Jan 13, 2019 (TM)
It’s four in the morning, the end of December
I’m writing you now just to see if you’re better
Trận tuyết đầu tiên ở DC năm nay bắt đầu đêm hôm qua. Buổi sáng thức dậy trời đất trắng xóa, tinh khôi chưa có chân người dẫm lên, chỉ có vết chân của những con nai chạy ngơ ngác trong khu rừng nhỏ sau nhà trốn lạnh. Tôi dậy sớm, áo mũ, bốt và găng tay ra cào tuyết ngoài driveway để có thể lái xe ra. Tuyết ở DC hiếm khi rơi, nhưng khi rơi thì cả một bão tuyết rơi. Và đây là cơ hội ngàn vàng tôi chờ đợi để xuống vườn anh đào chụp hình. Anh đào trong tuyết bao giờ cũng đẹp. Tôi chỉ cào được nửa driveway, tuyết cao 1 foot nhưng còn xốp nhẹ nên không nhọc nhằn gì lắm, nhưng cũng đủ mất của tôi gần 2 tiếng đồng hồ để chiến đấu với nó. Cào xong, tôi vào chuẩn bị camera để đi thì Thúy gọi, Thúy và Phú đang trên đường đến đón tôi đi cùng xuống DC, cô bạn dễ thương, thế là tôi không phải đánh liều phiêu lưu ngoài tuyết một mình.
Xuống đến vườn đào thì tuyết rơi càng nhiều như mưa, camera ướt hết, tôi lo lắm nhưng vẫn tin nó ngoan không bất tỉnh dễ dàng, nên tôi vẫn chụp cho đến khi máy sủng nước thì ngưng. Cũng đến lúc phải về, Thúy không quen đi lâu trong tuyết nên đi đến nửa hồ anh đào qua Roosevelt Memorial thì đòi về. Vườn đào nằm quanh hồ Tidal Basin, trên đó có Roosvelt Memorial, Martin Luther King Memorial và Jefferson Memorial trên một tam giác. Cũng may chúng tôi quay về trước khi trời tối, tuyết càng lúc càng xuống nhanh ướt cả mặt, không thể nào chụp hình được nữa, máy sẽ hư thôi nếu tiếp tục.
Đường về xe chạy song suốt trên xa lộ, nhưng khi đến gần nhà tôi thì vì trên một ngọn đồi nhỏ nên có những con dốc tuyết trơn trượt xe không lên được. Có vài chiếc bị đứng lại giữa dốc. Xe của Thúy và Phú cũng cùng chung số phận. Tôi và Thúy nhảy xuống để đẩy, tôi biết sức mình bé mọn nhưng cũng làm vì biết khi thấy đàn bà đẩy xe thế nào cũng sẽ có mấy đấng trượng phu đến phụ. Và y như rằng, vừa nhảy xuống xe thì có hai người đàn ông đang đi dạo đến giúp ngay.
Xe lên được con dốc cao thì hú hồn không bị đứng giữa đường, nếu không thì tôi áy náy lắm.
Về đến nhà tôi mở camera và load hình vào laptop ngay để gởi cho Thúy và Phú xem. Dưới đây là kết quả của một cuộc đi săn hình trong tuyết vừa thơ mộng vừa lạnh cóng cả mặt và tay.
“Famous Blue Raincoat”, bản nhạc trổi lên từ stereo của tôi khi tôi viết những giòng này. Không liên quan gì đến trời tuyết ngoài kia, nhưng tôi luôn khựng lại khi nghe bản này của Leonard Cohen, bản nhạc tôi mê nhất của ông, mê cả giọng hát có chất mật trầm tĩnh xuyên thẳng vào tim người, tôi vẫn còn khựng lại mỗi khi nghe những câu thơ trong đó…
It’s four in the morning, the end of December
I’m writing you now just to see if you’re better
New York is cold, but I like where I’m living
There’s music on Clinton Street all through the evening…
Your famous blue raincoat was torn at the shoulder
You’d been to the station to meet every train
And you came home without Lili Marlene…
I guess that I miss you, I guess I forgive you
I’m glad you stood in my way
If you ever come by here, for Jane or for me
Well, your enemy is sleeping, and his woman is free
Yes, and thanks, for the trouble you took from her eyes
I thought it was there for good so I never tried …
Did you ever go clear?
Tống Mai
Jan 14, 2019
Please listen to Leonard Cohen with me today: Famous Blue Raincoat
Famous Blue Raincoat
Leonard Cohen
www.youtube.com/watch?v=to-92wQaBS4
Roosevelt Memorial – “One Third of a Nation Ill-Housed, Ill-Clad, Ill-Nourished”
The Breadline – “The Ill-Housed, Ill-Clad, Ill-Nourished” – Roosevelt Memorial
Hình đẹp quá Tống Mai ơi,
Ở đây không có tuyết rơi,
Để chị làm thơ lãng mạn,
Đi ngủ rồi lại mơ màng.
