March 15, 2017 (TM)
Update: Jan 21, 2020 (TM)
Đường Mây trên Linh Quy Pháp Ấn
Tống Mai
Ở đây nhiều mây và sương mù, vì là “vân thâm xứ” nên bình minh và hoàng hôn huyền hoặc. Tự bao giờ những buổi bình minh và hoàng hôn là những níu gọi, những buổi đón ngày rạng và chiều buông trở nên hơi thở và tự lúc nào tôi học được cái thú kiên nhẫn đợi chờ những mầu nhiệm ấy của đất trời. Mặt trời lên và xuống trên phương Đông, đỏ ối rực rỡ nhờ đậm đặc của mây bao giờ cũng đẹp hơn bất cứ nơi nào. Tôi lớn lên với những buổi sáng đạp xe lên núi Ngự Bình đón bình minh với Ba tôi và các chị em tôi, thói quen đó trở thành một nỗi ám ảnh.
DC đang bão tuyết. Cuối đông rồi mà lại có trận gió hú kinh động đất trời, kinh động cả lòng người. Tôi cố tìm yên tĩnh và bất chợt đến chuyến đi của mình lên chùa Linh Quy ở B’lao tháng trước ở Vietnam. Ta chỉ cần nhắm mắt nhớ đến buổi sáng trên sân mây của chùa là kéo được sự thanh tịnh trở về, tôi thầm nghĩ. Nhưng cái cuồng nộ của gió tuyết ngoài kia đang áp đảo cái u tịch của ký ức những giờ phút thinh lặng chờ mặt trời trong am mây ngủ đó. Gọi về một cảnh bình yên giữa bão táp cần sự tự tại của một thiên thần. Tôi kéo mành cửa che cảnh tượng nghiêng ngả bên ngoài rồi ngồi xuống viết nhanh để gió ngoài kia không đuổi kịp. Chuyến đi lên chùa Linh Quy quay chậm trong đầu.
Buổi sáng khởi hành từ Sài Gòn, lên đến Bảo Lộc thì trời đã chiều. Anh chị tôi chưa bao giờ đi nhưng may mắn đi đúng ngay con đường dẫn đến chùa. Tôi vừa nhìn hai bên đường vừa viết xuống hướng đi. Vào đến Bảo Lộc thì theo Quốc lộ 20 đường Trần Phú, rẽ phải vào Quốc lộ 55, đi ngang chợ Lộc Thành, qua cầu Đa Trăng, rẽ phải ở ngã ba hướng chùa Niết Bàn, đến ngã tư rẽ phải, rồi rẽ trái theo hướng thôn Văn Hóa của xã Lộc Thành. Từ thôn Văn Hóa, anh tôi lái thêm một quảng rồi rẽ vào một hẻm nhỏ bên trái, một đoạn nữa thì thấy bản chỉ lên chùa Linh Quy. Chúng tôi dừng lại trạm xe ôm bên đường rồi thuê xe lên núi. Chiều đó tôi được thấy trăng lên trên sân chùa. Chúng tôi về khách sạn ở Bảo Lộc, nghỉ qua đêm để sáng mai lên lại đón bình minh.
Bốn giờ sáng, trời còn đen đặc, con đường lên núi dốc đựng, nhỏ như làn chỉ nằm trong ánh trăng. Chiếc xe ôm chở tôi lao đi trong đêm. Cậu lái xe luôn miệng trấn an, em phải tốc độ nhanh để lấy đà leo dốc, cô đừng sợ nhé. Tôi nhắm mắt phó mặc cho đất trời, ôi, nếu té xuống dốc thì thôi cũng đành. Em tài chở tôi rất dễ thương, còn đi học, sáng sớm và chiều về thì làm nghề xe ôm chở khách lên núi. Cô đừng lo, em chạy quen rồi, nếu đi bộ lên núi phải mất nửa tiếng mà đường thì dốc cao không có sức để lên đâu. Làm sao tôi an tâm khi con đường chỉ rộng hơn bánh xe và đủ một xe lên thôi, nhưng tôi không dám nói gì sợ chia trí người lái không tập trung được lộn xuống núi thì chết. Đường lên còn chịu được, đường xuống khủng khiếp, tích tắc có thể nhào xuống núi dễ như chơi. Khi xe lên đến nơi, tôi thở phào thoát nạn, may quá, cô vẫn còn sống, tôi đùa với em tài.
