Nov 18, 2021 (TM)
Tôi thức đêm nhặt từng chiếc lá rụng
Đó là những mảnh nhỏ yêu dấu
Đó là mùa thu
Đó là những giấc mơ.
Đó là những gì của mùa thu năm trước, những chiếc lá đã được xếp đi, một năm trôi qua, những tưởng vườn tôi đã sạch lá rụng, nhưng không, mỗi chiếc mỗi rơi nặng, nhưng những mảnh nhỏ đó không còn yêu dấu, không còn là những giấc mơ.
“Có tiếng thở dài dưới gió thu đông
Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng
Có những mặt người giữa phố hoang mang.”
Chào chiếc lá nằm giữa vườn hoang!
“Don’t go without me.
Don’t stay in this world without me.
Don’t go to the next world without me.”
Bạn yêu dấu,
Đêm đã khuya.
Bonne nuit!
Tống Mai
November 18, 2021
SHENANDOAH VALLEY, VIRGINIA
Oh Shenandoah, I long to hear you
Away, you rolling river
I’ll not deceive you
Away, bound away,
Cross the wide Missouri
UPSTATE NEW YORK – WATKINS GLEN
Taughannock Falls – Ulyssis, New York
Rainbow Falls – Photo: DoLinh Photography
Rainbow Falls – Photo: DoLinh Photography
She-Qua-Ga Falls – Schuyler County, New York
Hình thứ nhất, sao cửa lại đóng hả chị?
Nếu cửa mở thì câu chuyện đã kết thúc rồi Hạnh.
Em thì em sẽ để cửa khép hờ…
Đó là sự bao dung.
Nếu Hạnh để ý, đó là một thảo am nên cửa sẽ khép hờ, chỉ cần đẩy vào thôi.
Thảo am cửa thường mở.
Đóng mở do trực Tâm
Một cặp đôi tương tức.
Khép hờ thực như hư.
( TM có câu luận giải về câu hỏi cánh cửa cho cô Hạnh đúng là trí Bát Nhã.
Chúc mãi an nhiên như đã
🙂
: )
Em lặng người.
Cái sentiment của những bức hình và những gì chị viết.
“En ce temps-là la vie était plus belle
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui”
“Mais mon amour silencieux et fidèle.
Sourit toujours et remercie la vie.”
Những hình ảnh lá vàng mùa thu của Mai năm nay rất đẹp nhưng nhìn vẫn có sắc buồn, có lẽ vì ngoài kia những cơn gió lạnh lẽo mùa đông đang cuốn đi những chiếc lá cuối cùng.
Chợt nhớ đến “Nhặt lá bàng” hồi xưa của Nhất Linh.
“…Tôi quay trở vào, bật đèn rồi lại ngồi vào bàn giấy viết tiếp, trong lòng tự nhiên thấy đỡ chán nản. Ở ngoài, thỉnh thoảng lại có tiếng đứa bé:
– Gió lên…lạy trời gió lên.
Trời sáng rõ lúc nào tôi không để ý. Ánh nắng lấp lánh trên những lá bàng bóng như sơn son.Tôi nhìn xuống đường. Hai đứa bé còn đứng đó, đương buộc mấy gánh lá bàng nhặt được đêm qua. Chúng vui vẻ, nhưng tôi không thể dựa theo nét mặt chúng mà đoán được chừng ấy lá là nhiều hay ít.
Một người đi qua nhìn gánh lá bàng nói:
– Lá bàng nầy sưởi ấm lắm đấy.
Tôi quay lại nhìn lên bàn: suốt đêm tôi viết được lèo tèo vài trang giấy, lại dập dập xoá xoá gần nửa.Tôi thất vọng.
Đối với tôi,những cơn gió tôi chờ đón đã có nổi lên, đã khiến tôi đêm qua lạnh cả tâm hồn, nhưng lá bàng nhặt được không là bao. Lại không biết có ấm được lòng ai ở xa không? ” …
Nhất Linh.
Mỗi lần lá rụng là nhớ đến hai chị em “thằng Nỡm” này, đủ để làm ấm lòng.
Tuyệt vời!
Cám ơn anh Tùng!
Collection hình mùa thu năm nay của chị thật tuyệt vời. Với khung trời xanh tươi nhìn những tấm hình very clean của chị, mùa thu năm nay mình cảm thấy vui chị ạ ! Nếu chị cho phép, mình muốn chuyển cho cậu em họ mình được thưởng thức những bức hình landscape tuyệt vời này được không?
Quá đẹp ! Tuyệt vời ! A good way to start a day!
Merci chị.
Mai cũng nhận thấy loạt hình lần này tươi có lẽ nhờ màu sắc rực rỡ của mùa thu năm nay ở đây. Nhiều khi quá rực rỡ làm Mai khó chịu nhưng phải nói là Virginia DC được blessed với Xuân, Thu, Đông rất đẹp.
