Sept 28, 2019 (TM) – Updated: July 20, 2020 (TM)
Depuis quelques jours je vis dans le silence
Des quatre murs de mon amour
Depuis ton départ l’ombre de ton absence
Me poursuit chaque nuit et me fut chaque jour
…J’ai renoncé à tout parce que je n’ai plus d’illusions
De notre amour… écoute la chanson:
Non, je ne pourrai jamais vivre sans toi
Je ne pourrai pas, ne pars pas, j’en mourrai
Un instant sans toi et je n’existe pas
Mais, mon amour, ne me quitte pas!
Ils se sont séparés sur le quai d’une gare
Ils se sont éloignés dans un dernier regard…
Ôi, thảm đến thế, nhưng đó là bản nhạc bất hủ trong phim Les Parapluies de Cherbourg. Tôi muốn nhắc lại phim này từ lâu, nhưng chưa có dịp. Phim đẫm màu hồng nên khi nhận được những bức hình những chiếc dù hồng của Nguyệt gởi từ Bourges hôm qua, thì đây đúng là lúc có thể viết cho các bạn xưa cùng tuổi mơ mộng của tôi ở Huế. Những chiếc dù hồng che một khoảng trời xanh trên góc phố của Bourges nơi Nguyệt ở trong một thành phố nhỏ Gothique duyên dáng ở trung tâm nước Pháp, và từng là thủ đô của Pháp thời vua Charles VII. Hình ảnh này làm tôi nhớ đến cảnh mở đầu vào phim khi những cánh dù xanh, hồng di chuyển trong mưa trên đường phố Cherbourg nhìn từ trên cao xuống thật lãng mạn.
Hồi đó khi xem Les Parapluies de Cherbourg (The Umbrellas of Cherbourg, Những Cánh Dù Yêu Thương) ở rạp ciné Tân Tân ở Huế những năm đầu 70s, tôi đã mê lắm. Tuổi học trò hay rơi nước mắt cho những chuyện tình bạc mệnh, và ai mà chẳng mê cô tài tử Catherine Deneuve đẹp tinh khiết như một tờ giấy trắng. Trong tâm hồn học trò thời đó, Catherine Deneuve đứng thứ nhì sau Audrey Hepburn. Tôi còn mê cả Grace Kelly, mê nét kiêu sa, đẹp và lạnh.
Phim có nhiều yếu tố làm nhớ mãi vì rất French. Đạo diễn là Jacques Demy, và âm nhạc thì của Michel Legrand tài ba đã từng viết nhạc cho phim Summer of ’42, Thomas Crown Affair, Wuthering Heights, Yentl, Amour… Và còn ai nhớ không bản The Windmills of Your Mind của ông? Màu phim là màu pastels dìu dịu, màu của những viên kẹo hồng, của da trời, lá non hay thiên lý…, màu rất nhẹ cho ta cảm giác mềm lụa, êm ả suốt phim. Viết đến đây tôi bật cười, hồi xưa mình cũng nói đến phim này như thế, bây giờ cũng lập lại không khác tí nào. Geneviève là một cô gái 16 tuổi làm việc trong tiệm bán dù của mẹ mình. Guy 20 tuổi thợ sửa xe trong một trạm xăng. Họ yêu nhau và mơ ngày phu thê để đặt tên cho con mình là François. Nhưng thời chiến, Guy bị đưa qua Algérie đánh trận cho Pháp. Cô gái ở lại chờ đợi thai nghén đứa con của người yêu trong bụng mình, nhưng những lá thư gởi đi không bao giờ nhận được hồi âm vì người mẹ đón chận hết những bức thư vì không muốn cho con gái xinh đẹp của mình lấy một người không danh vọng. Cô tuyệt vọng không đợi được nữa đành nhận lời cầu hôn của một thương gia giàu có. Guy trở về sau hai năm viễn chinh, vì không gặp được Geneviève nên kết hôn với cô gái bấy lâu nay chăm sóc người mẹ bệnh tật của anh. Cảnh cuối là chiều tối trước ngày Giáng Sinh tuyết rơi trắng xóa, Geneviève gặp lại Guy trong một trạm xăng mà Guy làm chủ khi nàng dừng lại để lấy xăng trong một chuyến đi xa cùng với con gái nhỏ của mình.
Guy: Cô bé tên gì?
Geneviève: Françoise.
Geneviève lái xe đi, xa xa tiếng của Guy gọi con trai của mình: François, mặc manteau vào đi con.
Tuyết trắng khắp nơi, màu sắc của những viên kẹo không còn nữa.
