Dec 9, 2019 (TM)
Ngày xưa, có một vị vua bày một yến tiệc trong cung và có một nàng công chúa đẹp như tiên giáng trần đến dự. Một người lính gác khi thấy được công chúa thì đem lòng yêu trộm nhớ thầm. Nhưng than ôi, phận nhỏ nhoi của một lính gác nghèo nàn làm sao với tới được con gái của nhà vua. Thế mà, không biết xoay xở như thế nào mà chàng cũng mon men đến diện kiến được nàng và thổ lộ rằng chàng không thể nào sống được nếu không có nàng. Công chúa quá xúc động nên ra lệnh cho người lính: Nếu ngươi có thể đợi dưới sân thượng của ta 100 ngày và 100 đêm liên tiếp, đến đêm thứ một trăm, ta sẽ thuộc về ngươi. Còn chờ gì nữa, chàng lính gác lập tức đến dưới sân thượng của công chúa và bắt đầu cuộc chờ đợi của mình. Một ngày. Hai ngày. Mười ngày. Rồi hai mươi ngày. Và mỗi tối, nàng công chúa nhìn ra cửa sổ và thấy người lính tội nghiệp vẫn ngồi yên dưới sân thượng.
Mưa sa, gió cuốn, tuyết rơi…chàng vẫn ngồi đó. Chim đến đậu trên đầu, ong chích trên vai, chàng vẫn ngồi bất động. Chín mươi ngày đêm trôi qua, người lính mỏi mòn khô héo vì đợi chờ. Trắng xanh, nước mắt tràn mi, nhưng chàng không thể nào cầm lại được cũng như không thể nào chợp mắt được vì đuối sức. Trong khi đó, công chúa vẫn theo dõi người lính. Và vào đêm thứ chín mươi chín, người lính gác đứng dậy khiêng chiếc ghế của mình, và… bỏ đi.
Còn ai nhớ đoạn trên trong phim Cinema Paradiso khi Alfredo kể cho Salvatore câu truyện cổ tích đó không?
Tống Mai
(Dịch từ một mẩu đối thoại trong phim Cinema Paradiso)
Alfredo: Una volta un Re fece una festa e c’erano le principesse più belle del regno. Ma un soldato che faceva la guardia vide passare la figlia del Re. Era la più bella di tutte e se ne innamorò subito. Ma che poteva fare un povero soldato a paragone colla figlia del Re? Ma, finalmente un giorno riuscì a incontrarla e le disse che non poteva più vivere senza di lei. La principessa fu così impressionata del suo forte sentimento che disse al soldato: Se saprai aspettare cento giorni e cento notti sotto il mio balcone, alla fine, io sarò tua. Subito il soldato se ne andò là e aspettò un giorno, due giorni e dieci e poi venti. E ogni sera la principessa controllava dalla finestra ma quello non si muoveva mai. Con la pioggia, con il vento, con la neve era sempre là. Gli uccelli ci cacavano in testa e le api se lo mangiavano vivo ma lui non si muoveva. Dopo novanta notti era diventato tutto secco, bianco e ci scendevano le lacrime dagli occhi e non poteva trattenerle ché non aveva più la forza manco per dormire, mentre la principessa sempre che lo guardava. E arrivati alla novantanovesima notte il soldato si alzò, si prese la sedia e se ne andò via.
Cinema Paradiso
www.youtube.com/watch?v=uqAzW6t91To
Cô Công Chúa không xứng đáng với tình yêu của người lính, Tống Mai ơi!
Hồi xưa khi xem đến scene này, Mai cũng nghĩ thế. Nhưng càng lớn lên càng nghiệm ra tất cả những gì mình thiết tha mà không đạt được, qua thời gian sẽ nguôi ngoai không còn quan trọng nữa,
Cô công chúa không phải là không xứng đáng đâu, chính anh chàng lính không còn tha thiết cô nữa thôi vì đã mỏi mòn.
Hà thì luôn nhớ bài học Tái Ông Thất Mã. Cái mình muốn mà không được, chưa chắc đã thua thiệt hay bất hạnh. Cái mình được hôm nay chưa chắc mang lại hạnh phúc mai sau. Nhiều lúc nhìn tài sản vật chất của mình, tích tụ góp nhặt bao nhiêu năm, giờ bỗng nhận ra nó không có giá trị to lớn hay lâu dài, thậm chí có khi mang cho người nhận cũng không muốn.
Cái hay của ending là làm cho người xem phim hiểu nó tuỳ theo trạng huống của mình.
Em thì hiểu theo trạng huống của chị Mai
Xem lâu rồi, nay Mai nhắc lại mới nhớ. Cậu bé Salvatore về sau cũng chờ một cô con gái nhà giàu. Và người ông, Alfredo là người gặp cô con gái ấy rồi khuyên… Ôi, sao mà người lớn hay dùng quá khứ của mình để can thiệp vào chuyện tương lai của con cháu.
Con nít không thích nghe lời khuyên của người lớn. Phải để cho nó tự trải nghiệm đời rồi nó sẽ thành “wise” thôi. Phim xem đi xem lại mãi Mai vẫn không chán. Có những classique sống đời. Sau này, Mai thấy “đói” phim xưa vì phim thời nay không còn hay đẹp ý nghĩa như xưa nữa. Hình như tất cả đều như thế kể cả con người : )
Phim xưa sở dĩ nó tồn tại là tại vì nó hay. Mai thích phim xưa là phải rồi. Giới thiệu vài phim để Hà tìm xem với.
Nhưng mà phải khen tấm ảnh. Hai màu đen trắng làm tăng them vẻ lạnh lẽo, cô đơn của người ngồi ghế. Chụp ở vùng DC. mới đây hay lâu rồi vậy Mai.
Cám ơn Hà.
Mai chụp trong trận bão tuyết đầu năm nay January ở Roosevelt Memorial cạnh vườn anh đào ở DC đó Hà.
Bài hay lắm Mai, cả công chúa và người lính đều hành động đúng như họ đã làm. Công chúa vì cảm động trước tình của người lính mà đã vượt qua khoảng cách giai cấp để mở ra cho người lính con đường hạnh phúc. Người lính đến phút cuối bỏ đi vì không muốn công chúa phải trao thân cho một người bình dân. Cả hai đều cư xử với nhau trong mối tình chân thật và hy sinh cao thượng.
It’s a beautiful thought !