Muốn đến Quán Chiếu Đường, chính điện của chùa, tôi phải đi bộ một đoạn theo con đường đất giữa đồi trà. Gọi là chùa nhưng có lẽ am thì đúng hơn, nhỏ và hoang sơ, giống một Long Giáng hay Trà Am xưa, không cung vàng điện ngọc … và đó là cái đẹp quí báu của chốn bồng lai này. Khi tôi lên đến Quán Chiếu Đường (hay còn gọi là Cổng Trời), lác đác chỉ dăm ba người ngồi đợi trời sáng. Đêm đẫm sương, chúng tôi để giày dưới bậc cấp, chân trần chạm vào nền đá lạnh rùng mình. Tôi đã quen với cái lạnh của Bắc Mỹ, nên cái lạnh ở đây chẳng thấm gì, nhưng chị Tùy tôi dân Sài Gòn sụt sịt cảm lạnh ngay. Tôi leo lên cửa điện, chọn một điểm phía trái để có thể nhìn thấy mặt trời bên góc phải, thói quen nhìn mọi vật ở góc độ chênh nghiêng khi chụp hình cho tôi biết đây là nơi tôi muốn. Tôi khẽ khàng sửa soạn chân đứng, không dám gây tiếng động, chỉnh máy hình và đứng đợi. Còn sớm quá, nhưng tôi không tiếc chút nào sự sớm sủa của mình, chung quanh không bóng người, và cái đẹp là ở chỗ đó, không người. Trước mặt tôi là một sân chùa rộng và doi ra ngòai núi, có ba cánh cổng phỏng theo cổng Torii Gate tựa như trên núi Fuji của Nhật. Tôi gọi nó là “Vô Môn Quan”, gateless gate, cổng không cửa đóng. Chiếc cổng làm nên biên giới giữa trần gian và chốn tôn nghiêm hướng ra núi rừng mây phủ bên dưới làm nên những cù lao bồng bềnh. Đây là đường mây. Tất cả đều im lặng, trong bóng đêm, thắp sáng duy nhất là từ những cây đèn chung quanh sân và sao trên trời, một sự im lặng thiêng liêng ứa nước mắt.
Sáu giờ sáng, một người sa di lên mở cửa chánh điện, và đó cũng là lúc sân chùa bắt đầu tràn đầy người, họ ở đâu hiện ra nhanh thế. Nhưng tôi không bận tâm, chỉ tập trung vào khung mây trước mặt chờ ánh bình minh đầu tiên. 6:30 sáng thì ánh hồng hiện ra sau màn mây, và sự xôn xao bên dưới bắt đầu, ôi, cái thinh lặng biến mất, ai đã biến nơi chốn tu hành thanh tịnh này thành nơi du lịch thật buồn. Bầu trời biến chuyển từng giây phút, mặt trời sau mây, núi sau mây, rừng cây sau mây, còn tôi, tôi cũng đang ở trên một cụm mây và nghe lòng cuộn theo những đợt mây trước mặt. Ước gì tôi không phải rời nơi đây để về lại “dưới đó”
Trời đã sáng hẳn, tôi nán lại một chốc rồi xuống núi ra về.
Trên đường về, lòng tôi, một nơi yên tĩnh, đang cố níu lấy đường mây.
Tống Mai
Virginia – Mar 15, 2017
Bài hay ! Hình đẹp!
Em nên đổi nghề đi Mai ơi!
lqa
Cám ơn Mai đã cho nguòi đọc một bài viết rất hay và những hình ảnh đẹp tuyệt vời! Chắc chắn sẽ tìm dịp đi chùa Linh Quy Pháp Ấn khi lên Blao thăm Mạ.
Anh LQA nói đúng đó, Mai đổi nghề viết văn và làm nhiếp ảnh chắc chắn sẽ có nhiều FAN hâm mộ.
Thương chúc Mai lúc nào cũng “lôi cuốn” người khác đi về phía mình bởi một “tâm hồn” đẹp!
MocLan
Vâng, đó sẽ là nghề cuối đời của em.
Ngồi xem ảnh của Mai mà không chán. Mai chụp kỷ thuật đã khá nhiều lắm, compositions của Mai rất riêng và originale, từ lâu anh vẫn rất thích và nó đã trỏ thành khuôn mẫu trong mắt anh.
Anh thích nhất là hình đầu trang của Mai, rất đẹp và sắc sảo cho người xem cảm giác đứng giữa trời mây; hình nào cũng đẹp, thương nhất vẫn là hình cuối cùng.
N.H.
Đó là một dòng nước mát !
Mai ơi,
D. phải nói lời chào văn sĩ Tống Mai.
Cám ơn Mai đã gửi cho D. bài viết về Đường Mây trên Linh Quy Pháp Ấn.