Tống Mai
(Gởi Nguyệt và những chiếc dù màu hồng dễ thương của Bourges)
Những Chiếc Dù ở Bourges
Les Parapluies de Bourges – Photo: MinhNguyet
Les Parapluies de Cherbourg (Ne me quitte pas)
Music: Michel Legrand
Vocal: Catherine Deneuve
www.youtube.com/watch?v=Rq0yhizu0y8
Catherine Deneuve trong Les Parapluies de Cherbourg. Photo courtesy of Ciné Tamaris/ Allociné
Trí nhớ của em kinh thật! Chắc thù dai lắm, may mà anh chẳng làm gì để em buồn! Hì hì
Có ai mà buồn được anh chị nuôi “the best of the best” của mình được đâu : )
Đoạn cuối phim chia tay giữa Genevieve và Guy gợi nhớ đoạn chia tay giữa Tiểu Chiêu và Vô Kỵ. Nỗi đau thật được tả thật vi tế, nhìn vậy chứ không phải vậy!
Thư Tiểu Chiêu gởi Vô Kỵ:
““Trương công tử tôn giám: từ lúc chia tay đến nay, không một canh giờ nào là ta không nghĩ đến ngươi. Ngươi có mạnh khoẻ không? Nghiệp lớn phản Mông Cổ có thuận lợi không? Ta dâng tặng sáu tấm thánh hoả lệnh này vốn là vật của thánh giáo Trung Hoa. Ngươi khi nhìn thấy thánh hoả lệnh, xin nhớ đến tiểu nha đầu Tiểu Chiêu ở ngàn dặm xa xôi này. Số mệnh của nàng ngay cả tấm thánh hoả lệnh này cũng không bằng, bởi vì nàng không thể nhìn thấy ngươi, không thể mỗi ngày bầu bạn bên cạnh ngươi. Nguyện minh tôn bảo hộ ngươi! Ta hy vọng cuối cùng có một ngày được trở về bên cạnh ngươi, lại làm tiểu nha đầu của ngươi. Khi đó giáo chủ tổng giáo ta cũng không làm”.
Dưới góc thư có vẽ một ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ, ngoài ra còn vẽ đôi tay nhỏ nhắn, hai tay bị buộc bởi một sợi dây xích sắt, nhưng sợi xích sắt đã bị cắt đứt. “
Màu hồng tươi thắm, mà cuộc chia tay sao não lòng.
Hay qúa Mai ơi. Chị tưởng tượng như minh ngồi trong rạp xi nê.
Lâu lắm rồi mới được xem một phim hay.
🥰
Chị MLiên có thể xem full movie trên youtube:
youtube.com/watch?v=3jm43STHZo0
Không ngờ thư viện địa phương của mình cũng có phim này.
Đó đúng là một thư viện được quản thủ bởi những librarians của thời 60s, 70s phong phú. Hồi trước Hà nói có “Le Silence de la mer” ở đó Mai đã phục rồi.
Tối qua Hà xem phim Những Chiếc Dù ở Cherbourg. Nhạc hay. Cinemaphotography rất đẹp. Mỗi scence đều có một màu chủ, thường là primaru color, rất đậm và thu hút mắt nhìn của người xem. Chi tiết chàng trai gia nhập quân ngũ viết thư về bà mẹ dấu tiệt những lá thư này được Nicholas Parks lập lại trong quyển truyện nổi tiếng của ông, truyện gì thì Hà quên mất tên, hình như là the Notebook, có Ryan Rosling đóng, trong đó có đoạn nhân vật nam chèo thuyền chở người đẹp vào trong rừng nơi có đàn hạc (hay một loài chim quí nào đó) đang sống ở đó.
Hà xem lại phim Zorba. Xem lại thì appreciate phim hơn, hơn chỉ một chút thôi. Chủ ý tìm lại con chim. Xem rồi thì nhớ lại là hồi đó lúc xem lần đầu mình cũng đã ngạc nhiên vì trong phim con chim của người đàn bà ngoại quốc không bị chết. Tính đọc lại quyển Zorba để xem con chim đa đa tiếng Anh là gì? Hà cũng nhớ là trong sách, con chim bị chết.
