The Hermit and the Well – Ẩn Sĩ và Giếng Nước – Thích Nhất Hạnh – Video: Nguyên Huệ

June 12, 2016 (TM)

Câu truyện của một đứa bé tìm thấy Phật trong tâm mình trong cuốn The Hermit and the Well của Thầy Thích Nhất Hạnh:

Một cậu bé người Việt Nam leo lên đỉnh núi để tìm một vị ẩn sĩ có tiếng tăm. Nóng lòng muốn gặp ẩn sĩ nên cậu bé bươn bả leo cho được đến đỉnh nơi có túp lều của ông, không buồn để ý đến phong cảnh đẹp chung quanh mình… cây cối, sỏi đá, hoa lá, bầu trời trong xanh, vì chỉ muốn đến đích nhanh chóng. Trên đường nó uống hết nước mang theo, nhưng khi đến túp lều làm bằng tre rạ bên trong có một bàn thờ thì không thấy bóng dáng của ẩn sĩ nào.

Thất vọng, nó leo cao lên núi tiếp tục tìm nhưng vẫn không thấy, chỉ thấy một giếng nước trong đến có thể suốt tận đáy. Khát quá, nó vốc nước uống, ngon ngọt và mát làm nó thích thú vô cùng không còn ước muốn gì khác, ngay cả ước muốn gặp vị ẩn sĩ cũng tiêu tan. Bổng nhiên, nó hiểu ra rằng có thể nó đã gặp vị ẩn sĩ, có thể ông đã biến thành giếng ngọt cho nó và ý nghĩ này làm nó sung sướng. Nó nằm xuống cạnh giếng, ngửa mặt nhìn lên và thấy một cành cây in hình trên trời xanh, lòng yên ổn, nó chìm vào một giấc ngủ dài. Tỉnh dậy, trời đã tối, nó bắt đầu leo xuống núi, trong đầu nó một câu nói như thơ hằn vào: Tôi đã uống được ngụm nước ngon nhất trong đời. và nó cảm thấy bình yên.

Nhiều năm sau khi đã trở thành một người đàn ông lớn tuổi, nhưng không bao giờ quên được trải nghiệm về giếng nước và âm thanh của những giọt nước tí tách đó. Bạn ơi, có lẽ bạn cũng đã gặp vị ẩn sĩ. Vị ẩn sĩ đó có thể là một hòn đá, một cái cây, một ngôi sao, hay có thể là một hoàng hôn rực rỡ. Vị ẩn sĩ đó chính là Đức Phật trong tâm bạn đấy thôi…

Và như thế tôi xin giới thiệu thông điệp hiền hòa và sâu sắc của cuốn The Hermit and the Well của Thầy Thích Nhất Hạnh dành cho thiếu nhi lẫn người lớn về chánh niệm thật trong sáng và hiển nhiên lồng trong một video nên thơ.

Tống Mai
June 11, 2016

 

The Hermit and the Well
Ẩn Sĩ và Giếng Nước
Tác giả: Thích Nhất Hạnh
Tranh: Võ Đình Mai
Video: Nguyên Huệ

www.youtube.com/watch?v=aRj910DVlco

 

 

 

 

One thought on “The Hermit and the Well – Ẩn Sĩ và Giếng Nước – Thích Nhất Hạnh – Video: Nguyên Huệ

