Oct 5, 2019 (TM)
Em có thấy người đàn ông trong khu chợ chiều sắp tan
Nhặt tờ báo lên với đôi giày rách nát của mình
Trong mắt anh ta chẳng còn sĩ diện
Và tờ báo hôm qua đeo lủng lẳng bên hông với tin tức hôm qua
Vậy mà sao em có thể nói với tôi rằng em cô đơn?
Rằng với em bình minh không đến
Cho tôi nắm tay em để dẫn em qua những con phố London
Tôi sẽ chỉ cho em một cái gì đó để em thôi không còn nghĩ thế
Em có thấy người thân xưa đang thất thểu trên đường
Bụi trong tóc và giẻ rách trên thân
Cô ấy không có thời giờ để chuyện trò, và chỉ biết tiếp tục lê bước
Mang cả ngôi nhà của mình trong hai chiếc xách tay
Vậy mà sao em có thể nói với tôi rằng em cô đơn?
Rằng với em bình minh không đến
Cho tôi nắm tay em để dẫn em qua những đường phố
Tôi sẽ chỉ cho em một cái gì đó để em thôi không còn nghĩ thế
Và trong quán cà phê mở suốt đêm vào lúc 11 giờ 15
Cũng người đàn ông đó ngồi một mình
Nhìn thế giới qua vành ly của tách trà đang uống
Mỗi tách kéo dài một tiếng và rồi lại một mình lê bước về nhà
Vậy mà làm sao em lại có thể nói với tôi rằng em cô đơn?
Rằng với em bình minh không bao giờ đến
Cho tôi nắm tay em để dẫn em qua những đường phố London
Tôi sẽ chỉ cho em một cái gì đó để em thôi không còn nghĩ thế
Em có thấy người thủy thủ già
Ký ức phai dần cùng những giải huy chương trên áo
Và trong phố, mưa mùa đông nhỏ nước mắt thương
Cho thân phận một anh hùng bị quên lãng, và khóc cho một thế giới vô cảm
Vậy mà sao em có thể nói với tôi rằng em cô đơn?
Rằng với em bình minh không bao giờ đến
Hãy cho tôi nắm tay em để dẫn em qua những con phố
Tôi sẽ chỉ cho em một cái gì đó để em thôi không còn nghĩ thế
Hôm nay tôi post lại bản nhạc này, một bản nhạc ta vịn vào để đứng dậy. Cái nhân bản của nó không ngừng nhắc ta cái nhỏ nhoi của mình trước cái khổ vô cùng của ngoài kia.
Hôm nay tôi dậy muộn, đứng nhìn qua cửa sổ thấy một người cúi đầu đi trên con đường nhỏ sau nhà, dáng gầy gò rất đỗi cô đơn. Tối hôm qua lại xem phim “Judy” nói về những ngày tháng cuối cùng cuộc đời của Judy Garland khi bà phải trở lại hát ở sân khấu London để sinh nhai sau khi bị phá sản. Tôi không ngờ cuộc đời của người đàn bà tài ba lừng danh này lại thê thảm đến thế, đằng sau những lóng lánh của kim cương trên áo của bà và những tràng pháo tay vỡ rạp là một khuôn mặt bi thảm cô đơn. Tôi ra về ràn rụa nước mắt không đâu. Trong cảnh cuối cùng, trên sân khấu của một hộp đêm ở London, bà hát bản “Somewhere Over the Rainbow” mà bà đã từng hát trong phim “The Wizard of Oz”, nhưng nửa chừng không tiếp tục được vì nghẹn nước mắt:
Somewhere over the rainbow, way up high. There’s a land that I’ve heard of once in a lullaby. Somewhere over the rainbow, skies are blue. And the dreams that you dare to dream really do come true. Someday I’ll wish upon a star, and wake up where the clouds are far behind me, where troubles melt like lemon drops, way above the chimney tops, that’s where you’ll find me. Somewhere over the rainbow, blue birds fly, birds fly over the rainbow, why then, oh why can’t I?
Cả hộp đêm im bặt, ngoài rạp hát tôi đang ngồi xem phim, khán giả cũng im bặt.
Em ơi,
Vậy mà sao em có thể nói với tôi rằng em cô đơn?
