Thì ra madame vẫn còn thích “La vache qui rit”? – Tống Mai

July 1, 2020 (TM)

Madame, thì ra madame vẫn còn thích “La vache qui rit”?

Đúng rồi. Mới hôm kia thôi, khi đi mua thực phẩm, tôi vẫn còn quẳng vào giỏ vài hộp La vache qui rit, Laughing Cow, Con bò cười… Và mới hôm qua, tôi lại dùng hình ảnh những viên fromage này để làm hình composite nộp trả bài cho thầy dạy nhiếp ảnh của tôi. Đề tài homework tuần này là double exposure hay multiple exposure, khi hai hay nhiều hình được chồng lên nhau để tạo nên một tác phẩm thường mang một ý nghĩa nào đó. Kỹ”thuật này có thể thực hiện ngay trong camera hay có thể dùng Photoshop.

Khi tìm đề tài cho bài tập, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ nghịch ngợm về những điều xa xưa thuở còn bé khi cha tôi còn sống và được ông cho làm quen với những món ăn ông hay dùng những năm ông sống xa nhà ở miền Nam nước Pháp. Thế là tôi lục lọi trong kho hình của mình những hình La vache qui rit tôi chụp hai năm trước khi Nguyệt gởi loại fromage này qua cho tôi từ Bourges. Tôi gom góp được 8 mảnh: Một figurine bé tí bằng đất sét của một cậu bé đang lom khom bò dí mắt vào hai sợi giây thun dưới đất; một tấm bản đồ miền Provence của Pháp trên đó tôi rải vài mẩu baguette và một đống La vache qui rit; một trang lịch quảng cáo tôi mua từ một tiệm đồ cổ mấy chục năm trước; một mảnh vải vá và vài con kiến.

Khi xóa hai sợi giây thun và thay vào đó hai viên fromage dưới mũi của cậu bé lom khom, tôi phì cười. Rồi đến khi phủ tấm hình bản đồ, bánh mì và đống fromage vào đầu và áo của cậu vì fromage thì phải có bánh mì, và sau cùng đem những con kiến vào thì tôi cười đến suýt rơi xuống giường. May quá, đêm khuya chỉ có tôi và ánh trăng ngoài kia, nếu ai nghe được thì sẽ nghĩ có mà điên. Đem kiến vào xong, tôi thêm mảnh vá vào quần cậu bé. Thế là hoàn tất tấm hình. Năm xưa tôi cũng bò lên bàn ăn ngồi đợi ba tôi cho ăn La vache qui rit như cậu bé lủng quần này. Hôm nay, tôi âu yếm nhìn nó như nhìn chính mình của thuở đó.

Tôi nhớ mình đã viết:

“Đến bây giờ tôi vẫn còn ăn La vache qui rit kẹp giữa baguette. Hồi xưa cha tôi bày cho tôi như thế – Miếng fromage mềm mại trên mì nóng vàng rượm thì không còn gì thần tiên hơn. Tôi vẫn còn thích nhiều thứ của tuổi thơ … cả beurre Bretel nữa kia. Beurre Bretel? Vâng, tôi mê lắm. Thật ra, đó là loại bơ duy nhất tôi ăn, hiếm khi tôi dùng bơ, nhưng mỗi năm tôi tự đãi mình vài lần với bơ đó, thơm một mùi đặc biệt, mùi đồng nội, mùi thơ ấu tan nồng nàn trong miệng. Ôi, bạn tôi nghe tôi vẫn còn ăn bơ đó mà lắc đầu tại sao còn giao du với loại nhà quê phẩm chất thấp mà ở Âu Châu không còn tiêu thụ nữa. Tôi nhớ lần qua Paris mấy năm trước, anh Minh và Nguyệt cho đến một tiệm ở khu Maubert-Mutualité để mua cho tôi, chỉ có tiệm ấy là còn bán.

Còn con bò cười? Tại sao lại con bò cười nhỉ?

Google trả lời rằng hồi Thế Chiến Thứ Hai, ông họa sĩ Benjamin Rabier nào đó hoạt họa một con bò cười trên chiếc xe tải chở thực phẩm cho binh lính có chữ “Walkyrie” bên dưới để chế nhạo xe tiếp viện của người Đức trang trí bằng truyện thần thoại Walkyries của Na Uy (được chuyển thành nhạc kịch Opera bởi Richard Wagner có tựa là “Ride of the Valkyries”). “Walkyrie” nghe ra như là “Vache qui rit” trong tiếng Pháp, nên có chàng nông dân Léon Bel thích quá nghịch ngợm xin Rabier vẽ cho một bản mới y hệt bằng màu đỏ con bò cười lủng lẳng cặp bông tai hai hộp La vache qui rit để quảng cáo cho fromage của mình. Thế là La vache qui rit ra đời.”

Tống Mai
(Viết tặng em tôi để đáp lại những gì em hỏi tại sao chị không viết những gì vui để không phải quá đau lòng. Giữa những điêu linh đang xảy ra ngoài kia trong xã hội tôi rất thương, thì đây là một cố gắng vượt bực.)

 

 

Những mảnh hình để ghép

 

 

23 thoughts on “Thì ra madame vẫn còn thích “La vache qui rit”? – Tống Mai

  1. Hình dễ thương quá, mình chưa nắm được ý nghĩa của “Fine art“ trong PS, nhưng phải công nhận là PS làm tăng trí tưởng tượng và óc sáng tạo của con người

    Bài viết thật dễ thương, vui nhưng đầy tình cảm với những kỷ niệm êm đẹp của thời thơ ấu.
    Bức hình này mà được gửi cho hãng La vache qui rit sẽ mang lại nhiều tiền lắm vì đúng là một logo rất attractive.
    So cute!!!

