiếp ảnh International Photographic Society IPS của World Bank/IMF. Giám khảo lần này là street photographer Joe Newman, người lập ra hội nhiếp ảnh “Focus on the Story” ở Washington DC, một tổ chức kể chuyện bằng hình ảnh có tác động môi trường và xã hội. Mỗi tấm ảnh nói lên một câu chuyện. Tôi rất thích cách ông phê bình những ảnh đã nộp thi. Ông kéo ra được những khía cạnh tại sao bức này có ý nghĩa và bức kia thì không.
Bức được giải HM (người đàn bà khắc khổ), tôi lại thích hơn là bức được giải nhất (cô bé trong hội Holi). Người đàn bà nhọc nhằn trên lưng cả một núi sinh nhai. Ông Newman giải thích ông chấm bức này vì ánh sáng và bóng tối, vì khuôn mặt và gánh nặng trên vai tạo nên khung cảnh động lòng. Những gì ông phê bình về tấm ảnh là những gì tôi cảm nhận khi chụp nó, nhưng có một điều có lẽ không ai thấy được là bóng tối trước mặt mà người đàn bà sắp bước vào sẽ không bao giờ biến mất khỏi đời bà, bóng tối và phận nghèo.
Bức được giải nhất thì tôi chỉ thích vì đôi mắt của cô bé, rõ và sáng. Nhưng ông Newman lại chọn nó vì màu sắc của đôi mắt và khuôn mặt, của y phục nổi bật gối lên màu xanh mạnh mẽ của khung cửa đằng sau. Cuối buổi thi, tôi đến bắt tay cảm ơn ông và giỡn với ông rằng nếu là giám khảo tôi sẽ chọn bức hình người đàn bà mang thúng bắp trên lưng vì đối với tôi có ý nghĩa hơn đứa bé sơn mặt. Ông nói đôi mắt sáng như gương của đứa bé nhờ ánh nắng chiếu vào thu hút ông, nếu cô phóng lớn đôi mắt ra, có lẽ cô sẽ thấy cô ở trong đó. Ông trả lời.
Tống Mai
Sept 19, 2019
The Girl and peace sign in Holi, Kathmandu Nepal
Daily Toiling to Market in Kathmandu Nepal
Rất xứng đáng, ban giám khảo thật tinh mắt.
Khen ngợi và chia xẻ niềm vui cùng Mai.
N.H.
Merci bạn tôi.
Xin chúc mừng Mai nhé.
Hoan hô !
Cám ơn anh Tùng !
Chúc mừng Mai!
We’re really proud of you!
Thank you anh Tân
I’m proud of you too.
Wow, Mai ơi! Cũng như Mai, chị chấm tấm ảnh của bà đeo gù vì nó đẹp hơn nhưng mỗi người có đôi mắt nhìn ảnh và được lôi cuốn một cách khác nhau.
Hình của Mai lúc nào cũng có những thu hút lạ lùng cho người xem.
Congratulations cô giáo. I’m so happy to be your student
As always, you are the best.
Lúc chấm ảnh nếu là một portrait thì người ta chú ý vào cặp mắt trước tiên.
Những giám khảo chấm hình mà IPS đưa vào những cuộc thi đều là street photographer nên họ chú tâm vào những gì đằng sau tấm hình, what the photographs say to them, and mostly it’s the humanity that appeals to them.
Tuyệt vời. Hà nghĩ trong đôi mắt không những có bóng hình của Mai mà còn có tâm hồn của Mai nữa. Chúc mừng và bội phục. Hôm nào cho Hà gặp xin chữ ký nha. Từ trước đến giờ mới xin chữ ký của một nghệ sĩ lần đầu tiên.
Hôm nào tháng Tư cherry blossom ở DC, Hà xuống đây làm người mẫu cho Mai chụp hình dưới mưa anh đào.
Có trả tiền cũng không dám làm người mẫu nữa tại vì Hà không bao giờ thích xem ảnh của Hà. Nhưng có lúc nào đó chúng mình nên gặp nhau. Nếu cả hai đứa mình cùng đi xem tranh thì tuyệt lắm. Mai đã bao giờ đến the MET của New York chưa? The Cloisters? Hà thích the Sacklers của DC. Nhưng nếu đi xem lại với Mai thì có lẽ tuyệt lắm.
