Nov 20, 2019 (TM)
Đây là hai bức hình “Hoàng hôn trên U-bein Bridge” ở Mandalay, Myanmar, và “Bình minh trên Cổ Thạch” ở Vietnam được lọt vào những hình được giải trong buổi thi ảnh Monthly Competition tối hôm nay của hội nhiếp ảnh International Photographic Society IPS của World Bank/IMF. Đề tài lần này là dominant color: mỗi bức hình phải có một màu chủ đạo để diễn tả một cảm xúc, những màu khác chỉ để hỗ trợ cho màu chính. Giám khảo là Darren Smith, chủ bút của tờ National Geographic Magazine cho những nước ngoài, Russia, France, Italy, Mexico, China, Pakistan…
Bức U-bein Bridge tôi chụp trong chuyến đi Myanmar (Miến Điện) năm kia. Hôm đó mặt trời vẫn còn cao trên chân trời, nhưng Zarni, người bạn Miến Điện của tôi đưa tôi ra ghe ngay giữa dòng Taungthaman để chờ hoàng hôn xuống trên cầu. Tôi loay hoay tìm vị trí để có thể compose được những shots vừa ý. Giữa dòng là nơi mà Mai có thể chụp được cầu và mặt trời lý tưởng nhất, Zarni trấn an tôi. Nằm trong thành phố cổ Amarapura, cây cầu bằng gỗ xây năm 1850 nổi tiếng dài nhất và cổ xưa nhất thế giới trải 1,200 mét nối hai bờ hồ Taungthaman. Cảm giác thật hồn phi phách tán khi mặt trời to và đỏ ối hạ dần xuống phủ lấy những bóng người trên cầu. Màu hoàng hôn, màu vermillion tôi đã từng say mê khi pha trộn một cách khó khăn vừa đủ độ Cadmium Red và Titanium White để có được cho những bức vẽ của mình. Người đi rất đông, họ chen lấn nhau nhưng tôi không nghe một âm thanh nào, tất cả vận hành trong im lặng, cả mặt trời lẫn bóng người, hinh như cái yên tĩnh trong lòng đã át đi tiếng động bên ngoài.
Bức thứ hai tôi chụp vào lúc bình minh trên bãi Cổ Thạch ở Vietnam. Người chài đang chuẩn bị lưới cá để ra khơi. Màu sắc êm dịu tạo nên một khung cảnh thanh bình, người giám khảo nói. Ông đã nói giùm tôi những gì bức hình muốn nói.
Và như thế, tôi đã từng biết cái im lặng của hoàng hôn,
Cái im lặng của bóng đêm khi ánh sáng ban ngày tắt.
Có bao giờ tôi ngưng chờ …
Chờ sau bóng tối là ánh sáng, sau bóng đêm là ban mai, sau mặt trời lặn là mặt trời mọc.
Con đường dẫn đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn.
Đêm … sẽ có ngày
Có những niềm vui sau nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt
Ý niệm đó không xa lạ gì, nhưng khi thật sự trải nghiệm được sự chuyển hóa của đêm qua ngày, của bóng tối qua ánh sáng, thì tôi mới thấm thía không ai phải sống mãi trong bất an.
Tống Mai
Nov 20, 2019
Sunset on U-bein Bridge – Myanmar
Meravigliose. I see your beautiful soul in every thing you do.
Grazie cara Susanna !
I hope someday I can show you my country.
I have known the silence of suntset,
The silence of darkness when the light of day retreats.
I’ve never stopped waiting …
Waiting for light to come.
For behind darkness is light, behind sunset is sunrise;
The road to dawn is through dusk;
There’s no day without its night
There’s joy behind sorrow and laughters behind tears.
Those thoughts are not so foreign, but when actually experienced the transition of night into day, of sunset to sunrise, of darkness to light did I realize that no one is left in uncertainty and sorrow forever.
Tuyệt quá Mai ơi.
Cám ơn Hà. Vietnam đẹp từng tất đất. Vì vậy mà Mai mê năm nào cũng về.
Myanmar thì là dream land của photographers.
Mình cũng nghĩ như Mai vậy.
Chúc mừng em miết !
A Tân
: )
Cám ơn anh Tân chị Tùy đã đưa em đi Cổ Thạch. Hôm đó may mắn gặp ông chài đang chuẩn bị lưới cá. Hai cái thuyền thúng của ông màu hồng đẹp quá em đứng chụp mãi. Màu hồng lại là màu của em nữa chứ. Thuyền thúng ở Vietnam có đủ màu pastel hồng xanh lục vàng thật dễ thương. Khi nào cho em ra lại đó, em phải tìm ông chài này để cám ơn nghe anh Tân.