  1. “Có một lần tôi ngồi ở nhà một người bạn tôi trông thấy một cảnh tượng mà nhìn ngắm mãi không biết chán. Trời mưa lớn. Bên kia đường. Đối diện với chỗ tôi đang ngồi là một tiệm bán chạp phô lụp xụp. Trong tiệm treo đầy những guốc giây thừng, dây kẽm, song chảo, và bày biện một ngàn thứ lặt vặt khác như nước mắm, đèn cầy, tương kẹo đậu phọng, vân vân… vì vậy tiệm tối om. Lại thêm trời mưa to nữa. Tôi thấy một đứa bé chừng sáu tuổi đang ngồi ăn cơm một mình trước cửa tiệm ngay chỗ bậc cửa ra vào, gần sát giọt nước trên mái chảy xuống. Đứa bé ngồi trên một chiếc đòn thấp. Nó ở trần và chỉ mặc một một chiếc quần cụt. Thân hình đứa bé đen nám, có lẽ tại nó hay chạy chơi ngoài nắng quá. Tay trái nâng một bát cơm, tay phải thì cầm đũa. Nó ăn rất dè dặt, mắt hết ngước nhìn những giọt nước rơi từ mái tôn theo những chiếc bong bóng trước sân. Tôi ngồi cách nó chừng mười thước, nhưng tôi có thể biết được đứa bé đang ăn cơm với trứng vịt chan nước mắm. Những miếng trứng vịt nhỏ xíu chôn dưới đáy bát. Nó lấy đũa moi lên và ăn từng miếng cơm một cách dè xẻn. Vừa ăn nó vừa ngắm mưa một cách thích thú vô cùng và cũng bình tĩnh vô cùng. Tôi ngắm nhìn nó và theo dõi nó trong từng cử chỉ từng cách nhìn. Thân hình nó có vẻ rắn chắc, mạnh khỏe. Ngắm nó tôi thấy sự an lạc. Có lẽ cái chữ le bien-être của tiếp Pháp theo nghĩa chính xác nhất là dùng vào đấy thì rất đúng. Và rất hay nữa. Tôi thấy tim nó đập điều hòa. Phổi nó, dạ dày nó, ruột nó, gan nó, các hạch tiết tuyến của nó làm việc điều hòa. Cái gì cũng thông suốt, cái gì cũng không bị trục trặc. Giả dụ nó bị nhức răng thì cái diện mạo của nó sẽ nhăn nhó, sẽ khó chịu, nó không thể nào an nhiên hạnh phúc như thế kia được. Tôi ngắm nó như ngắm một sự toàn bích, như ngắm một bông hoa, như ngắm một cảnh bình minh. Và tôi chợt thấy chân như và niết bàn hiện hữu. Tôi bị thâu hút vào hình bóng đó và an nhiên trầm tĩnh ngắm nhìn đứa bé như biểu hiện của pháp thân, của niết bàn, của sự an lạc. Tôi thấy sự an lạc đó nơi cách nhìn, mỗi cái và cơm, mỗi cái ngước mắt. Tôi biết chắc rằng lúc đó nó không có ý thức phân biệt rằng nó thuộc giai cấp nghèo, nó không thấy cái quần cụt đen đúa của nó là xấu xí so với quần áo sang trọng của những đứa trẻ khác, rằng chân nó không có giày đẹp, rằng ghế nó ngồi là một cái đòn khập khểnh nghèo nàn. Không không phân biệt, nó không tủi thân, nó không ham muốn. Mà nó sung sướng hoàn toàn, an lạc hoàn toàn. Chỉ nhìn nó, tôi cũng thấy an lạc tràn ngập cả bản thể. Lúc đó có mấy cái bóng đi qua đường, mầu tím mầu đỏ. Tôi thấy nó ngước lên nhìn một một chút – tôi theo dõi nó rất tỷ mĩ – rồi lại đưa mắt trở về với đám bọt nước trước sân, miệng vẫn nhai và cái đầu gục gặc có vẻ thích chí lắm. Tôi biết nó không mảy may chú ý về những người vừa đi qua đường mà tôi biết chắc là hai người thiếu nữ mang dù, vài tôi thoáng thấy những cái áo màu tím màu đỏ. Và chắc chắn cũng vì những cái màu đó, những cái màu chói lọi đó, mà nó ngước mắt lên mà thôi. Mặt nó không lộ một tí thay đổi nào khi nhìn lên. Bỗng tôi thấy nó đưa mắt về phía đầu đường và miệng nó nở một nụ cười rạng rỡ. Nó hoàn toàn bị thu hút bởi cái cảnh tượng đầu đường. Thấy rõ sự sung sướng cực độ biểu lộ trên mặt nó, tôi cũng nhìn về đầu đường. Tôi thấy có hai đứa trẻ đẩy một chiếc xe mây có bốn bánh gỗ đi lại, trên xe có em bé ngồi. Tất cả đều ở truồng. Và cả ba đứa nô đùa thích thú trong mưa. Những chiếc bánh xe gỗ lăn mau, thỉnh thoảng gặp những vũng nước trên đường bắn tung tóe ra hai bên. Tôi nhìn trở lại đứa bé đang ăn cơm. Nó ngừng hẳn công việc ăn và theo dõi trò chơi của ba đứa trẻ ngoài đường. Hai mắt sáng như sao. Tôi không biết hai mắt của tôi có phản chiếu hai mắt của nó không, nhưng có một điều tôi biết rõ là lúc đó tôi cũng sung sướng cực kỳ. Có lẽ là không sung sướng bằng nó, cũng có thể là tôi sung sướng hơn nó, hơn ở chỗ tôi biết sung sướng.”

    (Trích: NVCY – Thích Nhất Hạnh)

Leave a Reply