Bài viết hay và hình ảnh Mai chụp đẹp não nùng.
Thương nhớ một tâm hồn.
Khi nào Diệu lên Linh Quy với Mai.
Bài viết của Mai thật hay !
Hình ảnh thì , đẹp đến lạ lùng, cứ như là thần thoại.!
Nhưng…… Cúc vẫn ấn tượng nhất hình ” Cổng Trời “.
Bầu trời toàn mây và mây, Cổng Trời sừng sững, được bao quanh bởi đồi núi chập chùng….
Một bức tranh đẹp lưng linh, tĩnh lặng………
Được đến những nơi trang nghiêm, thanh tịnh như thế này – giữa đất trời bao la —
Mới thấy con người thật nhỏ bé,
Mọi Tham , Sân , Si trong cuộc sống cũng sẽ chìm xuống,
để nhường chỗ cho sự thanh thản và bình yên…..
Sài Gòn, 18 – 3 – 2017
KIM CÚC
Cám ơn bạn tôi !
Những bút ký của Mai thường đã rất hay và luôn mở ra cho người đọc những hình ảnh đặc biệt nên thơ về nơi chốn Mai đã đến.
Lần này cũng như mọi khi Ng vẫn muốn đọc lại thật nhiều lần để cảm nhận những gì Mai muốn gửi đến , xem hình ảnh và thấy được một khung cảnh tĩnh lặng ,yên bình , thoát tục.
Bài viết rất hay và dễ thương. Thấy được hình ảnh Mai nhỏ nhắn , mang trên vai một túi nặng nề chất dầy máy ảnh , chưng chống và những ống kính cần thiết để săn hình.
Cảm phục Mai biết là đường lên Chùa Linh Quy Pháp Ấn nguy hiểm vô cùng vẫn quyết đi cho được , nhắm mắt phó mặc cho đất trời để đến nơi mình muốn mà ngắm nhìn cảnh thần tiên.
Cám ơn Mai đã san sẽ những hình ảnh hiếm quý này. Chỉ biết cám ơn Mai vô cùng vì thấy không đủ từ ngữ để nói hết lòng khâm phục Mai , những nơi này Ng biết là dù có dịp mà Mai kêu đi theo thì Ng không đủ can đảm để đi như Mai .
Ng cũng thích nhất tấm hình đầu tiên vì cảm nhận đầu tiên khi nhìn tấm hình tưởng như đó là Cổng Trời.Tất cả những hình khác Mai chụp đều rất đẹp !
MN.
Vì vậy Mai không dám rủ Nguyệt đi cùng, xe ôm kinh khủng và khí lạnh sẽ làm bệnh.
Cảm ơn chị. Em đọc thấy đoạn đi lên núi bằng xe ôm mà em sợ quá. Chị cũng hơi liều. Nhưng khi đến nơi thì quả là xứng đáng. Nơi ngôi chùa đẹp và bình yên như chốn thiên đường chị nhỉ.
Hôm chị đến không có sương mù, người ta nói tháng Mười mới có sương mù tràn vào sàn cổng trời rất đẹp. Nhưng bầu trời bình minh chị thấy được thì rực rỡ đến bàng hoàng.
Bai viet hay qua. Chi Mai da bo nhieu cong suc de chup nhung hinh rat dep cho moi nguoi thuong thuc. Cam on chi Mai rat nhieu.
PAnh
Cám ơn cô em.
Mai viết du ký hay quá Mai ạ!
Thật hở Bá.
VÔ MÔN QUAN: CỔNG KHÔNG CÁNH.
Một tư duy đột phá thiên hướng về cổng chùa Linh Sơn Pháp Ấn thật là TM đã vô ngã.
Người viết đã tìm thấy cỏi Tịnh Độ trong cỏi Ta Bà khi đã xem cổng chùa Linh Sơn Pháp Ấn là biên giới giữa trần gian và tiên cảnh tôn nghiêm.
Chúng ta hãy cố tìm đường về cỏi Tịnh Độ ngay chính trong cỏi Ta bà mà ta đang sống chứ không ở đâu xa.
Cám ơn TM đã cảm nhận và chia sẻ cho bè bạn đường tìm về Tịnh Độ.
Bài viết đầy chất Thiền.
Cám ơn anh Tài nhìn ngay ra cái chính ẩn trong bài.
Mai
ps. Mai vẫn đợi bài viết của anh về bà hoàng hậu Tống thị Lan.