Chị có thể phổ biến blog của Mai cho ai cũng được, Mai rất hân hạnh.
Đẹp hớp hồn luôn.
: )
Những tấm hình đẹp quá Tống Mai ơi!
Cám ơn chị Dã Thảo!
“Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng
Có những mặt người giữa phố hoang mang.”
Y như tâm trạng của mọi người hiện tại Mai ơi.
“Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi Người từ khước tước hiệu đó.
Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…
Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.”
(TCS 1972)
“Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.”
Diệu ơi, Mai không ngờ có những lúc thê thiết đến như vậy.
Hình chị Mai cũng như lời văn lúc nào cũng bàng bạc khói sương.
Cám ơn KC!
Khi nhìn hình ảnh của TM, dù đẹp xấu, cũng thấy có cái gì đó làm con tim mình đập loạn, xao xuyến. Giống như một cô gái có duyên ngầm, không sao quên đươc.
Lái xe gần 6 tiếng cả đi lẫn về trên scenic Skyline Drive và suốt đường đèo trên núi phủ lá vàng Mai nghĩ không nơi nào trên trái đất có được như thế. My home across the Blue Ridge Mountains.
Oh beautiful, for spacious skies
For amber waves of grain
For purple mountain majesties
Above the fruited plain
America, sweet America
You know, God done shed his grace on thee.
Mai ơi, xem hình thác nước của Mai xong….chị đã….không tiếc nuối…khi quyết định….không xem hình chụp thác của mình nữa….
Aww! Đó là lời khen ngọt nhất làm em khỏi uống ly trà mật ong của em tối nay luôn, ly sữa cũng khỏi uống luôn, nếu không thì quá nhiều đường trong một tối.
Chị Thanh làm em nhớ chị Oanh. Tối nay đi ngang bàn thờ của chị mà tần ngần. Ba năm là một thời gian khá dài, vậy mà không nguôi được kìa.
Hic, đẹp quá chị ơi! Đối với em, bức đầu tiên là một kết hợp giữa Đồi gió hú và Am mây ngủ.
Cám ơn em tôi ý tưởng lạ. Chị mong đồi gió hú đã qua, chỉ còn am mây ngủ.
Cảnh thu bàng bạc như chính nó, có thể hay không thể nắm giữ, vậy thôi !
Những con chim mùa hè bay lạc,
đến cửa sổ tôi
để hót lên rồi lại bay đi.
Còn những chiếc lá thu vàng
không lời ca tiếng hát
chỉ run rẩy và thở dài rơi xuống.
(Tagore)
Chà chà, đẹp kinh ngạc!
Cám ơn Kiên Anh!
Chị Mai ơi! Màu thời gian không xanh màu thời gian vàng rực qua ống kính của chị. Đẹp quá!
Ừ, trong bài thơ, có ba câu chị thích nhất:
“Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian”
Những tấm hình đẹp quá, TM, nhất là tấm hình số 14. Căn nhà nho nhỏ trong thung lũng, mái xanh dương, tường đỏ, bãi cỏ xanh, và đằng sau là núi rừng nhiều màu – Vắng lạnh, cô độc, và sự nhỏ nhoi của cuộc sống chúng ta.
HN
Cám ơn anh Hoàng. Nếu có duyên, một ngày nào đó khi lá vàng rực rỡ nhất ở đây, Mai sẽ giới thiệu với anh Shenandoah Valley. Hôm đó Mai đi khá xa, vừa đi vừa ngừng lại những scenic overlook để chụp hình nên đi về gần 8 tiếng lái xe, nhưng suốt Skyline Drive trên núi, lá vàng ngập nên đi mãi không thấy xa.
Loạt hình này của Mai thật tuyệt !
Không những là những hình lá vàng mùa thu mà những tấm hình khác cũng đẹp ngút ngà, mang tâm hồn của Mai làm nao lòng khi nhìn ngắm, hoặc nói theo cách của Mai là “đẹp tắt thở“ . nó mang tâm hồn của Mai
Tấm hình đầu tiên cho cảm nhận một nét đẹp tĩnh lặng và hiu quạnh như nghe ra… “Có tiếng thở dài dưới gió thu đông, có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng”
Và rồi, những hình mùa thu ở Shenandoah Valley, Virginia và ở Upstate New York – Watkins Glen đẹp không thể nào diễn tả được, vừa có những núi đồi hùng vĩ ngập lá vàng lá đỏ, vừa có những ngôi nhà xinh xắn nằm nghiêng trên sườn đồi trông thật yên bình.
Đẹp nhất là ảnh chụp những thác nước vừa hùng vĩ vừa có vẻ đẹp bí ẩn.
Cám ơn Mai đã chia sẻ những hình ảnh tuyệt vời này.
Thân thương !
