Jan 28, 2019 (TM)
For as long as I can remember, I have loved everything that speaks in a quiet tone: a single object on a vast canvas, a face lost in a crowd, a bird wandering off her flock, a lone tree on a deserted meadow, a wilting flower, the boundary of the blueness between the sky and the sea, the ghost note between the musical notes, a muted percussion … and most of all: the silence of a sunset. A love for anything that defies articulation and offers a sense of peace.
Không rõ từ bao lâu tôi đã yêu tất cả những gì nói với tôi bằng một giọng nói nhỏ nhẹ: một tĩnh vật trên một khung vẽ bao la, một khuôn mặt lẻ loi giữa đám đông, một con chim lạc đàn, một cành cây trong cánh đồng im vắng, một cành hoa rũ, màu xanh của gạch nối chia bầu trời và biển, dấu lặng giữa những nốt nhạc, tiếng gỏ vô thanh trong một giàn giao hưởng … và hơn tất cả: sự im lặng của hoàng hôn. Một rung động cho những gì không thể giải thích được bằng lời nhưng chứa đầy bình yên.
Dear Denise, may I take this liberty to repost your blog about the winner of the photo contest of your Longwood Garden Workshop in Pennsylvania last August here on my blog? I am deeply honored to be featured in the blog of one of the world’s most well-known photographers and visual artists.
Thank you Denise for so nicely introducing my photography.
With all my admiration !
Tống Mai
Dưới đây là bài đăng lại từ blog của Denise Ippolito – A Creative Adventure và bản dịch:
And the Winner is…Mai Tong!
January 26, 2019
(Original blog: https://www.deniseippolito.com/blog/and-the-winner-ismai-tong)
Mai Tong is the “Best in Show” winner of the Longwood Gardens Themed Images, below in her own words is a small glimpse into her world, thank you Mai, your words and images are both sensitive and beautiful. Please click on the individual images to see a larger view.
For as long as I can remember, I have loved everything that speaks in a quiet tone: a single object on a vast canvas, a face lost in a crowd, a bird wandering off her flock, a lone tree on a deserted meadow, a wilting flower, the boundary of the blueness between the sky and the sea, the ghost note between the musical notes, a muted percussion … and most of all: the silence of a sunset. A love for anything that defies articulation and offers a sense of peace.
I was born and grew up in the shadow of a war that ripped our country in two. Peace was a concept uncertain and distant in an ancient city that was hung over and disturbed by the sound of cannon mixed with the sound of temple bells at night. War was so close to home. That was Hue, the Imperial City in Central Vietnam where childhood memories turned into immense graveyards, haunted by gruesome images of mass graves of thousands of innocents died in fierce battles. Peace then existed only in prayers at night.
Many years after the war had ended, I started to pick up camera and started taking photos when I was still a refugee in the U.S. I have loved to photograph anything that gives a sense of peacefulness since then, when you can hush the thoughts in your mind, be with the moment and one with the subject you are photographing. I love the setting sun, it gives me that sense of complete stillness and silence. I chase after sunsets wherever I travel. I own thousands of images of sunsets from many places I’ve been to. It’s a saddening feeling for something fading away, yet it offers the hope of a new dawn.
I also love to photograph children, little Buddhist monks, especially those in remote regions of Vietnam, poor and removed from modern civilization. I could follow them tirelessly just to be able to catch a smile on their faces. Sometimes, I made trips after trips back home just to look for them, for the ones that I had met in previous trips. I often saw them in my sleep, these sad, voiceless faces.
A confession if I may about the photographers I admire: I’ve hardly had time to contemplate other people’s work, but I’ve followed the work of Steve McCurry and Denise Ippolito the past two years when I started to take photography seriously. I found that Denise’s is built on a precept of simplicity, elegance and grace, a sweetness almost like a lullaby; and McCurry’s compelling imagery is a loud and clear sense of human compassion.
Dear Denise, I’m sorry for these fragmentary pieces from my mind today. It’s hard to write about oneself and I could not put the pieces together as coherently as I would like. I’m sending images I took mostly from Vietnam and Myanmar. I kept coming back to Vietnam even though there are many spectacular places in the world that are the dream of photographers, but I am only happy and feel connected when I am in my homeland, speaking the same language with the people and with the scenery there. It was the closest and most emotional photographic experience I got through the camera lens. The innocent faces of the children in the highlands, the toothless smiles of old ladies, even the sound of temple bells in the evening sun can be captured by using just light and color. Those are the images I could never find anywhere else in the other parts of the world.
Mai Tong
My blog, where I keep my writings, travel memoirs, photography, poetry, music, book and film reviews:
https://www.khungcuahep.com
* * * * *
Không rõ từ bao lâu tôi đã yêu tất cả những gì nói với tôi bằng một giọng nói nhỏ nhẹ: một tĩnh vật trên một khung vẽ bao la, một khuôn mặt lẻ loi giữa đám đông, một con chim lạc đàn, một cành cây trong cánh đồng im vắng, một cành hoa rũ, màu xanh của gạch nối chia bầu trời và biển, dấu lặng giữa những nốt nhạc, tiếng gỏ vô thanh trong một giàn giao hưởng … và hơn tất cả: sự im lặng của hoàng hôn. Một rung động cho những gì không thể giải thích được bằng lời nhưng chứa đầy bình yên.
