Jan 31, 2019 (TM)
The winter may pass and the spring disappear. The summer, too, will vanish and then the year, and then the year. But this I know for certain, that you’ll come back again. And even as I promised, you’ll find me waiting then. Yes, even as I promised, you’ll find me waiting then.
Hồn Xuân vừa tàn hơi
Hay nắng ấm lung linh qua đời
Nghe lá biếc hơi thu rơi ngang trời.
Người yêu dù xa xôi
Xin nhớ tới quê hương u hoài.
Nghe gió tuyết đêm đông đang trông vời.
Một lần người đưa tiễn nhau, như vẫn cầu lời hứa năm nào, đằm thắm cho vui lòng nhau. Một lần người xa cách nhau, trái tim sầu còn vẫn tươi màu, vì đó không ai quên đâu. Người đi về mai sau nghe khóc lóc xe tang đưa sầu, nghe bóng xế khăn sô bay ngang đầu. Người đi vào không gian nghe oán trách đau thương vô vàn, nghe tiếng hát êm êm ru linh hồn. Người về dần trong cõi mồ, như lúc nào vừa mới ra đời, chào đón xuân tươi ngày mới. Cuộc đời từ trong chiếc nôi đã quay về cùng với gió bụi, về chốn không tên xa xôi.
Tôi không khỏi thán phục tài dịch những bản nhạc cổ điển ngoại quốc ra lời Việt của Phạm Duy. Bản này của Edvard Grieg soạn cho vở kịch Peer Gynt của Henrik Ibsen viết năm 1867 tôi nghĩ Phạm Duy dịch từ lời Pháp, La Chanson de Solveig, bởi vì lời của ông gần với bản tiếng Pháp hơn. Từ đó, tôi nghĩ Solveig’s Song là một bài hát ru cho Peer Gynt khi ông mệt mỏi trở về nhà sau nhiều năm lạc đường quì gối chết bên cạnh người yêu mà ông đã phản bội. Cuối vở kịch, tôi không rõ Peer Gynt sẽ chết không, mặc dù lời ca bằng tiếng Hà Lan như một khúc hát chờ mong thủy chung không nói gì đến cái chết, nhưng tôi muốn tin vào những gì Phạm Duy diễn dịch: Đây là bài hát hoàn toàn về sự biệt ly của chết chóc một cách toàn diện trong không gian, trong thời gian, trong thân phận kẻ lìa trần cũng như trong lòng người ở lại.
Người đi về mai sau nghe khóc lóc xe tang đưa sầu
Nghe bóng xế khăn sô bay ngang đầu.
Người đi vào không gian nghe oán trách đau thương vô vàn
Nghe tiếng hát êm êm ru linh hồn.
Tống Mai
Solveig’s Song
Music: Edvard Grieg – From Peer Gynt Suite No. 2, Op. 55 : IV
Vocal: Méav Ní Mhaolchatha
Photography: Tống Mai
Video: Nguyên Huệ
www.youtube.com/watch?v=p2RSm0x0P_E
Nhạc thật là thanh thoát. Trong như tiếng hạc bay qua. Nghe bài này lúc đang buồn chắc … khóc mất, Mai ơi.
Hồi xưa khi vẫn còn nghe nhạc trên cassette tape, Mai hay nghe ban đêm mòn cả băng, cái thời mau nước mắt …
Gởi Hà version tiếng Việt của Phạm Duy:
http://www.youtube.com/watch?v=nPOC90-nWs8
Phạm Duy quả là một hiện tượng “plus grand que la vie” của cả thế giới âm nhạc.
Ông đã trở nên một huyền thoại.
Chưa một ai, chưa một ai trong âm nhạc Việt Nam từ trước đến nay có thể đứng ngang hàng với ông.
Cám ơn Mai cho nghe ké version tiếng Việt Khúc Ca Ly Biệt này của Phạm Duy.
Trời sao giống nhau thế, Hà cứ đi cái xe cũ mãi để có thể nghe nhạc từ trong cassette.
Giọng hát tuyệt vời.
Cám ơn Hà cũng thích bài này, hiếm ai nghe được soprano trong một aria opera.