Bây giờ Mai mới thở được một chút from work để trả lời comments của các bạn. Mai rất vui nếu gặp được Hà dù chỉ gặp qua một buổi lunch, một tách trà, một theater show, hay xem tranh…. Hay biết đâu ở Vietnam? Đừng quên ý nghĩ đó nghe Hà.
Mai đến MET đã lâu, và có đến MoMA nữa để tìm bức Starry Night của van Gogh, nhưng rất chớp nhoáng và lúc nào cũng hẹn ngày trở lại khi có được vài ngày thong dong. Nhưng nếu ngày nào Hà xuống DC nhớ cho Mai biết ngay, có bận gì Mai cũng dẹp qua một bên để tiếp bạn.
Cám ơn Tống Mai nha, diễn giải rõ ràng khiến người xem hiểu được cái đẹp và ý nghĩa từng bức ảnh kô phải dễ
GLN
Cái diễn tả ý nghĩa đó Mai thấy rất nhiều trong photography của anh Ph.
Hay quá, chúc mừng em!
Cám ơn anh Ân.
Xin chia vui với chị TMai . Mình cũng thấy tấm hình người đàn bà khắc khổ thật đẹp và ý nghĩ thật sâu sắc, nhưng hình cô bé cũng vivant lắm vì ánh mắt thật linh động mà chị đã catch được, ngoài cách make up và ăn mặc nhiều mầu nói lên optimism vào tương lai của cô bé.
Mình vẫn công nhận là mỗi hình của chị chụp đều cho người xem một cảm giác rất mạnh. Chị thật xứng đáng được giải , mừng là chị đã overcome được những ngại ngùng lúc đầu để tham gia vào những cuộc thi có tầm quan trọng.
Again, congratulations chị TMai, không hiểu sao mình cảm thấy hãnh diện như chính mình đoạt giải chị ạ.
QMai
Cám ơn chị QMai.
Congratulations!
Cám ơn Khoa.
Chị mong được trở lại Nepal.
Ông judge ấy có một jugement thật kinh ngạc!!!
Hai tay lên trời đồng ý tất cả những điểm ông nêu ra. Hướng tìm màu sắc trong hoàn cảnh khổ cực là những gì mà em luôn luôn nghĩ tới để mà trí não mình có mống trời hơn😊
Đôi mắt cọng thêm với peace sign của đứa bé làm vui lòng người. HOAN HÔ và phục chị tôi quá !!
Hai bức hình đều đặc sắc. Tôi cũng thích hình (1), người phụ nữ gùi bắp, hơn hình cô bé. Thích nhiều hơn nếu đổi ngược hai vùng sáng tối trong hình (1). Hiện tại cực nhọc để ngày sau thảnh thơi. Cùng một hoàn cảnh, sướng hay khổ, giàu hay nghèo, tùy người cảm nhận. Khách quan, đời sống người Nepal nay tốt hơn xưa. Chẳng hạn tuổi thọ trung bình: 34 tuổi năm 1950, ngày nay 70. https://www.macrotrends.net/countries/NPL/nepal/life-expectancy
Cám ơn anh Gia Định.
Có lẽ vì đem tiêu chuẩn đời sống vật chất cao ở đây để đo lường đời sống của các nước nghèo nên nghĩ họ nghèo quá. Thật ra đó là cái “phước” của họ khi không bị văn minh vật chất làm hư con người. Nepal xa xôi, văn minh khó tràn vào một cách nhanh chóng, nên chưa hủy hoại được con người ở đó, may quá họ vẫn còn tâm nguyên sơ.
Một sự trùng hợp vui…
Anh cũng thích hình bà già gùi bắp, nhất là bóng tối phía trước “hứa hẹn” một tương lai mờ mịt (thấy ngay khi nhìn hình). Định viết comment nhưng khi đọc bài viết của Mai thì ngạc nhiên thấy ông giám khảo có cùng nhận xét !
Ảnh Mai chụp lúc nào cũng đầy tính nhân văn.
Một tấm lòng nhân hậu.
Ảnh là người, người chính là ảnh..
Chúc mừng Mai…
Kim Cúc.
