June 10, 2020 (TM)
Bức hình dưới đây là hình composite hôm qua tôi nộp cho thầy dạy nhiếp ảnh.
Mắt nhìn tài tình của ông khi đọc được những gì trên tấm ảnh làm tôi im lặng. Tôi không ngừng cảm kích khi ông thấy được những gì tôi muốn nói trên những tấm hình của mình. Vết máu đỏ khi tôi làm hình là một sự cố ý khi chỉ làm một vết tượng trưng, vì đó là một cái gì rất buồn tôi không bao giờ muốn thấy. Và ông đã thấy được điều ấy.
Tống Mai
Con chim bé nhỏ kia không biết làm hại ai.
Nhưng nó bị bắn chết
Dẫu nó không hề mổ một hạt nào trong vườn của kẻ bắn nó
Em trốn không dám nhìn hình vì quá sức thương tâm.
Tâm trạng cho những điêu linh ngoài kia của chị thôi.
“Con chim chết dưới cội hoa. Tiếng kêu rụng giữa giang hà xanh xao.” Đau quá TM ơi.
“Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu”
Nếu Hà có thể thay đổi, Hà muốn sửa hai chữ thiên thu thành hư vô. Thiên thu thì vẫn còn là một con số, một đòi hỏi cố định, một hình thức của permanence.
Mai lại nghĩ “hư vô” là không gian,
“thiên thu” là thời gian mà thời gian thì vô hạn và vĩnh cửu.
🙂
Em gởi chị:
Voir un ami pleurer
youtube.com/watch?v=xc1OcdqC120
Oh, bài ruột của chị, merci !
Bien sûr, il y a nos défaites
Et puis la mort qui est tout au bout
Nos corps inclinent déjà la tête
Étonnés d’être encore debout
Bien sûr les oiseaux assassinés
Bien sûr, nos cœurs perdent leurs ailes
Mais, mais voir un ami pleurer!
Tất nhiên có những con chim bị bắn chết
Và tất nhiên tim ta có khi gãy cánh
Nhưng khi nhìn bạn tôi khóc …
Không dám nhìn một lần nữa vì không muốn khóc.
Mỗi buổi sáng thức giấc chị chỉ biết cầu nguyện cho đất nước chúng ta được an lành.
Chưa bao giờ Mai gặp một người phê bình ảnh vừa giỏi vừa tâm hồn như thầy Dũng. Mai đã nghe rất nhiều lần phê bình ảnh trong monthly competion ở hội photography của World Bank/IMF bởi những well-known photographers của DC, họ rất giỏi nhưng thiếu cái tâm hồn của thầy.
Bức hình trên là tâm trạng cho đất nước đang điêu lình có quá nhiều ác tâm.
Mai ơi , TUYỆT ! TH cám ơn Mai đã luôn để tâm trí vào sáng tác , Thật buồn Mai hơ , bây giờ kẻ dử khắp nơi . . .
Mai thật thất vọng và không hiểu tại sao có những điều xảy ra ở một đất nước văn mình như thế này. Thất vọng đến đau ruột.
Chuyện con chim bị bắn chết của Mai làm mình nhớ một chuyện đời xưa.
Thời đó con trai 7-8 tuổi đã thích xách ná đi bắn chim. Nhà mình có cây trứng cá trước nhà và cây chay ở sau vườn, là hai nơi hấp dẫn nhiều loại chim, nhưng nhiều nhất là chim chào mào. Mình bắn ná rất dở, chưa bao giờ hạ được con chim mô hết.
Một buổi trưa hè mình ra sau vườn định leo lên cây chay nằm chơi thì thấy con chim chào mào từ đâu bay đến đậu rất thấp. Mình rón rén núp dưới tàn cây, tiến đến gần, giương ná nhắm thiệt kỹ. Nghe tiếng “bịch” là biết đã bắn trúng con chim. Lượm nó lên để trên lòng bàn tay, sung sướng với “chiến lợi phẩm” đầu tiên, cảm nhận được bộ lông mềm mại, cái thân mập tròn còn hơi ấm. Hai con mắt chim chưa nhắm hẳn, như hỏi cậu bé: “Vì sao?”
Từ lúc đó, khoảng 10 tuổi cho đến lớn, mình chẳng bao giờ cầm ná bắn chim nữa!
The soft side of one’s heart.
Thế rồi chẳng bao giờ dám nói một lời nào để làm tổn thương ai.
Cám ơn anh Tùng.