Cám ơn Ti những lời dịu dàng. Cánh mùa thu bên này đẹp hùng vĩ, tắc thở, nhưng Mai vẫn nhớ khung cảnh thu lãng mạn của Paris, của Bourges. Cái đẹp của mùa thu ở đó khó diễn tả và khó quên … bàng bạc, u sầu, vương vấn…
Mai vẫn mong ngày trở lại.
Bài thơ đọc dễ xúc động, và bộ ảnh mùa thu của Mai thật nhẹ nhàng.
Cám ơn Mai nhiều, và chúc Mai đi Cali gặp nhiều điều tốt lành.
Trời vào Thu đôi khi lại nhớ tới Apollinaire qua bài thơ L’Adieu…
Mai cám ơn thầy.
Cũng lạ thật khi L’Adieu hiện ra trong bất cứ ai khí mùa thu đến như một bài hát ru và chính nó dã trở thành mùa thu.
Cảnh trời đất đẹp tuyệt vời, muôn ngàn hương thơm màu sắc đẹp, cám ơn Mai cho TP một chuyến đi thật là an lạc
Cám ơn T !
Lâu quá Mai mới gặp lại T ở đây thật là vui.
Thật tuyệt những nhiếp bóng lung linh, những xanh lá rớt lại từ hạ, những sắc thu lên ánh hoàng hổ, những thác nguồn chảy mát tịnh trầm, và những lời đề thật đẹp. Cám ơn một hồn thơ trong NAG Tống Mai!
Tôi từng đêm nhặt vàng rơi
Gom mảnh lá những cuộc mơ thu hoài…
vht
Có người cúi mình cảm ơn!
Trong hình chụp thứ nhất cánh cửa của Thảo Am đóng lại.
Có người hỏi tại sao?
Mình thấy tác giả TM trả lời là : “cánh cửa khép hờ ” đẩy tay vào là mở ngay.
Đúng thật là câu lý giải bát nhã.
Vì đóng hay mở là một cặp phạm trù tương tức , khép hờ là vừa đóng vừa mở .Nếu Tâm ta có Định thì cửa Thảo Am mở và ngược lại thì cho dù cửa Thảo Am mở cũng xem như đã đóng.
Cám ơn anh Tài đã giải thích câu nói của Mai rất hay!
Đỉnh của đỉnh luôn chị ơi khâm phục thích thú và ước mơ được diện kiến
Tuyệt vời và trên cả tuyệt vời !
Aww! Cám ơn Tuý Hoa!
… và cám ơn Nguyệt đã đưa những người bạn thật dễ thương vào khung cửa hẹp này.
Chị Nguyệt ơi thật ngưỡng mộ chị Tống Mai người bạn tài hoa của chị nhé, xem những tac phẩm của chị ấy đẹp đến nao lòng 🌷🌼🌻🌺🥀
Mai cám ơn Nghĩa!
Chụp ảnh quá giỏi luôn. Xin được ca ngợi người bạn Việt Nam tài hoa nha Minh Nguyệt.
Mai cám ơn Hương Giang!
Những tác phẩm của Tống Mai là những tuyệt phẩm của nghệ thuật. Cám ơn Minh Nguyệt chuyển tải.💕🌹🌹🌹
Anh Sơn nói làm ấm lòng.
Cảm ơn MinhNguyet đã tình cờ mở cõi Tống Mai – khungcuahep. May mắn, noái là may mắn vì nếu không có giới thiệu của Nguyệt, thì mô được bước vào đây, từng bước khẽ, ngỡ ngàng nghẹn thở (chưa quá xúc động Minh Nguyệt tắc thở). Cõi Tống Mai, ô hay, mênh mông quá, sâu lắng quá, tuyệt vời. Lại còn hái thêm chút may mắn được nếm thi vị thu Bourges của Ti, qua lời của Tống Mai: ” Cảm ơn Ti những lời dịu dàng. Cảnh mùa thu bên này đẹp hùng vĩ, tắc thở, nhưng Mai vẫn nhớ khung cảnh thu lãng mạn của Paris, của Bourges. Cái đẹp của mùa thu ở đó khó diễn tả và khó quên, bàng bạc, u sầu, vương vấn “. Ừ thì mùa thu Virginia, Cali, Bourges quyến rũ, đẹp quá, lặng người nhưng xa xăm mờ ảo bên trời, xin hãy về đây, Huế cùng, thu lặng lẽ vẫn âm thầm lời hát ru mềm mọng. Nhớ hí, về đây.
Mai gặp anh Vịnh ở đây thật bất ngờ bàng hoàng. Những ngày xưa với ngôi nhà cổ kính gần độn Thành Lồi lại hiện ra, có người chị buổi trưa nằm đọc “Of Human Bondage” của Somerset Maugham cho Mai nghe trong ngôi nhà êm ả… Mai vẫn còn nhớ như in. Ôi trời, Mai không ngờ gặp anh Vịnh ở đây. Anh Vịnh cho Mai gởi lời thăm tất cả.
Mai vẫn về Huế mỗi năm và đó là nơi đẹp nhất trong ký ức của mình.