Tôi sinh ra và lớn lên trong bóng tối của chiến tranh, một cuộc chiến chia đôi đất nước. Sự bình yên là một điều mơ hồ và xa xôi trong một thành phố cổ kính, buồn và điêu linh, đêm đêm có tiếng đại bác pha lẫn tiếng chuông chùa, hay tiếng chuông nhà thờ đổ. Chiến tranh không cách xa nhà chi mấy. Đó là Huế của tôi, nơi mà ký ức thơ ấu biến thành nghĩa trang mênh mông với những nấm mồ tập thể của những người dân vô tội chết trong những trận chiến ác liệt
Sự bình yên từ đó là một điều bạc mệnh, và chỉ có trong kinh cầu mỗi tối.
Nhiều năm sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi bắt đầu làm quen với máy ảnh khi còn là một người tị nạn ở Mỹ. Rồi từ đó bắt đầu ghi bất cứ những hình ảnh nào mang lại cảm giác bình yên, khi tôi có thể im đi những ý nghĩ trong đầu và hòa chung vào cảnh vật quanh mình. Tôi yêu mặt trời lặn, đó là một cảm giác hoàn toàn yên tĩnh khi đuổi theo mặt trời đang xuống dưới chân trời, chùng lòng một cái gì đó đang biến mất nhưng lại hy vọng vào một bình minh sắp đến.
Tôi cũng thích nhất chụp hình trẻ con, hay những chú tiểu nhỏ cầm bình bát khất thực mỗi sáng sớm, nhất là ở những vùng xa xôi của Việt Nam, nghèo và cách biệt với thế giới văn minh. Tôi có thể đi theo các em không mệt mỏi chỉ để chụp được một nụ cười trên khuôn mặt thơ ngây. Có nhiều lần tôi trở lại những nơi chốn đó để tìm lại những khuôn mặt tôi đã gặp trong những chuyến đi trước. Có khi trong giấc ngủ tôi gặp lại các em, những khuôn mặt buồn không tiếng nói.
Một lời thú: Hiếm khi tôi có thì giờ để xem những tác phẩm của những nhiếp ảnh gia khác, nhưng tôi lại theo dõi photography của Steve McCurry và Denise Ippolito. Với tôi, những hình ảnh của Denise thoát ra sự đơn giản, thanh tao và dễ thương, một ngọt ngào tựa như một lời hát ru. Hình ảnh của McCurry thì bao la trắc ẩn tình người.
Denise thân mến, tôi xin lỗi vì những dòng vỡ vụn này của mình hôm nay. Denise muốn tôi viết một điều gì đó về tôi và photography của tôi, nhưng khó mà viết về chính mình, tôi đã không thể nối những mảnh này với nhau song suốt như ý muốn. Và đây là những gì tôi ghi lại ở Myanmar và Vietnam. Tôi đã trở về Vietnam nhiều lần dù có không biết bao nhiêu nơi đẹp tuyệt vời khác trên thế giới, nhưng chỉ khi ở quê hương của mình tôi mới thật sự sung sướng khi được nói tiếng nói của đất mẹ và hòa chung vào khung cảnh ở đó. Đó là những trải nghiệm nhiếp ảnh xúc động nhất. Những khuôn mặt trẻ thơ, những nụ cười móm mém trên những khuôn mặt già nua, tiếng chuông chùa khi hoàng hôn xuống… Làm sao tôi tìm được những hình ảnh đó ở bất cứ nơi đâu.
Mai Tong
Blog của tôi nơi tôi giữ những bài viết, hình ảnh những nơi đi qua, bình thơ, văn, nhạc, sách và phim ảnh:
https://www.khungcuahep.com
Cảm ơn Denise đã giới thiệu bộ ảnh của một nhiếp ảnh gia.
Và một lời cảm ơn Mai. Qua ống kính của Mai, phong cảnh, chân dung và thiên nhiên … trở thành những bức ảnh mỹ thuật rất đẹp và rất tự nhiên diễn tả chiều sâu của một tâm hồn và bản thể.
Với cái “message” qua những gì Mai viết trên trang blog của Denise, Mai đã nói lên rất nhiều những gì đằng sau tâm hồn mình. Không phải chỉ là nhiếp ảnh, mà đó là cả một nghệ thuật, thể hiện cả một niềm đam mê.
Một tài năng !
Cảm ơn Denise đã giới thiệu Mai!
Cũng xin hoàn toàn đồng ý với Mai rằng collection photographie của Denise là một nghệ thuật photographie tuyệt vời và thanh nhã.