Cám ơn Cúc.
TM thân mến.
Đúng như giám kháo Newman nhận định chọn bức ảnh cô bé Holi đoạt giải nhất là cái nhìn của Ông không dùng tri giác mà Ông đã dùng tuệ giác để thẩm định. Chỉ có tuệ giác mới nhìn sâu vào các Pháp trong vũ trụ được. Pháp qua đôi mắt cô bé thể hiện sự trong sáng , vị tha và đầy lòng từ bi vốn có của mỗi con người. Từ những yếu tố đó qua đôi mắt cô bé đã thể hiện một ý chí kiên trì vượt lên trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống cô bé hiện nay.
Câu nói sâu xa của vị giám khảo Newman đã tặng cho TM là một câu khen ngợi tuyệt vời mà không dùng bất kỳ ngôn từ nào để chỉ sự khen ngợi như bình thường. Qua chiều sâu của tác phẩm để khen tác giả xưa nay hiếm. Đó là cách chỉ mặt trăng của Cồ Đàm.
Chúc TM luôn là trong mắt cô bé Holi.
T.T.T.
Cám ơn anh Tài. Mai vẫn còn chờ bài nghiên cứu của anh về dòng họ của Thừa Thiên Cao hoàng hậu Tống Thị Lan.
Đã có biên khảo một phần nhưng tìm ra mới biết dòng họ Tống hiện nay rất nhiều nhánh và chi ở tại Thanh Hóa và Huế. Mỗi nhánh đều chỉ viết lên gia phả của 6 hoặc 8 đời nên viêc xâu lại các thế thứ của họ Tống khá phức tạp.
Nếu chỉ giới hạn trong nhánh trực hệ của TM thì M cho Anh biết Ông Tổ của nhánh M là vị nào theo M biết hoặc có nhân vật lịch sử nào của nhánh M mà mai biết và gần hơn nữa là nhà thờ hiện nay ở Huế là địa chỉ nào thì Anh mới định hướng đi cho nhánh TM được.
Chúc khỏe và An Lạc.
Điều đáng tiếc là Mai mất liên hệ của nhà thờ họ của mình ở Huế khi chị lớn của Mai qua đời năm ngoái, trước khi mất chị nói Mai về Huế ra nhà thờ họ của mình mà tìm hiểu, chị chưa kịp đưa địa chỉ thì qua đời. Thế nào Mai cũng tìm ra cho anh Tài vì anh họ của Mai vẫn còn giữ. Ba của Mai thuộc nhánh Tống Phước và như anh nói đến thế hệ trên của ông thì gia phả bị gián đoạn không ai cập nhật.
Vậy là Anh có điểm mốc để sưu tập nhánh của Tống Phước ở Húe. Chỉ cần địa chỉ nhà thờ là Anh đến liên hệ để biết nguồn của họ Tóng tại Huế. Khi nào có thông tin thì gởi mail cho Anh.
Cô bé có đôi mắt và cái peace sign đưa lên một cách ngập ngừng, e dè ngây thơ rất dễ thương, nhìn vào thu hút ngay. Tuổi thơ lúc nào cũng cho ta cảm giác tendrement
Một lần nữa, chúc mừng Mai đã có được 2 giải trong cuộc thi lần này.
Như hôm qua nói chuyện với Mai, Mai vui vì Ông giám khảo đã hiểu được tâm tư và cảm nhận của Mai khi bấm máy ghi lại nhũng bức ảnh.
Ng rất cảm động khi đọc câu Mai viết về tấm ảnh người đàn bà khắc khổ: “…nhưng có một điều có lẽ không ai thấy được là bóng tối trước mặt mà người đàn bà sắp bước vào sẽ không bao giờ biến mất khỏi đời bà, bóng tối và phận nghèo”
Ng chia xẻ niềm vui cùng Mai vì những thành quả mà Mai đạt đuợc qua sự kiên nhẫn và cố gắng của Mai trong chuyến đi Népal hồi tháng ba vừa qua thật gian nan cực nhọc và ghi lại những hình ảnh lạ, đặc biệt không thể nào có được ở những sinh hoạt đời thường của chúng ta.
Thân thương,
MN
Cám ơn forever sweet Caroline !