Một bài viết quá sâu lắng kèm những hình ảnh tuyệt vời khiến người đọc song hành cảm nhận được nỗi bình yên cùng tác giả khi đứng trước cảnh đất trời giao nhau trong buổi bình minh tịch lặng này. Cám ơn cô Mai đã chia xẻ.
GLN
Cám ơn anh Gia Lộc!
Có nhiều hình đẹp, không bỏ công Mai lặn lội, nhất là phải đi chân trần trên đá lạnh sáng sớm, may mà chưa nhiễm sương (chắc nhờ trùm kín đầu !!!).
Nhiều người thích “starbust effect” như trong hình của Mai, có điều trong cảnh chùa thoát tục thì có thể không thích hợp.
Thông thường chụp landscape người ta hay để f/8 hay f/11 để từ trước ra sau đều vô focus nhưng đó là trường hợp ban ngày, còn khi trời tối thì background không cần (hay không thể) thấy chi tiết mà chỉ cần thấy nhiều lớp (layers) là được rồi.
Ừ, Mai rất khó chịu vì starburst effect này nhưng vì để aperture nhỏ nên mới sinh ra cớ sự như vậy. Không có filter nên để aperture nhỏ để có được slow speed như mong muốn.
Chị Mai,
Remember you and I, we used to shop for wind chimes? You liked the Shenandoah Melodies and I liked the Bells of Vienna. We didn’t want to have any differences so when you found one that you liked, you would say “Tý một cái, chị một cái” or I would say “Chị một cái, em một cái”. Now that seeing your photos of the wind chime at the Linh Quy temple, I miss so very much those shopping days with you and this poem came to my thought:
“Lost today
Are the wind-borne notes
Of the temple bell.
Where in the woods
Are they gone?”
Please make sure you will come in July! I will take you to this wind chimes shop. You can listen to all the beautiful sounds of the temple bells!
Em Tý
Beautiful haiku!
Thưa Chị Tống Mai,
Thúy gởi cho em xem hình của chị và đọc văn chị viết – cả hai đều rất là hay. Em lúc nào cũng thưởng thức văn của chị rất tỉ mỉ và dễ đọc. Làm cho em tưởng tượng như là em cũng có mặt tại nơi hiện trường chung với chị. Em mỉm cười khi đọc đến đoạn này “viết nhanh để gió ngoài kia không đuổi kịp”. Gió mà không đuổi kịp chị viết thì em nghĩ là chị có một không hai trên thế gian này. Khâm phục chị TM của em quá!
Cám ơn chị đã có nhiều sáng tác cho tụi em thưởng thức và ái mộ.
Em,
Lệ Ty
Cám ơn Ty!
chi Mai
Văn hay hình đẹp Tống Mai ơi,
Nhìn hình sao thấy bình yên lạ,
Như đi vào chốn hư xa,
Để mình không thấy phiền hà nữa đâu.
Đúng là chị xuất khẩu thành thơ.
Cám ơn chị Dã Thảo đã vào đọc Khung Cửa Hẹp của Mai.
Mai
Thảo mà xuất khẩu thành thơ,
Có thật không đó hở nàng Tống Mai,
Một cộng với một thành hai,
Ai làm cũng được chẳng sai bao giờ.
Nói ra như thể nằm mơ,
Giật mình nhìn lại đúng thơ đó mà,
Mời Mai ghé lại thăm nhà,
Để cho Dã-Thảo mặn mà cảm ơn.
Dã Thảo làm thơ lục bát hay thật mà.
Chị nói làm thơ như một cọng một thành hai, mà Mai có làm được đâu : )
Hello Tống Mai, đọc lại bài này của Mai nghe quen.
Đến khi nhìn lại mới thấy bài thơ lục bát mình làm ở trên hồi năm 2018,
Cho đến bay giờ nhìn lại những tấm hình Mai đưa lên vẫn hấp dẫn mình,
Như mới nhìn lần đầu vậy. Phải nói là Mai chụp hình thật đẹp.🌹
Cám ơn chị Dã Thảo. Mai post lại bài này để nhắc mình phải trở lại đó sớm trước khi bị du lịch xúc phạm cái hoang sơ của núi đồi ở đó.
Mai chụp cảnh đẹp quá. Hà chưa bao giờ gặp được cảnh đánh thức cái gì đó thần tiên, mầu nhiệm, khiến mình hướng về tâm linh, thậm chí khiến mình muốn quì xuống vốc đất mà hôn, vì hồn thiêng sông núi ở những nơi mình đi qua. Có cái gì đó thiếu sót quá lớn trong lòng mình khiến nó che hết những điều mình nhìn thấy bên ngoài.
