Feb 28, 2019 (TM)
Đây là bức hình “Khúc Vô Thanh” tôi chụp ở Vịnh Lăng Cô ở Huế năm 2018 được lọt vào giải nhì Second Place trong buổi thi ảnh Monthly Competition tối hôm qua của hội nhiếp ảnh International Photographic Society của World Bank/IMF. Người giám khảo, Frank Van Ripper, trước kia là ký giả cho tờ New York Times và là phóng viên của White House. Ông xuất bản nhiều sách nhiếp ảnh của mình và cuốn thứ sáu của ông, Recovered Memory, giới thiệu tối hôm qua là về hình ảnh của New York và Paris xưa trong thập niên 60s và 80s.
Bức hình tôi chụp một chiếc bè lẻ loi, một thân cây khô và một người đàn ông đứng một mình hướng về bên kia bờ đại dương. Tôi đặt tên là “Khúc vô Thanh” và “Longing”. Khi in hình để nộp thi, tôi ngại ngùng vì nghĩ đề tài của tôi không hợp gì với sứ mệnh “Our Dream is a World Free of Poverty” của World Bank. Nhưng tôi vẫn “test the water”. Khi đưa hình của tôi lên, ông Frank Ripper phán ngay: Hình mơ mộng quá như là chụp cho một magazine và hình như có đạo diển. Thế là không hy vọng gì. Nhưng ông nói tiếp để lại đó cho ông, và khi vào vòng loại 2 và vòng cuối cùng thì ông lại chọn cho nó giải nhì. Tôi vui quá vì bức hình chỉ có ý nghĩa đối với tôi mà lại lay động được người khác, có phải vì cái thế giới bơ vơ rất đổi dịu dàng của nó không nhỉ.
Mọi người sau đó nói bức hình đẹp mơ màng như trong mộng. Tôi, tôi lại thấy cái lẻ loi không lời.
Và nó đây, một trong những bức tôi thương nhất trong collection của mình. Khi chụp, tôi chỉ nhắm vào chiếc bè tre và cành cây khô thôi, nhưng khi về lại khách sạn để bỏ hình vào laptop thì người đàn ông hiện ra trong khung hình, tay chắp sau lưng, nhìn qua bên kia bờ, trông đợi …. Tôi nhìn phía sau lưng của ông … Hello, How are you? Nhưng ông không trả lời. Tôi thích nhìn mọi vật phía sau lưng của nó… bởi vì phía sau lưng hiền hòa hơn khi nó giúp ta không nhìn rõ mặt nhau.
Tống Mai
Feb 28, 2019
Congratulations Mai!
Beautuful photo chị Mai.
Thank you chi KC.
Mai đoán ra là chị KC Dao ngay : )
O Mai:
Anh nghĩ hình này —Longing— là hình ảnh anh thích nhất từ lâu trong nhiều hình đẹp của O!
Anh cho hình này có lẽ là biểu tượng của “tâm “ O : cô đơn, lặng lẽ, chịu đựng— resilient.
Mai được giải cũng đúng thôi vì hình ni anh đã chấm trước đây rồi …
Bức ảnh đẹp và hoàn hảo đến không thực!
Vì cảm giác (bias) không thực này, T cũng chỉ cho điểm nhì!
Chúc mừng chị TM. I’m proud of you.
Congratulations Tống Mai.
Bức hình đẹp lắm, nhờ có người đàn
ông nên bức hình mới có giá trị đó Mai.
Anh đứng một mình chờ ai đó?
Có phải đợi em đó không anh?
Cám ơn Dã Thảo
Vui quá Mai ơi ! Chúc mừng Mai và Ti chúc Mai thượng lộ bình an .
Cám ơn anh Tùng, anh Hoàng, Ti, Kim Hải và Trọng.
Đó là tấm hình Mai rất thương. It says a thousand words. Hai cái lẻ loi gặp nhau: một chiếc bè và một người.
Cảnh đó ở Lăng Cô nước lặng xanh và cát trắng mịn đẹp như tiên cảnh. Ai đó đã cắm vào một thân cây khô rồi cột vào một chiếc bè trông lẻ loi. Mai chỉ nhắm vào chiếc bè để chụp, khi về nhà load hình vào laptop thì thấy người đàn ông đứng vào khung hình của mình, ngạc nhiên và bồi hồi, người đàn ông tóc vàng có lẽ là người Anh hay Mỹ đứng nhìn ra bờ bên kia. Mai nghĩ đến bờ bên kia, light across the ocean, bờ bên kia là nhà, là cõi vĩnh viễn. là nơi có người thân yêu, là nơi mình sẽ gặp được cái mình đi tìm, một sự trông chờ …. No more roaming.
Bức hình đẹp quá, nhưng cũng mơ màng quá!
Chính cái mơ màng ấy, đã khiến bức ảnh có một nét rất riêng !
Cảnh vật và người : trơ trọi , lẻ loi…
Chúc mừng Mai với niềm vui đầu Xuân.
Saigon, 2-3-2019
Kim Cúc
Hôm nay khungcuahep ấm lên vì có khách xưa ghé thăm đó Cúc : )
Wow, đẹp thiệt !
Từ cây đào lẻ loi ở Tidal Basin cho đến chiếc bè tre & cành khô đơn độc ở Lăng Cô, chị đã dùng ngôn ngữ của sự im lặng để nói về điều mình muốn nói, mà nói rất hay nữa…
Một thứ ngôn ngữ mà không phải dễ tìm thấy ! Chị hay thiệt nghen . Có lẽ không chủ ý nhưng bây giờ chị lại có thêm cái hình …quay lưng không nhìn thấy nhau, “sương khói mờ nhân ảnh” …:-).
Nhìn hình này, em nhớ tới 2 câu thơ của ông Thầy Đô, tạc cái tượng Trần quốc Tuấn ở trường em học ngày xưa . Thời sau 75, ổng đi “cải tạo” về bà vợ đi đâu mất, ổng đi theo người bạn em vẽ kiếm tiền sống ngoài Hàm Nghi SG . Lâu lâu, cuối tuần em ghé chơi, ổng rủ em ra ga SG (thời đó dơ dáy bẩn rác, gần chợ Bến Thành) hút huốc lào, lúc nào phê phê cũng ngâm nga giọng Huế … thơ của “Hàn Mặc Tao” .
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Nàng phụ tình ta cũng thế thôi …
Rồi chắp tay sau đít mà quay lưng đi !!!
Chúc mừng chị Mai !
Cám ơn Pháp Hoan.
Lâu rồi chị mới gặp lại nên rất vui.
Dạ chị. Dạo này em nặn tượng nên không viết hay dịch gì cả. Hy vọng sẽ sớm trở lại.
Pháp Hoan thật đa tài, văn, thơ, dịch, hội họa, điêu khắc. Chị chờ xem tác phẩm của Pháp Hoan và chúc em thành công.
Dạ, Em sẽ đăng ạ
Tống Mai ơi! Bạn thật tài hoa. Tấm ảnh đẹp như một bức tranh và một bài thơ. Mình cũng cảm thấy yêu nó lắm!
Mai cám ơn Nguyệt Mai!