Chúc mừng Mai!
Cám ơn Hà
Phải lắm công phu của ngừơi chụp mới có những hình đẹp như vậy cho chúng ta thưởng thức!
Thật là khâm phục ý chí của chị Mai!
Cám ơn Vân.
Bay 8,500 miles, chịu đựng 2 ngày bị food poison ở Myanmar, chị mơi có được bức hình hoàng hôn trên cầu đó
: )
Chuc mung em!!!
Em phải cám ơn anh Ân chị Nhạn rất nhiều đã đưa em ra góc biển khuất xa sáng hôm đó ở Cổ Thạch. Cả một tiên cảnh nằm khuất sau núi đá không ai có thể ngờ được đẹp như thế nào. An ủi cho đêm không ngủ nằm trong khách sạn trên núi cùng với thằn lằn chạy khắp tường và rơi cả xuống giường ngủ thật khổ. Lần đầu tiên trong mấy chục năm xa nhà thấy lại được thằn lằn và nghe lại tiếng chắc lưỡi than thân cúa nó.
Đẹp quá Mai ơi! Chỉ biết viết chừng đó, không dám viết nhiều.🌹
Cám ơn dear chị Dã Thảo.
“Và như thế, tôi đã từng biết cái im lặng của hoàng hôn,
Cái im lặng của bóng đêm khi ánh sáng ban ngày tắt.
Có bao giờ tôi ngưng chờ …
Chờ sau bóng tối là ánh sáng, sau bóng đêm là ban mai, sau mặt trời lặn là mặt trời mọc.
Con đường dẫn đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn.
Đêm … sẽ có ngày
Có những niềm vui sau nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt
Ý niệm đó không xa lạ gì, nhưng khi thật sự trải nghiệm được sự chuyển hóa của đêm qua ngày, của bóng tối qua ánh sáng, thì tôi mới thấm thía không ai phải sống mãi trong bất an.”
Sao Tống Mai viết văn hay quá vậy?❤
Cám ơn Dã Thảo đã đọc những gì Mai viết. Mai rất appreciate những người bạn đã vào đây và chịu khó để lại comment, một điều rất quí ở cái “văn hóa FB” của thời này. Phải không dear chị Dã Thảo.
Love you very much, TM.🌹
Chúc mừng em. Tuyệt quá !
Cám ơn anh Tùng
Hihi, chúc mừng miết mỏi cả quai hàm. Chị tôi giỏi quá !
Biết nói cái gì đây , những lời chúc mừng , những lời ngợi khen đã có các anh chị em khác nói rồi .
Ng chỉ biết cảm nhận là hình ảnh nào Mai chụp cũng rất đẹp bởi vì trong những bức ảnh đó còn ẩn chứa cả tâm hồn của người bấm máy , một tâm hồn hiền hoà mà cương quyết , không quản ngại những khó khăn , nhọc nhằn trong những chuyến đi xa ( có khi thiếu tiện nghi cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày ) để kiên trì tìm gặp được hình ảnh Mai mong muốn . Những nơi chốn yên bình !
Không ngạc nhiên khi những bức ảnh của Mai làm cảm động người xem ngay cả những vị giám khảo có tầm cỡ trên thế giới .
Đọc những lời Mai viết thật nao lòng làm Ng kiếm đọc lại bài tâm bút của Mai cũng như xem lại hình ảnh trong đó của lần Mai đi Myanmar hai năm về trước .
Luôn thán phục bạn thân thương . 🌷❤️
Merci “Sweet Caroline” !
Đẹp quá, cảm ơn Chị .
Chị cần phải đi Cổng Tò Vò và ruộng muối Sa Huỳnh, để chụp hoàng hôn.
Em,
PN
Lần này Phước về VN đưa chị đi nhé.
Rất rất đẹp, em rất thích cảnh chiều tà mặc dù nó gợi lên một cảm giác buồn man mác. Chúc mừng người chị tài hoa nhất nhất mà em được quen, chừng nào rảnh nhớ dẫn em đi ăn khao mừng nha.
Ừ có dám đi ăn McDonald với chị không? Hiếm khi chị được ăn McDonald nên khi nào có dịp thì chị tự thưởng cho mình một cái big Mac và fries, and that’s heaven ! : )
Congratulations, chị TMai – Tấm hình ở cầu U-Bein quá đẹp , làm mình nghĩ tới tấm hình mình chụp ở đó : cũng chiếc cầu đó, cũng cảnh người qua lại, cũng cảnh mặt trời lặn, mà what a difference !
