Nov 1, 2020 (TM)
Blue Moon và những lá cờ trắng.
Bạn yêu dấu, đó là hai bức hình tôi chụp đêm nay.
Trăng có màu xanh, tỏa xanh cả một vùng nhỏ chung quanh, xuyên thủng lớp mây dày màu xám. Tôi ngồi sau cửa chờ trăng ra khỏi mây để bấm máy. Rất lâu, trăng mới trôi từ nóc giáo đường cạnh nhà cho đến khi rơi vào khoảng trống mây mỏng hơn giữa hai vòm cây giao nhau. Đó là một cuộc đối thoại với cô tịch mà lòng phẳng như mặt hồ.
Biển cờ trắng trăm ngàn lá để tang cho những nạn nhân của đại dịch ở trước mặt RFK Stadium ở DC Armory: Một biển trắng mênh mông rất rực rỡ nhưng ban đêm thì nhuốm màu ảm đạm. Kỳ lạ, khi nhìn màu trắng trùng điệp nao lòng này, sao lòng tôi lại phẳng lặng như một nỗi cam chịu.
A dialog with solitude.
Tống Mai
Oct 31, 2020
Art installation memorial for the pandemic Covid-19 at DC Armory
Mai oi! Đang ngồi trong chăn vì trời bên ngoài đang mưa và lạnh. Cái lạnh của cuối thu lẩn lộn với cái buồn của Muà Covid “20”.
Nhìn tấm ảnh nó làm mình rất là xót xa. Mình tưởng tượng cứ mỗi một lá cờ là một oan hồn đang lang thang ngoài trời mưa gió. Họ sẽ đi về đâu cũng như mình sẽ đi về đâu TM nhỉ?
🤗
Họ về nhà cũng như chúng ta sẽ về nhà chị Mai Liên ơi … no sickness, no toil nor danger in that bright land to which we will go.
Bên em Blue Moon cũng vậy, khi ra khỏi mây thì tỏa tia sáng xuyên qua mây.
Không hiểu vì sao mỗi lần trăng tròn thì anxious không ngủ được.
We are all, quite literally, lunatics—and I mean that in the nicest way possible. It is the moon, after all, that is responsible for the luna part of that word—and the moon has always made us at least a little crazy. Over our long history we have been charmed by it, spooked by it, seduced by it. We kiss by the moon, go to war by the moon, we spent $25 billion—in 1960s money, no less—to go to the moon. So it’s hardly a surprise that the moon is in some very real ways inside of us all.
People have long reported that it is harder to get to sleep and remain asleep when the moon is full, and even after a seemingly good night’s rest, there can be a faint sluggishness—a sort of full-moon hangover—that is not present on other days. If you’re sleeping on the prairie or in a settler’s cabin with no shades, the simple presence of moonlight is an inescapable explanation. But long after humans moved indoors into fully curtained and climate-controlled homes, the phenomenon has remained. What’s never been clear is whether it’s the real deal—if the moon really does mess with us–or if it’s some combination of imagination and selective reporting, with people who believe in lunar cycles seeing patterns where none exist. Now, a report in the journal Current Biology suggests that the believers have been right all along.
(Jeffrey Kluger – Time – How the Moon Messes With Your Sleep)
Cả hai tấm ảnh Mai chụp đều đẹp. Phục Mai ở chỗ chịu khó, và kiên nhẫn. Hà cũng tính rủ ông xã lên đồi Watchung để chụp ảnh trăng, nhưng lạnh quá đâm ra lười. Và nhắm là mình cũng không đủ khả năng để chụp nên thôi.
Cũng đáng lo khi photography ngày càng trở thành hơi thở, chiếm hầu như trọn đời sống mỗi ngày của Mai.
Chụp trăng Hà chỉ cần đứng vườn nhà là có thể chụp, nhưng Hà nhớ tripod để không rung máy khi trời tối phải dùng “long exposure”.