Những bức ảnh thật quá tuyệt vời cô Tống Mai ơi! Tấm hình chụp cô bé ở lễ hội thu hút ánh nhìn của người xem ngay lập tức khi lướt qua. Còn ảnh người đàn bà lam lũ thì khiến khán giả phải dừng lại ngẫm nghĩ thật lâu …
Yes, Miomie nói rất đúng.
Cô bước đi sau khi chụp người đàn bà đó mang hình ảnh của bà trong đầu.
Cô chúc Miomie vui khám phá được nhiều điều hay ở thành phố mới.
Nhìn thấy mình trong đôi mắt đó,
Đúng là cái nhìn nghệ thuật có tầm vóc. Thưởng thức nghệ thuật là phải theo cách riêng của mỗi người.
Rất vui được Mai chia sẻ.
Mai gởi Diệu một đoạn tâm đắc:
“Nguyên Hưng chắc còn nhớ những cơn mưa lớn ở miền Nam đất nước ta. Có một lần tôi ngồi ở nhà một người bạn tôi trông thấy một cảnh tượng mà nhìn ngắm mãi không biết chán. Trời mưa lớn. Bên kia đường. Đối diện với chỗ tôi đang ngồi là một tiệm bán chạp phô lụp xụp. Trong tiệm treo đầy những guốc giây thừng, dây kẽm, song chảo, và bày biện một ngàn thứ lặt vặt khác như nước mắm, đèn cầy, tương kẹo đậu phọng, vân vân… vì vậy tiệm tối om. Lại thêm trời mưa to nữa. Tôi thấy một đứa bé chừng sáu tuổi đang ngồi ăn cơm một mình trước cửa tiệm ngay chỗ bậc cửa ra vào, gần sát giọt nước trên mái chảy xuống. Đứa bé ngồi trên một chiếc đòn thấp. Nó ở trần và chỉ mặc một một chiếc quần cụt. Thân hình đứa bé đen nám, có lẽ tại nó hay chạy chơi ngoài nắng quá. Tay trái nâng một bát cơm, tay phải thì cầm đũa. Nó ăn rất dè dặt, mắt hết ngước nhìn những giọt nước rơi từ mái tôn theo những chiếc bong bóng trước sân. Tôi ngồi cách nó chừng mười thước, nhưng tôi có thể biết được đứa bé đang ăn cơm với trứng vịt chan nước mắm. Những miếng trứng vịt nhỏ xíu chôn dưới đáy bát. Nó lấy đũa moi lên và ăn từng miếng cơm một cách dè xẻn. Vừa ăn nó vừa ngắm mưa một cách thích thú vô cùng và cũng bình tĩnh vô cùng. Tôi ngắm nhìn nó và theo dõi nó trong từng cử chỉ từng cách nhìn. Thân hình nó có vẻ rắn chắc, mạnh khỏe. Ngắm nó tôi thấy sự an lạc. Có lẽ cái chữ le bien-être của tiếp Pháp theo nghĩa chính xác nhất là dùng vào đấy thì rất đúng. Và rất hay nữa. Tôi thấy tim nó đập điều hòa. Phổi nó, dạ dày nó, ruột nó, gan nó, các hạch tiết tuyến của nó làm việc điều hòa. Cái gì cũng thông suốt, cái gì cũng không bị trục trặc. Giả dụ nó bị nhức răng thì cái diện mạo của nó sẽ nhăn nhó, sẽ khó chịu, nó không thể nào an nhiên hạnh phúc như thế kia được. Tôi ngắm nó như ngắm một sự toàn bích, như ngắm một bông hoa, như ngắm một cảnh bình minh. Và tôi chợt thấy chân như và niết bàn hiện hữu. Tôi bị thâu hút vào hình bóng đó và an nhiên trầm tĩnh ngắm nhìn đứa bé như biểu hiện của pháp thân, của niết bàn, của sự an lạc. Tôi thấy sự an lạc đó nơi cách nhìn, mỗi cái và cơm, mỗi cái ngước mắt. Tôi biết chắc rằng lúc đó nó không có ý thức phân biệt rằng nó thuộc giai cấp nghèo, nó không thấy cái quần cụt đen đúa của nó là xấu xí so với quần áo sang trọng của những đứa trẻ khác, rằng chân nó không có