Từ văn viết đến ảnh chụp, Mai thể hiện tâm hồn của một nhà thơ, và nghệ sĩ. Mình thật sự khâm phục Mai. Chúc mừng, tài năng của Mai đi đến đâu sẽ tỏa sáng đến đó.
Cám ơn Hà những nice thoughts ấm lòng của Hà !
Chúc mừng Mai qua một dấu ấn thành quả !
Có thể không ngạc nhiên vì chỉ là vấn đề lúc nào thôi.
Cám ơn anh Khải.
Beautiful writing, Mai.
Those words help me know more about your photography, especially about a sense of deep connection with the homeland, something that’s fading away or wearing out in most of us.
More silent than my shadow, I pass through the loftily covetous multitude.
They are indispensable, singular, worthy of tomorrow.
My name is someone and anyone.
I walk slowly, like one who comes from so far away he doesn’t
expect to arrive.
Im lặng hơn chiếc bóng, tôi trôi qua vô số phù mộng cao xa.
Những phù mộng duy nhất và cần thiết cho ngày mai.
Tên tôi là ai đó hay là bất cứ ai.
Tôi bước chậm, như một lữ hành đến từ một nơi quá xa nên không biết sẽ về đâu.
Gởi anh Tùng :
Boast of Quietness
Jurge Luis Borges
Writings of light assault the darkness, more prodigious than meteors.
The tall unknowable city takes over the countryside.
Sure of my life and death, I observe the ambitious and would
like to understand them.
Their day is greedy as a lariat in the air.
Their night is a rest from the rage within steel, quick to attack.
They speak of humanity.
My humanity is in feeling we are all voices of that same poverty.
They speak of homeland.
My homeland is the rhythm of a guitar, a few portraits, an old
sword, the willow grove’s visible prayer as evening falls.
Time is living me.
More silent than my shadow, I pass through the loftily covetous multitude.
They are indispensable, singular, worthy of tomorrow.
My name is someone and anyone.
I walk slowly, like one who comes from so far away he doesn’t
expect to arrive.
Rất phục O về cả ảnh chụp lẫn bài viết !
Vậy là Mai trả lời được câu hỏi của anh Văn về bài “tuyết” rồi.
Wow, chị TMai, mình không ngạc nhiên một chút nào về tin này. Những tác phẩm của chị đã được mọi người trên mạng thưởng thức và mê thích. Cầu chúc cho chị thật khoẻ mạnh để cống hiến cho bạn bè và admirateurs những tác phẩm và bài viết bất hủ, để đời .
Chúc mừng Mai.
Lặng lẽ tài hoa.
Cám ơn Hòa.
Mai ơi ,
Mới đọc bài về Mai và xem hình ảnh trong blog của bà Denise Ippolito.
Chúc mừng Mai với đam mê nhiếp ảnh cũng như óc sáng tạo của Mai đã đem đến cho Mai những giải thuởng hay những đánh giá của các NAG chuyên nghiệp về các tác phẩm của Mai, thật đáng vui mừng phải không ?
Cám ơn chị Nguyet và anh Tùng, tuy ngắn gọn nhưng đã gói ghém đẹp những gì T muốn nói.
Thật ra, ngay từ đầu T đã thích và chấm nhất 3 bức của chị Mai. Nhưng ngại vì là cảm tính riêng, không biết gì về nhiếp ảnh nên không nên, không thể là một giám khảo vô tư.
Chừ thì vui vì có nhiều professionals đồng cảm.
Chúc mừng chị Mai.
You’re the best!
Nói thật những đợt hình TMai gởi lên, đại đa số tấm nào cũng đẹp và đáng khen tài nghệ Mai cả, vì Cẩm thích xem hình, nên xem rất chi tiết, xem đi xem lại, để tìm cái hay để học hỏi thêm cho chính mình…Cái hay của TMai là không dễ người nào muốn có là có đựơc hay học hỏi để đạt được như TMai không phải dể dàng…như có lần Cẩm đã nói lên trên nhóm rồi Cẩm khỏi nói lại đây …
Thường ghi hình ảnh thì dễ thôi ai cũng làm được, nhưng để chụp được 1 tấm hình gọi là nghệ thuật không phải dễ, Hình để người xem hiểu và nhận được điều mình muốn diễn tả lại càng khó hơn. Hay hơn nữa là Mai đã ghi hình ảnh nhưng lại thể hiện như là những bức họa phẩm độc đáo, và những đợt hình sau này càng ngày Cẩm càng cảm nhận đậm cả chất thiền trong đó rất rỏ nét… Mà không thể người photoghraper nào cũng làm được.
Cám ơn Cẩm một comment rất cảm động và trân trọng.
Mai
Mai oi,
Cam xuc dang trao khi doc bai viet va thuong thuc nhung tac pham nghe thuat dinh cao cua Mai,
Ban minh dung la mot nghe si lon,Tu tuong va Tam hon Sao ma dep qua Mai oi.
Thương nhớ Diệu.
Mai