Bức hình ở Cổ Thạch , tuy ông chài lưới đang bận giăng lưới , nhưng người xem vẫn cảm thấy cảnh thanh tịnh của buổi sáng sớm !
Mình nghĩ chị đã tìm được đúng môi trường hoạt động rồi – Ban giám khảo từ NatIonal Geographic (rất điêu luyện) , biết appreciate nghệ thuật nhiếp ảnh theo đúng ý nghĩa của nó: Truyền cảm emotion của nhiếp ảnh gia qua người xem bằng một bức hình , không cần dài dòng văn tự.
We are so proud of you!
Cám ơn chị QMai.
Chưa lúc nào thi ảnh mà Mai hồi hộp như lần này.
Cái hình hoàng hôn độc đáo hơn cái hình bình minh, nhưng nếu zoom out một chút nữa có lẽ sẽ thấy nó “mênh mang” hơn.
Mỗi lần được giải mà có thêm cái check vài $K thì chắc Mai giàu to.
Cám ơn anh Tùng. Nếu zoom out ra để lấy thêm cảnh thì sẽ làm lu mờ cái chủ đích của Mai là mặt trời và bóng người. Mai đi ghe ra giữa hồ chỉ để bắt lấy khung cảnh đó: những bóng người khi họ bước vào mặt trời.
Mai có những tấm hình khác chụp nguyên cả cây cầu dài hun hút trông như một carte postale rất boring, nhưng tấm này là tấm favourite. Hôm đó cũng nhọc nhằn vì ra giữa dòng lúc đang còn nắng thiêu đốt, ngồi trên ghe đợi mặt trời xuống, đợi xuống tận thành cầu, đợi cho đến khi khách bộ hành đi ngay vào mặt trời để click máy.
Nhưng đó là một trải nghiệm tuyệt vời.
Không cần $ award đâu anh Tùng : )
Kỳ diệu và huyền ảo,
Âm thanh của Ánh sáng,
Im lặng để thở dài,
Hay,
Im lặng để lắng nghe,
“Em cứ hồn nhiên, rồi em sẽ bình minh”
Thương quá một Tâm hồn.
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.
Mai được giải cũng rất mừng và vui. Nhiều người biết đến Mai là phải thôi, bởi vì những hình Mai chụp không chỉ dừng lại ở nghệ thuật mà luôn có một cái gì đó se cache derrière photos của Mai. Dĩ nhiên các giám khảo là những người không nhìn bằng mắt mà còn có “trực giác”(intuition) khiến họ có thể cảm nhận hình ảnh mà không cần một giải thích nào cả, cũng tương tự như video của bà Susanna Riyueren Bavaresco, chỉ là 8 phút nhưng đã nói rất nhiều qua những hình ảnh.
Nếu nói theo tư tưởng nhà Phật thì đó là “chánh niệm”. Mai đã đặt mình trong “chánh niệm” để chụp một bức hình. Giống như van Gogh, những tranh của ông đều đến từ trong trí óc chứ không phải từ phong cảnh bên ngoài.
Nói để khen Mai thật lòng, Mai có một trực giác rất mạnh.
Vòng Tay Nhận Thức
Thích Nhất Hạnh
chuông ngân một đêm dài không ngủ
hai bàn chân không, tì tay cửa sổ
tôi đợi vườn cây hoa lá hiện hình
ánh sáng chưa về
nhưng trong lòng đêm thâu tôi biết em còn đó
trong lòng đêm thâu hay trong lòng bao la nhận thức
tự bao giờ, em vẫn là duyên sở duyên
lát nữa bình minh về và em sẽ thấy
cả em, cả chân trời hồng
và cả mầu trời xanh biếc
mêng mang, vời vợi
đều hiển hiện trong lòng mắt tôi
xanh nghĩa là xanh cho ai
hồng nghĩa là hồng cho ai
nghiêng mình trên dòng nước trong, em hỏi
hiện hữu ca lời duy nhất nhiệm mầu
tôi bỗng mỉm cười hồn nhiên trước đêm sâu hồn nhiên trinh bạch
tôi biết vì tôi còn đây nên em còn đó
và hiện hữu em trở về bừng tỏa nơi nụ cười huyền diệu của đêm nay
sải tay, tôi bơi đi
bình yên
trong dòng suối trong, im lặng
tiếng nước thì thầm bên tai êm ái
tôi ngửa mặt nhìn trời cao, đầu tôi gối sóng
còn kia, đúng rồi, mây trắng trời xanh
xao xác lá thu trong rừng cây
và ngây ngất hương thơm của cỏ rơm đồng nội
kìa ngôi sao khuya đưa lối
cho tôi trở về
tôi biết là em còn đó, vì tôi còn đây
vòng tay nhận thức, vô lượng do tuần, nối liền diệt sinh năng sở
và tôi đã thấy
trong lòng đêm thâu hay trong lòng bao la nhận thức
của em, cũng như của vườn hoa lá
tôi đã tự bao giờ vẫn là duyên thân sở duyên
diệu hữu ca lời chân không mầu nhiệm
đêm thâu còn đang nguyên vẹn
âm thanh hình bóng em về tràn đầy nơi hữu thể
bởi vì đêm nay
tì tay trên cửa sổ
và chân không trên nền đất mát
tôi còn đây, đang hiện hữu cho em
ảnh đẹp quá, Mai vừa tài giỏi và chịu khó, kiên nhẫn tìm cảnh 🏆👏🤩
Cám ơn Thạnh quá khen. Lâu ngày mới thấy Thạnh.