Cả TLTong cũng vậy. Trăng đẹp làm xao xuyến lòng người. Thế em có viết văn, làm thơ, vẽ, hay chụp ảnh không? Chị đoán là em cũng đầy nghệ sĩ tính.
E he! ơn trời chỉ giống được khuôn mặt của chị Mai thôi chị Bà Tám ạ! Giống nhiều lúc còn trẻ, bây giờ thì bớt giống. Nếu có khả năng viết ra được như chị Tám và chị Mai rồi có tài xuất khẩu thành thơ như chị đẹp Dã Thảo thì còn gì bằng.
Derrière les nuages
la lune qui s’enfonce
seul regardant.
“At the crescent moon
Silence enters the heart”
con thấy sự liên kết của 2 bức hình cô ơi.
Ánh trăng dịu dàng
Gởi chút an ủi
Xuống biển tang thương
Mong hồn an nghỉ.
Sóc nhận ra sự liên kết đó rất nhanh, nhanh như đôi chân của Sóc vậy.
p.s. Mùa này là mùa sồi, trái rụng vô số nên con sóc vườn cô bận rộn thu lượm chất lên hốc cây của mình. Nó lung tung chạy lên xuống cây sồi làm cô đứng nhìn mà vui.
cô ơi nào cô bắt gặp chúng đang bận rộn làm công chuyện đó, nếu được cô chụp cho con xem với nha cô, nghe cô tả thấy dễ thương quá đỗi.
Cô sẽ nhớ.
Phải nói Tống Mai thật có tài,
Ngồi chờ cho trăng mờ xuất hiện,
Trăng xuất hiện rồi chạy khắp nơi
Tấm trăng xanh, giữa vùng mây xám,
Bay đến Úc Châu vào buổi sáng,
Ở đây nhìn trăng thấy ngỡ ngần,
Nên làm bài thơ này lạc vận,
Xin đừng chấp nhất bạn vàng ơi!
Thân tặng Tống Mai Nhiếp Ảnh Gia đại tài.
Love,
DTQT.
Mai cám ơn chị nhân hậu của “The Land Down Under”
Waka (74)
(Saigyō Hōshi, 西行法師)
Dưới núi Oruga
lá mùa thu lả tả
rơi trong ngôi làng xa
qua ngọn cây trụi lá
tôi thấy bóng trăng tà.
Cám ơn em tôi.
Ôi, forever Saigyō !
Bức ảnh cờ trắng có một sức hút ngầm.
Ánh trăng di chuyển hay gió thổi khiến những lá cờ xao động, quấn quýt nhau như muốn truyền đi một thông điệp gì đó…
Tịnh quá hóa động chăng?
Ảo giác, chị nghĩ vậy. Không biết có phải người artist làm ra project này dùng màu trắng để tạo ấn tượng đó hay không bởi vì phương Tây thường dùng màu đen cho tang chế.
Ảnh thứ nhất tự dưng làm em liên tưởng đến trại tập trung và những ngôi mộ của người Do Thái.
Ảnh thứ hai, đối với em, đầy ma mị, nhìn lâu em thấy hơi sợ, có lẽ tại các cành cây gầy guộc. Ánh trăng xanh lúc này đang soi sáng, nhưng chỉ với một khoảng trời. Hi vọng màn mây xám sẽ tan nhanh.
Lúc chị ngồi chờ trăng thì mây xám rất dày, vần vũ và tối, chỉ có một mảnh xanh khi trăng ở đằng sau. Đó là khoảng đẹp nhất trong vườn có hai đọt cây giao nhau. Mùa thu trời thường rất đẹp vì mây nhiều.
Dưới con mắt nhiếp ảnh thì trời xanh và trong thì rất thất vọng : )
O Mai:
Anh thích cái hình Blue Moon này quá!
Phải mà!!!!!!!
Cái Leica của anh Văn chụp sẽ đẹp hơn Mai chụp nhiều.