giày đẹp, rằng ghế nó ngồi là một cái đòn khập khểnh nghèo nàn. Không không phân biệt, nó không tủi thân, nó không ham muốn. Mà nó sung sướng hoàn toàn, an lạc hoàn toàn. Chỉ nhìn nó, tôi cũng thấy an lạc tràn ngập cả bản thể. Lúc đó có mấy cái bóng đi qua đường, mầu tím mầu đỏ. Tôi thấy nó ngước lên nhìn một một chút – tôi theo dõi nó rất tỷ mĩ – rồi lại đưa mắt trở về với đám bọt nước trước sân, miệng vẫn nhai và cái đầu gục gặc có vẻ thích chí lắm. Tôi biết nó không mảy may chú ý về những người vừa đi qua đường mà tôi biết chắc là hai người thiếu nữ mang dù, vài tôi thoáng thấy những cái áo màu tím màu đỏ. Và chắc chắn cũng vì những cái màu đó, những cái màu chói lọi đó, mà nó ngước mắt lên mà thôi. Mặt nó không lộ một tí thay đổi nào khi nhìn lên. Bỗng tôi thấy nó đưa mắt về phía đầu đường và miệng nó nở một nụ cười rạng rỡ. Nó hoàn toàn bị thu hút bởi cái cảnh tượng đầu đường. Thấy rõ sự sung sướng cực độ biểu lộ trên mặt nó, tôi cũng nhìn về đầu đường. Tôi thấy có hai đứa trẻ đẩy một chiếc xe mây có bốn bánh gỗ đi lại, trên xe có em bé ngồi. Tất cả đều ở truồng. Và cả ba đứa nô đùa thích thú trong mưa. Những chiếc bánh xe gỗ lăn mau, thỉnh thoảng gặp những vũng nước trên đường bắn tung tóe ra hai bên. Tôi nhìn trở lại đứa bé đang ăn cơm. Nó ngừng hẳn công việc ăn và theo dõi trò chơi của ba đứa trẻ ngoài đường. Hai mắt sáng như sao. Tôi không biết hai mắt của tôi có phản chiếu hai mắt của nó không, nhưng có một điều tôi biết rõ là lúc đó tôi cũng sung sướng cực kỳ. Có lẽ là không sung sướng bằng nó, cũng có thể là tôi sung sướng hơn nó, hơn ở chỗ tôi biết sung sướng.”
(Thích Nhất Hạnh – NVCY)
Không có kiến thức để nói về nhiếp ảnh, Nhưng “cảm” các comments tài tình diễn tả đúng những gì mình nghĩ quá. Đặc biệt, T đã nghĩ sao chị TM không thử hình bà lão trắng đen… phải là một tuyệt phẩm!
Thuần cảm tính, T sẽ cùng ý với vị giám khảo chọn hình em bé, để được thấy đáng dấp tình yêu và hòa bình của tác giả trong đôi mắt lung linh kia.
I love to see a shining future radiating from those peaceful, sparkling eyes rather than intimidating uncertainty of the darkness ahead.
Bravo, and congrats, chị Mai!
Love
hdt
Love.
chị Mai
Em chúc mừng chị! Mong một ngày được ngồi café và tiếp chuyện chị.
Chị chờ Pháp Hoan qua thăm DC.
Có không biết bao nhiêu chuyện chị muốn được nghe từ Pháp Hoan.
Dear Tống Mai,
Thảo không biết gì về chụp hình hay hội họa, nhưng Thảo thích hình em bé gái hơn là hình bà già khắc khổ.
Chắc tại mình thích nhìn cái vui hơn cái buồn khổ.
Chúc mừng Tống Mai.
Love from Dã-Thảo.
Cám ơn dear Dã Thảo.
Dã Thảo đã ok chưa?
Love
Thảo chưa được khỏe lắm nhưng đang cố gắng viết CĐT 20.
Mai đọc sẽ biết tại sao mình bị xúc động nhiều. ❤😁
Tong Mai, I can do nothing but repeat my words: your photos are beautiful, because there is all your soul inside.And your soul is as beautiful as your photos.
Thank you dear Susanna !