Mai không tài đâu, “khùng” với cái máy ảnh thì đúng hơn : )
Chị ơi, em vô cùng thán phục chị rồi. Hai bức hình là những tác phẩm nghệ thuật perfect.
This is philosophy of life:
Chờ sau bóng tối là ánh sáng, sau bóng đêm là ban mai, sau mặt trời lặn là mặt trời mọc.
Con đường dẫn đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn.
Đêm … sẽ có ngày
Có những niềm vui sau nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt
Bây giờ cái máy ảnh là bạn chí thiết của chị. Hội nhiếp ảnh của World Bank/IMF cũng là nơi rất thích hợp với chị. Đó là 2 điều may mắn của chị đó Hạnh.
Dear Mai,
Bức hình chiếc cầu U-bein ở Myanmar mình có xem ở đâu đó rồi. Có lẽ có nhiều người chụp. Nhưng nhìn bức ảnh của Mai mình rất thích. Những con người đi từ bóng tối ra ánh sáng.
MÌnh cũng đặc biệt thích hình cô bé ở Kathmandu với khuôn mặt vui tươi có tô màu (có lễ hội gì đây?).
Và nhất là ý tưởng của Mai là sau bóng tối sẽ có ánh sáng, có hy vọng, không ai khổ mãi.
Bảo
Cám ơn Bảo.
Cầu U-bein là cầu nổi tiếng ở Miến Điện nơi mà photographer nào đến cũng phải chụp cho được.
Hình cô bé ở Kathmandu Mai chụp trong ngày lễ hội màu Holi của Hinduism. Mọi người tô bột màu trên mặt của nhau như là một blessing cho nhau. Ngày hôm đó, mọi người tự do ném bột màu lên bất cứ ai họ gặp trên đường để chúc nhau an lành.
Hai tác phẩm nhiếp ảnh của Tống Mai đã là quá tuyệt và chỉ hai tấm ảnh ấy cũng đã nói lên một triết lý sống tích cực “… Có những niềm vui sau nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt “…Rất chúc mừng Tống Mai đã được giải trong cuộc thi được tổ chức bởi hội nhiếp ảnh International Photographic Society IPS của World Bank/IMF.
Lâu quá Mai mới gặp lại người anh này của Mai.
Cám ơn anh Quyết chị Lan. Vài tháng nữa Mai sẽ gặp anh chị ở quê nhà.
Thương mến,
Mai
Đọc kỷ bài viết của TM cho đến hồi kết mới nhận ra rằng trong 2 búc hình và cả nội dung bài viết hàm chúa một triết lý căn bản của Phật giáo :
kHÔNG CÓ BẮT ĐẦU KHÔNG CÓ KẾT THÚC.
Thật vậy : NHÂN bây giờ là QUẢ của NHÂN trong quá khứ.
QUẢ bây giờ là NHÂN của vị lai.
Nguyên lý NHÂN QUẢ tương tức tuy hai mà một.
Bình minh là kết thúc của hoàng hôn.
Hoàng hôn là kết thúc của bình minh.
Chỉ hai bức ảnh của TM đã ẩn chúa điều này.
Tuyệt vời với một câu kết luận đầy an lạc và lạc quan của đạo Phật :
” Không ai phải sống mãi trong bất an “.
Chúc TM sức khỏe và có dịp tọa dàm bên tách trà chính T.T.Tài pha.
Cám ơn anh.
Mai hẹn gặp bên tách trà thay vì café ở Saigon.