    1. Cám ơn chị QMai. La vache qui rit không cần quảng cáo nữa vì đã quá nổi tiếng. Hôm qua, trong nhà hết baguette, Mai thử kẹp nó giữa hai lát pomme cũng ngon quá.

  2. Vừa thức giấc bởi cơn mưa tầm tả qua cửa sổ.
    Lần đầu tiên được cười bể bụng ngày hôm qua khi nhìn ảnh và sáng nay được đọc trên blog của Tống Mai.

    Người VN được mệnh danh là con rồng cháu tiên thật đúng vậy, vì Tống Mai là cháu của tiên trên trời bi “đày” xuống trần gian.

    1. Câu nói đùa của chị MLiên làm Mai nhớ ngay đến bài “Cành Hoa Trắng” trong đó cô tiên nữ phá then vàng thượng giới bước xuống trần gian chơi bị trời đày làm một cành hoa trắng chỉ nở và tàn trong một đêm, để rồi có người về trong đêm tối ôm cành hoa tả tơi bóng in dài gác đời lẻ loi.

  3. Khen Mai có một ý tưởng rất độc đáo và phong phú từ một vật rất bình thường trong cuộc sống đã tạo nên một tranh, nhìn vào gợi nhớ đến tranh dân gian VN, đó là tranh Đông Hồ hồi xưa.
    Và đúng như Mai đã viết, chỉ nhìn vào hình này biết ngay trong Mai cũng có cái gì nghịch nghịch vui vui rất ngộ nghĩnh khiến người xem có một cái cười vi tiếu, đủ để quên đi những phiền muộn ngoài kia.
    Cám ơn Mai nhiều.

    1. Lúc phê bình ảnh ngày hôm qua, thầy dạy composite photography của Mai nói là thầy không hiểu sao lại có mấy con kiến làm distract chủ đề của hình thì Mai nói Mai chỉ chơi nghịch thôi. Mai nói để Mai lấy ra nhưng rồi quyết định để lại vì nó cho một trận cười hiếm hoi.

      Viết đến đây, Mai nhớ lại cô bé trong phim “Scent of Green Papaya” đang ăn chén cơm thấy mấy con kiến dưới đất mà cầm cơm lết đến mấy con kiến nghiêng đầu nhìn thích thú. Niềm vui giản dị trong những cái nhỏ nhặt chung quanh.

  4. Hi hi! Nhìn ổ bánh mì Pháp vàng rụm thằng bé mang trên lưng tức cười quá! Cứ nhớ lại tiệm bánh Belge ở Montréal Mai hí, khi nào chị qua mình cũng đến đó mua baguette đủ cở dài ngắn ốm mập. Mua xong vừa đi vừa ăn ngay ngoài đường. Tiếc quá tiệm đã đóng cửa.

    Một chút gì đó để làm chị cười cũng an lòng. Cám ơn chị đã để ý những gì em nói.

  5. Dễ thương hí. Cho Mai cái figurine thôi mà Mai bỏ thêm mấy thứ vào thành ra cute.

  6. Anh khuyên em về hưu ngay lập tức để có thì giờ đi săn những mảng đồi cô đơn.
    Và em sẽ để lại cho đời nhiều hơn rất nhiều so với làm cho WB.

  7. Lần này tác phẩm của Mai có vẻ ưu tiên cho các vật liệu từ Pháp (dù là những thứ nho nhỏ và bình thường ), bản đồ của vùng Provence , những mẫu baguettes và những cubes fromages La Vache qui rit, và rồi nhân vật chính là figurine cậu bé nằm khum người chúi mũi sát đất..(không phải từ Pháp) .
    Mai có ý tưởng ngộ nghĩnh dễ thương khi ghép ra tấm hình này chắc là nhớ lắm thời còn nhỏ mỗi khi leo lên bàn ngồi chờ Ba Mai cho ăn bánh mì với fromage.Những kỷ niệm dễ thương thì khi nào cũng còn mãi trong ký ức.
    Mai không muốn lấy mấy con kiến ra mà vẫn để trong hình theo Ng nghĩ ý chừng cậu bé muốn nói với kiến “rồi chúng mày cũng sẽ có phần thôi”, cậu bé dễ thương sẽ chia phần cho kiến.
    Như tối hôm qua Ng có nói chuyện với Mai, hôm nay Ng bận rộn suốt từ sáng đến tối, mới vừa xong tất cả công việc chừng một tiếng đồng hồ để có thì giờ ngắm mà cười vui với tác phẩm của Mai đây.
    Cám ơn Mai nhiều.
    Thân thương.

    1. Cám ơn Nguyệt. Bây giờ thì Mai rất nhớ những ổ baguette vàng rượm và fromage L. cho Mai ăn ở Bourges. Không hiểu sao, baguette phải là của Pháp mới ngon. Ui, mỗi lần qua đó về là thêm 5 pounds dễ dàng chỉ vì baguette và fromage.

    1. Mai hết loại cube nhỏ này rồi. Nó rất ngon vì có nhiều mùi vị.
      Mai phải đợi Nguyệt năm sau đem qua mới được ăn lại.

      1. Đáng lý ra mùa thu năm nay Ng sẽ bay qua Cali thăm gia đình nhưng với nạn dịch vẫn còn hoành hành như bây giờ chắc đành chịu rồi không dám đi ra khỏi Pháp nữa ( kẹt ở VN hơn 3 tháng đã quá ngán ) .
        Hy vọng mùa thu sang năm khi mọi chuyện đã yên ổn con Corona virus đã chết hẳn , lúc đó Ng sẽ có thể qua thăm gia đình ở Cali và tiện thể bay qua DC thăm Mai luôn .

Leave a Reply