Rằng với em bình minh không không đến
Cho tôi nắm tay em để dẫn em qua những con phố London
Tôi sẽ chỉ cho em một cái gì đó để em thôi không còn nghĩ thế
Tống Mai
Oct 5, 2019
Streets of London
Ralph McTell
www.youtube.com/watch?v=Whv7MgepUQQ
Sinead O’Connor:
www.youtube.com/watch?v=NdKY8IzhEZI
Have you seen the old man in the closed down market
Picking up the papers with his worn out shoes
In his eyes you see no pride and hanging loosely at his side
Yesterdays paper, telling yesterdays news
So how can you tell me you’re lonely
And say for you that the sun don’t shine
Let me take you by the hand and lead you through the streets of London
I’ll show you something to make you change your mind
Have you seen the old dear who walks the streets of London
Dirt in her hair and her clothes in rags
She’s no time for talking, she just keeps right on walking
Carrying her home, in two carrier bags
So how can you tell me you’re lonely
And say for you that the sun don’t shine
Let me take you by the hand and lead you through the streets of London
I’ll show you something to make you change your mind
And in the all night cafe at a quarter past eleven
Same old man sitting there on his own
Looking at the world over the rim of his teacup
And each tea lasts an hour and he wanders home alone
So how can you tell me that you’re lonely
And say for you that the sun don’t shine
Let me take you by the hand and lead you through the streets of London
I’ll show you something to make you change your mind
Have you seen the old man outside the seaman’s mission
Memory fading with the medal ribbons that he wears
And in the winter city, the rain cries a little pity
For one more forgotten hero, and a World that doesn’t care
So how can you tell me that you’re lonely
And say for you that the sun don’t shine
Let me take you by the hand and lead you through the streets of London
I’ll show you something to make you change your mind
Cám ơn Mai, đã diễn giải cái hay của hai bài hát “Over the Rainbow” và “Streets of London.” Chắc phải đi xem phim Judy thôi.
It’s worth a trip to the movie theater Hà.
Mai mê xem phim ngoài rạp, từ hồi còn bé, Ba của Mai đã tập cho Mai xem ciné và hay chở cho đi trên xe đạp của ông. Hồi đó, muốn xem phải xem ngoài rạp thôi. Qua bên này vẫn giữ thói cũ, có phim đi 2,3 lần. Chỉ xem DVD những phim xưa.
Renee Zellweger xuất thần trong vai Judy Garland, hát bằng giọng hát của chính mình, không dupe giọng của Garland. Cô tài tử này Mai cũng hay theo dõi, cô tuyệt vời trong Cold Mountain.
Tuyệt quá !
Anh thích nhất cái lời O diễn dịch : “……..” !!!
Chắc O nghĩ sẽ đọc câu chi — những tưởng là anh sẽ ghi trong hai dấu “……”
Anh không ghi vì …
Điều giữa hai ngoặc kép “…” anh Văn nói đến cũng là lý do Mai dịch bài “Streets of London” và nhắc đến phim Judy với bản “Somewhere Over the Rainbow”.
“Em có thấy người thủy thủ già
Ký ức phai dần cùng những giải huy chương trên áo
Và trên phố, mưa mùa đông nhỏ nước mắt thương
Cho thân phận một anh hùng bị quên lãng”
Bản nhạc buồn quá, thấy hết cái nhỏ nhoi của cái gọi là khổ của mình trước những cái khổ của xã hội.
Bao giờ có được một “Streets of Saigon / Hà Nội” ?
Cám ơn Mai đã giới thiệu bản nhạc và bài Mai dịch thật xúc động.
Mais voir un ami pleurer
Bien sûr il y a les guerres d’Irlande
Et les peuplades sans musique
Bien sûr tout ce manque de tendre
Et il n’y a plus d’Amérique
Bien sûr l’argent n’a pas d’odeur
Mais pas d’odeur vous monte au nez
Bien sûr on marche sur les fleurs
Mais mais voir un ami pleurer
Bien sûr il y a nos défaites
Et puis la mort qui est tout au bout
Le corps incline déjà la tête
Étonné d’être encore debout
Bien sûr les femmes infidèles
Et les oiseaux assassinés
Bien sûr nos cœurs perdent leurs ailes
Mais mais voir un ami pleurer
Bien sûr ces villes épuisées
Par ces enfants de cinquante ans
Notre impuissance à les aider
Et nos amours qui ont mal aux dents
Bien sûr le temps qui va trop vite
Ces métros remplis de noyés
La vérité qui nous évite
Mais mais voir un ami pleurer
Bien sûr nos miroirs sont intègres
Ni le courage d’être juif
Ni l’élégance d’être nègre
On se croit mèche on n’est que suif
Et tous ces hommes qui sont nos frères
Tellement qu’on n’est plus étonné
Que par amour ils nous lacèrent
Mais mais voir un ami pleurer.
Cái khổ của mình và cái khổ của người khác,em tự hỏi mình có compare được hay không?
May mắn cho mình, vẫn còn những người bạn như TM nên không như người đàn ông trong bài hát.
HS
And in the all night cafe at a quarter past eleven
Same old man sitting there on his own
Looking at the world over the rim of his teacup
And each tea lasts an hour and he wanders home alone
Have faith and take care, anh Hòa !
Mai ơi, hôm nay trở lại nghe bài hát thật hay, lòng mình lắng xuống, thanks❤🌹.
Take care chị Dã Thảo, và hãy ngạo với nhân gian một nụ cười.
Cảm ơn Mai😁
Yes, that’s a beautiful smile.
Em cũng đang nghe Englishman in New York mấy tháng nay.
Chị cũng thích Englishman in New York lắm. An alien among strangers. But,
“Be yourself no matter what they say”
Những đức tính của một gentleman mà Sting đưa ra trong bản nhạc chị nghĩ đã biến dần trong xã hội với nhịp sống chóng mặt và hời hợt của social media.
Chị vui khi Pháp Hoan có những ý thích tương tự.