Ở đây mùa hè nóng lắm,
Bảy giờ ra vườn tưới cây,
Mồ hôi đổ ra như tắm,
Vào nhà chỉ còn biết nằm.
Thăm Tống Mai.
DTQT.
Úc ấm áp nên là thiên đường du lịch của người Mỹ.
Cám ơn DT xuất khẩu thành thơ trong chớp mắt.
Cảm ơn Mai, không khỏe nên hôm nay mới đọc câu này của Mai. Thương, DT.
Take care, DT !
Love
Tuyệt tác! Hà mà biết mình có thể chụp được những tấm ảnh như thế này, (như thế này là đánh thức cả thiên đường mộng mị trong tâm hồn người xem) thì Hà cũng ráng xúc tuyết hai tiếng đồng hồ rồi đi chụp ảnh. Phục tài nghệ, phục cả sự đam mê đầy dấn thân của Mai và hai người bạn kia. Dấn thân xúc tuyết, lội tuyết, đẩy xe lên dốc tuyết.
Ở đây chỉ có một lớp tuyết mỏng, sáng ra là tan hết. Vậy mà Hà cũng làm Snow Goose, con ngỗng trốn tuyết 🙂 Chữ goose thật là đắc địa vì nó gợi ra một hình ảnh béo béo tròn tròn phục phịch 🙂
Nhưng con chim thiên di Snow Goose đó chỉ tìm đất lành mà đậu, nên nó trốn tuyết là phải thôi.
Cám ơn Hà đã thích loạt hình này của Mai, ít người thích cảnh thiếu màu sắc nên Mai rất tâm đắc với những người cùng có đôi mắt của mình.
Quá tuyệt vời, cả thơ và ảnh !
cành đào cô đơn giữa tuyết trắng.
Cám ơn anh Ân luôn support photography của em.
Wow quá đẹp ! Cảm ơn chị Mai.
Không chỉ là tuyết, mà Chị chụp được cả cái lạnh lẽo của DC 🙂
Chị phải cám ơn Phước đọc được những gì phía sau những tấm ảnh !
Au milieu de la vie
au milieu de la mort
la neige sans répit
Những hinh ảnh của Mai, Trắng, Lạnh và Zen, dáng dấp của một haisha, với những khoảng lặng đưa người xem đến một khung trời khác, im lặng và vô cùng.
Cám ơn Mai.
Bất chấp vô thường
Bất chấp vô ngã
Tuyết vẫn bất tận rơi
Cám ơn bạn tôi !
Cám ơn em!
Đẹp quá em ạ!
Tay nghề ngày càng cao!
Cám ơn anh Tùng.
Ôi trời ! Đẹp quá !
Tuyết lạnh lẽo nhưng cũng đẹp mê hồn.
Nơi Ng ở mỗi năm chỉ có tuyết một lần và rất ít , chỉ đọng lại chừng 10 cm là cùng và sau một ngày thì tan hết nên không phải mất công cào tuyết , Ng vẫn mong chờ một lúc nào có tuyết rơi nhiều và đọng lại thật dày trên mặt đất. Trong gần 30 năm ở vùng này chỉ mới có được 2 lần , một lần vào năm 1996 và một lần vào năm 2010. Tuyết rơi nhiều , đọng lại chừng 30 cm trên mặt đất nhiều ngày và hồ Auron gần nhà thì thấy trắng xóa , băng đóng lớp cả ngay trên mặt hồ .
Những hình Mai chụp đều đẹp tuyệt , thật đáng công chịu khổ vì tuyết.
Ng thích nhất là tấm hình ” VietNam Memorial ” , bức tường ghi tên các chiến sĩ nhạt nhòa hoà trong tuyết trắng , con đường nhỏ vắng người trở nên hun hút và ở xa xa có bóng dáng một người đi lầm lũi , thật quạnh quẽ và cô đơn !
Cám ơn Mai đã chia sẻ những hình ảnh hiếm có này , như từ một nơi nào khác không có thật.
Tấm nào Hà cũng thích. Thấy tấm ảnh hàng người đứng sắp hàng chờ lãnh đồ cứu trợ trong tuyết mà thương cảm quá. Nhớ số phận của mình hồi mới rời khỏi VN.
Cám ơn Ti.
Mai cũng thích hình Vietnam Memorial. Mai dừng lại ở đó lâu nhất, cả trăm lần lúc nào cũng nấn ná xúc động ở đó.