Hà cũng xem lại Zatoichi hiệp sĩ mù nghe gió kiếm. Tìm thấy một tập phim trong đó Zatoichi nghe tiếng đàn của người nghệ sĩ mù nhưng chi tiết hơi khác một chút. Zatoichi bảo vệ người nữ nhạc sĩ mù này. Người nữ nhạc sĩ mù yêu một người samurai. Vì nàng là tài sản của lãnh chúa, mà lại dám yêu một samurai (cũng là tài sản của lãnh chúa nhưng cao cấp hơn) để bảo vệ mạng sống của người yêu, nàng phải chọn kiếp sống lưu đày. Một người nữ nghệ sĩ khác cũng bị mù, đã yêu cầu nàng đàn cho nghe bản đàn lần cuối cùng, trước khi nàng ra đi biệt xứ, và nàng đã khảy đàn giữa đêm tuyết rơi đầy trời, bên cầu. Zatoichi nấp ở chân cầu để nghe đàn. Cận vệ của lãnh chúa, những người samurai khác, đã tuân lệnh chủ đến giết nàng. Zatoichi ra tay nghĩa hiệp và ông đã để cho kẻ địch tấn công ông tới tấp, ông chờ cho đến khi người nữ nhạc sĩ mù chấm dứt tiếng đàn ông mới đánh trả lại, và dĩ nhiên giết chết. Tiếc là trong phim bộ cũ, Zatoichi mập ù và xấu trai quá, chân đi vòng kiêng.
Hà xem phim Judy chưa?
Phim mới chiếu ở rạp ngày hôm qua. Xem xong mới biết cuộc đời thê thảm của Judy Garland, những người tài bạc mệnh.
Chưa, Mai ơi. Hà ít đi xem phim ở rạp, một phần vì âm thanh phim trong rạp to quá, ồn quá, nhức đầu, và đi xem một mình cũng hơi buồn nên lười. Tuần trước sinh nhật thì có làm gì cho vui không?
Hôm qua đã vào blog Khung Cửa Hẹp xem bài viết của Mai về “Les parapluies de Cherbourg‘’ mà bận rộn quá nên đến sáng nay mới vào đọc lại.
Mai thật giỏi, một phim xưa xem đã mấy chục năm mà Mai vẫn còn nhớ rất rõ. Nguyệt thì hồi đó cũng có coi phim này ở Huế nhưng mà lúc đó những phim hơi giống như nhạc kịch, hát thay vì nói, Ng không thích mấy nên coi phim xong là quên luôn chứ không nhớ nhiều như “Love Story” hay là “Roméo et Juliette”….
Mãi đến đầu năm nay khi Michel Legrand mất thì ở TV người ta nói nhiều về Ông, nhắc đến những nhạc phim nổi tiếng của Ông (hình như có 3 phim được giải Oscar về nhạc của Ông), Ng mới nghe lại tên của phim này cùng với “Les Demoiselles de Rochefort”, “Un été 42” …. Tìm nghe lại nhạc của Ông mới biết có nhiều bài mình thích là của Ông sáng tác mà từ lâu mình không để ý tên tác giả (Ng thường hay chú ý đến các tác giả của nhạc Việt Nam thôi).
Bây giờ thì nói đến những chiếc dù màu hồng của Bourges, thành phố Ng cư ngụ.
Hôm thứ bảy vừa qua là SN của Mai, sau khi gọi điện thoại chúc mừng Mai, Ng đi ra phố để shopping. Vừa ra tới khu vực có những tiệm đẹp để mua sắm (Centre Commercial Avaricum), Ng thấy một khoảng không gian với màu hồng thắm, rực rỡ thật vui mắt, thì ra những con đường nhỏ xung quanh khu vực mua sắm đó được treo đầy những chiếc dù màu hồng.
Có một nhóm thanh niên tụ họp mở nhạc rồi hát hay nhảy hip hop, người ta xúm lại coi rất đông, Ng cũng đứng lại xem chừng nửa tiếng rồi chụp một ít hình, hỏi những người bán hàng xung quanh đó là có dịp lễ gì mà người ta treo nhiều dù màu hồng đẹp thế, họ nói là trang trí đường phố như vậy để au revoir mùa hè và bonjour mùa thu.
Thật là trùng hợp ngẫu nhiên, màu hồng là màu Mai yêu thích và hôm đó là SN của Mai, những cánh dù hồng xinh xắn đã mở tung trong thành phố Bourges (sự kiện này mới có lần đầu tiên ở nơi đây). Ng nghĩ là tối về nhà sẽ gửi cho Mai những hình ảnh này và rồi chúng ta đã có bài viết của Mai nói lại những ý và cảnh trong phim xưa “Les Parapluies de Cherbourg”.
Cám ơn Mai đã nhắc lại phim xưa mà bây giờ qua hơn nửa thế kỷ mới cảm nhận được cái hay của phim.
Thân thương,
MN
“Les Demoiselles de Rochefort” thì Mai lại xem xong rồi quên mất, chỉ nhớ hai chị em Catherine và Francoise nhảy nhiều làm trong đó.
