Chị ơi, Trường Tiền Nhịp Cầu Thương – Lương Thúy Anh

Feb 22, 2019 (TM)

 

NHỊP CẦU THƯƠNG
Lương Thúy Anh

 

 

Tôi không thể đếm, cũng chẳng nhớ được mình đã ngang qua mấy lần, trở về chừng mô bận, trên chiếc cầu ấy.

Những tháng năm cũ, thuở còn là nữ sinh Đồng Khánh, nhà tôi ở bên tả ngạn, đến trường tôi hay đi bộ, và lúc không thong thả thì đi xe đò, nên từng ngày tôi vẫn ngang qua và trở về trên cây cầu mười hai nhịp ấy.

Mùa XUÂN, Huế có những cơn mưa phùn rất nhẹ, hạt mưa bay phất phơ thả xuống mặt cầu lấm tấm, có khi chưa kịp ướt đường thì đã vội khô vì gió Huế lúc này vẫn còn se se lạnh, lạnh mà khô. Những tà áo dài nữ sinh ngang qua cầu Trường tiền, tà áo bay bay, khăn quàng cổ mỏng tang cũng đùa với gió, phất phơ, mong manh như đời thiếu nữ.

HẠ nắng cháy da, chiếc nón không che được hết hơi nóng, gió trên cầu lại lồng lộng, nên tay cầm nón, tay níu tà áo, cặp vở, có khi lúng túng vô cùng, nhưng thiếu nữ Huế có thói quen, thà để nón bay lăn lóc chứ không muốn tà áo dài của mình chịu cảnh gió Huế phầng phật hất tung. Cũng may là mùa hạ đến trường rất ít, thời gian nghỉ hè chiếm gần hết tháng hạ.

Trời Huế sang THU, chiếc cầu đôi khi vừa tỉnh giấc vẫn còn mơ mơ màng màng trong màu sương sớm, tôi đã khua guốc trên cầu, vì đến trường mà đi bộ thì phải đi sớm mới kịp giờ học. Mùa thu nắng nhẹ, lại buổi tinh mơ nên có khi không cần đội nón, đôi tay tôi thong thả hơn để chỉ cần níu nhẹ hai vạt áo dài, và gió thu cũng hiền lành lắm,  chỉ hững hờ hất nhẹ nhẹ đôi tà, rất nhẹ, đủ cho đời thiều  nữ làm duyên.

Bỗng một ngày gió mùa ĐÔNG thổi thông thốc, ai qua cầu mà không khỏi thít tha vì lạnh quá, đời thiếu nữ Huế càng thêm mong manh khi mùa đông đến, áo dù ấm vẫn không xua nổi cơn lạnh của mùa, môi tím tái là vì vậy, đến trường rồi về nhà, mùa đông của Huế còn nghiệt ngã hơn vì những cơn mưa tầm tã, có lẽ khoảng thời gian vất vả nhất khi ngang qua nhịp  cầu này là vào mùa đông, vừa lạnh vừa mưa, thế nhưng hồi đó, chúng tôi đi đến trường và trở về nhà, vẫn thường đi bộ cả bốn mùa của Huế.

Chiếc cầu là nhịp nối thân thương của quê hương tôi, không chỉ là nối đôi bờ, mà còn nối nhịp cho những cuộc tình thơ mộng, người trước kẻ sau cứ rứa mà đi dọc mấy vài cầu, đi mãi trên cầu, rồi đi mãi bên đời nhau khăng khít

Cầu Trường Tiền bắc nhịp tình chung lối
Anh theo sau hát nho nhỏ ướm lời
Nước sông Hương chảy mãi chẳng hề vơi

Nhưng có khi chiếc cầu ấy lại trở thành “hai đầu nỗi nhớ” khi mà không duyên chẳng nợ đành lạc dấu, nhưng dù như thế, hình ảnh hai đầu nỗi nhớ cũng trở nên thơ mộng vô cùng, dù chỉ còn trong kỉ niệm nhưng làm sao khỏi ai đó lao xao mỗi khi ngang qua chiếc cầu này. Nỗi nhớ, và kỉ niệm lắm khi cũng là những thứ gia vị ngọt ngào rất cần thiết cho cuộc sống này thêm đậm đà và thi vị.

Chiếc cầu quê hương ngày lại ngày hằn dấu thời gian, còn tôi, mùa qua mùa lại, bờ vai trĩu tháng ngày. Cho đến bây giờ, tôi vẫn từng ngày ngang qua chiếc cầu ấy, quen thuộc là vậy nhưng vẫn luôn không quên đưa mắt ngắm nhìn mỗi lúc ngang qua.

Người đi xa Huế, có khi chỉ nhìn thấy chiếc cầu trong hình ảnh, những tấm ảnh chụp từ xa xa thì nhìn cầu không rõ, mà bước tới gần, thì chỉ tỏ có mấy vài, được bên này thì mất dấu bên tê, cho nên đôi khi ai đó nhìn ảnh, bỗng dưng mà thảng thốt…

 “Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp.”
Anh dấu đâu mấy nhịp cho em nhớ em thương.
Sáng thu về rực nắng dòng Hương.
Để người đi xa mong ngóng, sóng nước xanh vương vấn lòng… ( Thơ Chi Bui Thi)

Lương Thúy Anh
(Huế – Tháng Hai 2019)

 

 

Leave a Reply