Mai cũng thích hình những tượng người sắp hàng nhận bánh mì trong thời Great Depression của Mỹ, gọi là “The Breadline” của điêu khắc George Segal. Năm người đứng đợi lãnh bánh mì trước một cánh cửa đóng rất tội.
Có một câu của Roosevelt khắc bên bức tường bên cạnh:
“I see one-third of a nation ill-housed, ill-clad, and ill-nourished. The test of our progress is not whether we add more to the abundance of those who have much; it is whether we provide enough for those who have too little.”
Nhưng Mai không liên tưởng đến những ngày đầu rời khỏi Vietnam vì những ngày đó được ân cần đón tiếp và giúp đỡ rất nhiều bởi chính phủ Mỹ. Mai chỉ thấy giống những ngày ở trại tị nạn Thái Lan hơn…đứng chờ lãnh thực phẩm của Liên Hiệp Quốc, chờ phái đoàn Cao Ủy Tị Nạn đến phỏng vấn, chờ ông Linh Mục Tin Lành đến phát thơ…. Nhưng những ngày đó là những ngày hy vọng, khác với những tượng người đứng sắp hàng trước một cánh cửa đóng lạnh lùng.
Wow! Your photos have such emotion. And I love the angles in which you explore the trees, it gives them a depth and life.
Especially the first photo. It looks like a woman dancing. Very special.
Thank you for sharing
Love
Bài Famous Blue Rain Coat này cũng là một trong những bài của ông Cohen Hà thích, nhưng lúc đầu thì chưa thích, cho đến khi đọc trên mạng có người nói thích bài này Hà nghe thử thấy hay. Bài này, có một hình ảnh để lại ấn tượng trong Hà, vừa buồn cười vừa tội nghiệp, đó là hình ảnh anh chàng “brother” của the narrator, đại khái là “and you a rose between your lips, like a gypsy thief.” Hà thường nghe ông Cohen hát lúc Hà đi bộ vòng quanh cái hồ Watchung ở gần nhà. Nghe mấy chục bài trong hai tiếng đồng hồ. Hết mấy chục bài này là đến lúc đi về. Bài “By the river dark” nghe thấm lắm.
Hà ơi, Mai cũng mê Leonard Cohen to the moon. Tiếc quá, ông không nán lại thế gian một chút nữa để ban cho đời thêm nhạc hay. Mai nghĩ những thiên tài như vậy chết trẻ vì trần gian không xứng đáng có được họ.
Bản “By the River Dark” hay quá Hà.
Có bài “Anthem” Mai cũng thương lắm, nhất là có một câu trong bài (There is a crack in everything, that’s how the light gets in) giống ý tưởng từ một bài thơ của Rumi Mai có trích trong một post dưới đây:
https://khungcuahep.com/tong-mai/vet-thuong-la-noi-anh-sang-len-vao.html
Ôi, bài nào của ông cũng thương.
Mai nhắc như gãi đúng chỗ ngứa. Hà cũng để ý cái câu trong bài Anthem. Rất có thể ông Cohen lấy ý của nhà thơ Rumi. Bên cạnh “By the River Dark” Hà cũng thích nhiều bài, “You Want It Darker,” “Birds on a Wire,” còn nhiều.
Like a bird on a wire, … I have tried in my ways to be free.
Thật là một nhà thơ viết nhạc, hát lên tiếng lòng của người nghe.
Mai chưa nghe bài “Bird on a Wire”. Oh WOW:
I saw a beggar leaning on his wooden crutch
He said to me, “you must not ask for so much”
And a pretty woman leaning in her darkened door
She cried to me, “hey, why not ask for more?”
Oh, like a bird on the wire
Like a drunk in a midnight choir
I have tried in my way to be free
Cám ơn Hà !
Peter Gabriel – “Very sad to learn of the death of Leonard Cohen. Anyone looking at an empty page trying to write a song lyric sits in the shadow of the mountain that was Leonard Cohen. He knew the exact weight and flavour of every word and phrase he used and applied them with the precision of a surgeon. His unique voice painted unforgettable pictures that will stay with me and my generation until we drop.”
Chị à! Em phục chị quá trời. Hôm đó tuyết rơi nhiều thế mà chị dám đi xe. Hôm đó em ở tịt trong nhà. Hôm thứ Hai em bay về VN. Giờ em đang ở Hải Phòng rồi.
Chị giữ sức khỏe nhé!
Em Hạnh
Chị quên là Hạnh đi VN
Enjoy VN nghe Hạnh
Love
Dear Mai,
Your pictures are beautiful and inspiring. You should be displaying these in art galleries.
And WOW, you braved the storm to come downtown. I stayed snug in my home and watched it fall from the windows.
Happy New Year!
Miss you Betsy !