Mai không nghĩ đó là sự thiếu sót, mà là sự chọn lựa theo bản tính sở thích, và niềm vui, sự bằng lòng mình có được do kết quả của sự lựa chọn đó is all that counts.
BTW. Mai rất mê Bảo Lộc vì cảnh hoang sơ đồi núi sương mù gió hú. Đồi Phương Bối của thầy Nhất Hạnh nay bị phá hủy vì người ta khai thác đá làm lở đất tróc rễ những cây thông cổ thụ, nhưng có một ngày Mai sẽ tìm đến. Không biết ông Nguyễn Đức Sơn có còn ở đó không, có một câu ông nói: Ta đến đây, khác với mây là ở lại.
Coi chừng thất vọng. 🙂
Ngay bây giờ Mai đã có thể tưởng tượng ra cái hoang tàn của vùng Phương Bối nhưng Mai nghĩ linh hồn của nó vẫn còn đó bất chấp hủy diệt.
Mai ơi! Chị xem hình của M xong nhưng không biết dùng ngôn ngữ hay danh từ nào để diễn tả cái đẹp thiêng liêng, huyền bí. Chị có cảm giác như mình đang đi du ngoạn nơi Bông Lai Thien Cảnh vậy. Mặt trời bên của sổ đã lên nên chị biết là mình không có nằm mơ hihi.
Nghe M diễn tả con đường đi lên núi mà chị cũng sợ luôn. M rất là gan dạ, I’m chicken when come to this.
Cảm ơn M cho chị một cảm giác thật tuyệt vời hôm nay.
Cám ơn chị MLien.
Có người nói Mai điếc không sợ súng : )
Sáng nay chưa kịp đọc bài viết của chị về chùa Linh Quy vì phải đi vào gym. Bây giờ, lòng lắng xuống, mới mở ra đọc thì thấy hay quá. Như đã từng nói với chị , những bài chị viết , phải đọc những lúc tâm thanh tịnh mới appreciate và enjoy được. Đúng như có anh độc giả của chị nói: Chị nên đổi nghề đi, trở thành văn sĩ và nhiếp ảnh gia đi! Mình hoàn toàn đồng ý.
Tỉnh Blao ( B’lao, theo dân bản xứ) mà chị mention trong bài viết, có phải trên đường từ Saigon lên Dalat không? Hồi xưa mình có dịp đi xe hơi lên Dalat, nên có qua đèo Blao, quanh co rất nguy hiểm nhưng hồi đó sao không thấy sợ. Hôm nay, đọc bài của chị sao mình run quá, phục chị sát đất. Con đường lên chùa còn nguy hiểm gấp trăm lần đèo Blao mà chị không ngần ngại, tất cả cho nhiếp ảnh, thật là tuyệt vời. Mình thích nhất tấm hình đầu, thanh tịnh quá chị ạ.
B’lao là tên xưa của Bảo Lộc thuộc Lâm Đồng. Nhưng bây giờ là một thành phố của DaLat. B’lao rất đẹp đồi núi rừng hoang sơ sương phủ. Đó là nơi thầy Thích Nhất Hạnh lập thiền viện Phương Bối Am thanh tịnh ngày xưa trong Nẻo Về Của Ý. Uớc nguyện của Mai là sẽ đến đó lần tới khi về Vietnam, nhưng nghe nói là đồi Phương Bối không còn vì người ta khai thác đá bị xoáy lở ngọn đồi.
Cám ơn chị QMai.
Vào đọc lại bài ” Đường Mây trên Linh Quy Pháp Ấn ” những lời Mai viết như trải cả hồn mình với thiên nhiên huyền bí và kỳ diệu , những khó khăn mệt nhọc , nguy hiểm để đi đến nơi có thể chờ đón ánh bình minh trong yên lặng và tĩnh mịch.
Rồi khi ngắm nhìn những ảnh chụp của Mai và bạn , thật như lạc vào một thế giới huyền ảo cao xa , nơi chốn mà những bước chân trần tục sẽ hiếm khi với đến được.
Càng ngắm ảnh đẹp càng thấy lòng nhẹ nhàng thanh thoát và hiểu nhiều hơn câu Mai viết cuối bài ” Trên đường về, lòng tôi, một nơi yên tĩnh, đang cố níu lấy đường mây”.
Merci “Sweet Caroline” !
Mai vừa giỏi văn lại giỏi cả nghệ thuật, bài viết chuyến đi lên Linh Quy Pháp Ấn rất lôi cuốn hình ảnh rất đẹp.