Ở Mỹ có phim “La La Land” bắt chước theo “Les Parapluies de Cherbourg” mà Mai lại dị ứng với phim đó không thích tí nào.
Une Mercedes s’arrête près des pompes. Un coup de klaxon sort Guy de sa rêverie. Devant la station-service. Geneviève est au volant de la voiture, indifférente à Guy qui s’approche. Elle est très belle: coiffure relevée, pendants d’oreilles, manteau de vison. Sa petite fille joue sur le siège à côté d’elle. Une ombre passe sur le visage de Geneviève, celle de Guy qu’elle reconnaît quand elle lève les yeux vers lui. Il l’a reconnue aussi. Il fait froid. Il l’invite à l’accompagner au bureau. Elle sort de la voiture, frissonne dans son beau manteau.
Au bureau. Geneviève et Guy se parlent, sans trahir la moindre émotion. Peut-être n’ont-ils plus rien à se dire. Peut-être ne peuvent-ils plus rien se dire. Mme Emery est morte à l’automne; Geneviève revient d’Anjou. Lui, parle de sa femme, de son fils, et ne dit rien d’eux. Ils sont l’un près de l’autre, mais ne se touchent pas, se regardent à peine.
Devant la station. Geneviève sort, s’éloigne de Guy qui se découpe dans la lumière. Elle monte dans sa voiture et s’éloigne, avec leur fille qu’il n’a pas voulu voir. La neige tombe toujours. Du côté opposé, Madeleine revient avec François, les bras chargés de cadeaux. Guy les serre dans ses bras, joue avec son fils dans la neige.
Geneviève: Françoise, reste tranquille. Le klaxon n’est pas un jeu.
Geneviève: Il fait froid.
Guy: Viens au bureau.
Geneviève: Il fait meilleur ici. C’est la première fois que je reviens à Cherbourg depuis mon mariage. J’ai été cherché la petite chez ma belle-mère en Anjou. J’allais rentrer à Paris, puis j’ai fait ce détour. Je ne pensais pas te rencontrer. Il a fallu ce hasard.
Geneviève: Oui. Il est joli cet arbre, c’est toi qui l’as décoré?
Guy: Non, c’est ma femme, enfin, c’est surtout pour le gosse.
Geneviève: Bien sûr.
Guy: Tu es en deuil?
Geneviève: Maman est morte en automne.
Guy: Comment l’as-tu appelée ?
Geneviève: Françoise. Elle a beaucoup de toi. Tu veux la voir ?
Guy: Je crois que tu peux partir.
Geneviève: Toi, tu vas bien ?
Guy: Oui, très bien.
Đoạn cuối buồn quá ! Buồn thê thiết !
Những câu đối thoại lạnh lùng và buồn nhất là thái độ lạnh lùng dửng dưng của Guy ( ngay cả không muốn nhìn xem đứa con gái của anh ta ) .
Ng nhớ hồi xưa có đọc được một câu ở đâu đó “ thảm kịch của tình yêu không phải là sự chia xa mà chính là sự dửng dưng “ Mai có nhớ câu này của nhà văn nào hay trong truyện nào không ?
Mai nhớ câu này trong truyện ngắn “Red” của Somerset Maugham (tác giả của Of Human Bondage, The Painted Veil, The Razor’s Edge…) trong tập truyện “The Trembling of a Leaf.
“The tragedy of love is not death or separation. How long do you think it would have been before one or other of them ceased to care? Oh, it is dreadfully bitter to look at a woman whom you have loved with all your heart and soul, so that you felt you could not bear to let her out of your sight, and realize that you would not mind if you never saw her again. The tragedy of love is indifference.”
Nhưng Nguyệt phải nhớ là anh chàng Guy nghĩ là cô Geneviève phụ anh nên anh đã quên và dửng dưng một cách dễ dàng, anh không biết là vì bà mẹ tìm cách chận hết thư của anh gởi cho Geneviève mà chỉ nghĩ là mình bị tình phụ. Nhưng không muốn nhìn mặt con của mình cũng lạ thật.
Ôi , Mai thật đúng là “ thư viện sống “ cái tên mà các bạn trong Nhóm Huế tụi mình đặt cho Mai .Những gì về văn chương , âm nhạc , phim ảnh , nghệ thuật …Mai cũng biết và nhớ tường tận , rõ ràng , tụi mình không nhớ cái gì hỏi Mai sẽ rõ .
Cám ơn Mai nghe .
Ng cũng biết là anh chàng Guy nghĩ rằng nàng Geneviève đã phụ mình nhưng không thèm nhìn mặt cả con gái thì cũng không tốt , phải không ?