Mai
Mai ơi là Mai, đẹp quá, quá là đẹp Mai ơi, Th sững sờ luôn, cả buỗi sáng, OUF ! Ngoài kia CA đang mưa tí tách . . .
Th cầu xin cho Mai đừng bị bệnh , ngâm trong tuyết sương như vậy , thật là . . . cũng đáng giá.
Th có thể có 1 copy được không? Thôi đừng có làm phiền nữa Mai hơ !
Th mê rồi . Mai giử gìn sức khỏe.,
Th .
Hương ơi, Hương có thể gởi link của bài này cho các bạn khác xem hình nếu muốn. Nếu không thì Hương có thể download hình nào Hương thích cũng được.
O Mai:
Anh xem ảnh O chụp qua bài trong Khung Cửa Hẹp (Tuyết).
Thường người ta hay nói:“ văn tức là người” , chắc vì ngày xửa ngày xưa chỉ có truyền cảm nghĩ, cảm xúc của mình qua Thơ qua Văn mà thôi— quên, còn qua Tranh Vẽ ( Hoạ), và Âm nhạc qua tiếng Đàn nữa .
Nay thì qua thêm một cái nữa : Photography.
Anh thấy nỗi CÔ QUẠNH trong các hình chụp của O.
Hình ảnh tuyết trắng đẹp quá, nhiều hình ảnh TP rất thích, mặc dù tuyết lạnh nhưng có hình TP thấy vui, có hình thấy bình yên, cũng có hình mình thấy lạnh buốt xương như có lần mình đã đi qua, Mai cung chịu khó đi săn hình quá, bái phục cô nàng
Bài viết hay lắm, thấy tuyết lạnh cũng nhớ tới bài Famous Blue Raincoat cũng như quay lại một đọan video của Leonard Cohen đi trên đường phố New York trong một ngày mưa tuyết hí, Leonard Cohen thì khỏi nói rồi, dân Montreal mà, đối với TP thì ông thuộc trường phái “Trường Tương Tư Lãng Mạn” của Pháp hi hi, kèm theo đây cái link của bài Dance Me to the End of Love cũng hay
http://www.youtube.com/watch?v=NGorjBVag0I
Cám ơn Thạnh khi nào cũng ráng đọc và xem hình của Mai. Bản “Dance Me to the End of Love” đúng là một quyến rũ. Leonard Cohen Mai nghĩ là một phenomenon của thi ca, một người nữa là Bob Dylan, cũng giống như TCS và Phạm Duy của VN. Dân Montréal đúng là “hèn gì”.
Có một nhạc sĩ của Montréal cũng hay không kém dù hay một cách lặng lẽ: Lhasa de Sela. Album “The Living Road” của cô rất hay.
La route est noire,
À perte de vue.
Je fais trois pas,
La route n’est plus
Cô cũng đã qua đời rồi khi còn rất trẻ.
Tuyệt vời quá chị ơi !
Chị Mai viết đầy cảm xúc và những bức hình thì đẹp vô cùng . 🌷🌸
Cám ơn Thủy.
chị Mai
Đẹp hết sức tưởng tượng , em đã đến nơi này mùa thu .
Cám ơn Kim Hau.
Kim Hậu ở Virginia hở ?
Kim Hậu ở Việt Nam nhưng mỗi năm đều qua Mỹ một lần và thường đi thăm nhiều nơi , DC , New York , Cali , Houston , Oregon…
Các bức ảnh đều đẹp. Nga cũng thích nhất tấm Nguyệt thích đó. Nghệ thuật lắm !😍
Cám ơn Nga.
Đẹp quá chị, nhìn art thật ❤
Cám ơn Nhân.
Xem những bức hình tuyết của TM chụp làm tôi nhớ lại bài thơ Nỗi Cô Độc Mùa Đông của Basho – Một vài chử, một vài đường nét gây nên nhiều ấn tượng về sự lạnh lẻo / trống vắng của quan cảnh tuyết.
Congrats, TM.
HN
Winter solitude
Basho, trans. Robert Hass
Winter solitude —
In a world of one color
the sound of wind.
Quạnh Đông —
Giữa thế giới vô sắc
Tiếng gió
Không còn gì lạnh bằng. Cám ơn anh Hoàng bài thơ của Basho
cô ơi cô đúng là nghệ sĩ. con phục cô quá.
tấm ảnh đầu tiên: giống con rối gỗ nhảy múa.
tấm ảnh Vietnam Memorial: phần tuyết được cào gọn qua mé trái giống sóng biển, làm con nghĩ tới các thuyền nhân.
con thích tấm trên tấm Vietnam Memorial ạ, nền trắng trắng xanh xanh, nổi bật 2 đường cong.