July 5, 2020 (TM)
So the wise choose the bottom of the well,
For the darkness down there beats
The darkness up here.
(Rumi – Solitude)
Ta chọn đáy giếng, vì bóng tối bên dưới thắng bóng tối ở trên kia.
Tống Mai
(Cho bạn tôi, a hermit, sống rất lặng lẽ nhưng hài lòng với sự lặng lẽ của mình.
Trời cao đất rộng, một mình tôi đi, một mình tôi đi.
Đời như vô tận, một mình tôi về, một mình tôi về…với tôi)
Far From the Madding Crowd
Thomas Hardy
youtube.com/watch?v=WCm1XNVD_0c
“To persons standing alone on a hill during a clear midnight such as this, the roll of the world eastward is almost a palpable movement.
To enjoy the epic form of that gratification it is necessary to stand on a hill at a small hour of the night, and, having first expanded with a sense of difference from the mass of civilized mankind, who are diregardful of all such proceedings at this time, long and quietly watch your stately progress through the stars.”
Đứng một mình trên một ngọn đồi trong một đêm trong thanh như thế này để có thể chạm tay vào dòng chảy về phía Đông của thế giới thì cảm giác rực rỡ đó chỉ có thể đạt được trong một giờ khuya khoắc. Cảm giác ngập tràn khi được tách biệt khỏi khối văn minh nhân loại bên dưới sẽ kéo dài sự vận hành uy nghiêm này thật lâu và thật lặng lẽ qua những vì sao.
Quand je vois l’ombre de la réalité
Jetée dans le vide de l’espace
Avec quelle audace se détache
La lune
Dans la nuit de l’été.
Đêm nay rằm tháng Năm đó Mai ạ, từ bóng tối hãy ném mình vào ánh trăng trong sự trống rỗng và hư vô, nơi đó với cái “Không” tuyệt đối, chúng ta sẽ cảm thấy mình hoàn toàn giải thoát. Pensée, penser, délibération, hésitation…
Chia xẻ cùng Mai những cảm xúc.
Bây giờ Mai mới để ý trăng Rằm mang chữ “Không”
Đúng thật. Thế thì ngày Rằm từ nay mang một thiêng liêng càng lớn lao hơn.
Đêm hôm qua thắp hương. Trong lời cầu nguyện cho khắp nơi, có lời cầu cho đất nước thương yêu đang sống.
Chị có từng chụp Milky way, một mình trong bầu trời đêm (không trăng), ở một nơi xa lạ ‘đồng không mông quạnh” (không ánh đèn) ?
Cảm giác thật lạ, khi đó xen lẫn mỗi nỗi lo sợ bản năng và nỗi hân hoan khi hòa mình vào trời đất,…
Chị chưa có dịp chụp Milky Way và vẫn còn ấm ức trong lòng. Khi nào về Vietnam chắc thuận tiện hơn.
Đêm hôm kia ở đây sao nhiều lắm nhưng trên bầu trời cao nên chị chỉ thấy lốm đốm những tia sáng chứ không thấy hình dạng sao như từng thấy ở quê nhà, nhưng có rất nhiều sao băng chưa từng thấy. Hồi xưa bên nhà người ta nói bao nhiêu sao băng là bấy nhiêu linh hồn lên thiêng đàng.
Chị mê trời đêm nên hiểu Khoa nói gì. Ban đêm chị hay thức dậy để ra ngoài ngắm trời đêm. Và lúc nào cũng như lúc nào với sự lãng mạn của truyện Alphonse Daudet “Les Étoiles”: Chung quanh chúng tôi, ngàn sao vẫn tiếp tục cuộc hành trình thầm lặng, ngoan ngoãn như một đàn cừu vĩ đại, và đôi lúc tôi có cảm tưởng một trong những ngôi sao kia, thanh tú nhất, sáng nhất, vì lạc đường đã đến tựa đầu vào vai tôi mà ngủ giấc yên lành.”
Đọc bài Mai viết, mình thường không biết nói gì. Phim hay mình đã xem, nói về sức làm việc chiến đấu với hoàn cảnh khắc nghiệt của người phụ nữ. Thích cái bóng tối tĩnh lặng của bài thơ nó khiến mình nghĩ đến câu hát “Đêm vỗ về nuôi nấng. Đêm trao ngọt ngào hương phấn.”
Thật không dễ dàng tìm được sự tĩnh lặng trong tâm hồn, ngay cả trong đêm đen. Và càng không dễ thoát khỏi the madding crowd. Có phải the crowd nào cũng mad?
Bài viết này Mai đã đăng hơn 4 năm về trước sau khi xem phim. Hôm nay đăng lại khi nghĩ đến một người bạn sống yên lặng một mình bao năm nay trong chánh niệm.
Mai cũng sống trong seclusion, không màng đến đám đông, yên ổn trong thế giới riêng của mình, nhưng đôi lúc vẫn bị xao động bởi ngổn ngang của thế giới bên ngoài.
Hà hỏi đám đông nào cũng mad hay sao? Mai không có câu trả lời vì không bước vào thế giới của họ. Đời sống dễ dàng bên này may thay đã cho phép mình sống tách rời với thế giới ngoài kia.
Nhiều khi, với Hà hai người cũng là đám đông và đủ mad.
Vài chữ thôi nhưng đúng quá, hai người cũng là đám đông và cũng đủ mad (hic)
Em mê tác phẩm này lắm, có khi trong cả giấc mơ.
http://www.youtube.com/watch?v=DrNZ-lYFM48
Chị cũng vẫn còn nhớ đến những cảnh trong phim 5 năm sau khi bước ra khỏi rạp ciné, đẹp cả cinematography cảnh đồng nội lẫn diễn xuất.
Dạ chị Mai, em vừa mới gởi chị một email. Em mở email ni để dọc bài của chị, thì em có thấy chị hởi em về Phương lan, em có một bạn tên Phương Lan nhưng Lan bạn em đang ở Huế và đã vô chùa ở rồi chị, còn Phương Lan chị hỏi thì em không biết nơi, có phải là Phương Lan con gái thầy Châu Trọng Ngô không chị?