June 8, 2019 (TM)
Người ơi, hãy nói với ta, hãy nói với ta, để cùng chia xẻ niềm đau nỗi buồn.
Tôi nhớ khi ngân nga bài hát này, mình đã thay chữ “niềm vui” bằng “niềm đau” trong lời hát của Diệu.
Niềm vui là lẽ đương nhiên, niềm đau chia xẻ thì hiếm hoi. Tôi nói thế và Diệu cười im lặng.
Ngày xưa có giọt nắng buồn,
mà nay sợi nắng còn buồn, buồn hơn xưa,
dẫu mưa cũng có vui buồn,
mà sao người nói nắng kia buồn hơn mưa.
Tôi lại nhớ đến bài hát này của Diệu sáng nay. Có phải vì ngoài kia sau cửa sổ bầu trời đang ửng đỏ một màu rất đậm gần ngã qua vermillion, hứa hẹn một ngày nắng? Hay vì một câu rất ngắn Diệu viết đêm qua, một câu trong “Lặng Lẽ Nơi Này” tôi rất thương vẫn còn nằm trong đầu tôi: “Một mình tôi về với tôi”
Diệu hay cười im lặng, tôi để ý bạn mình hay cười im lặng nhất là giữa những huyên náo của chung quanh. Những gì Diệu viết cũng im lặng như thế … Đúng là Trời cao đất rộng, một mình tôi đi, một mình tôi đi, đời như vô tận, một mình tôi về, một mình tôi về…với tôi.
Như một Haiku lặng lẽ của cái vô cùng trong khoảnh khắc.
Cám ơn Diệu đã gởi bản nhạc cho Mai. Giọng Trinh trong bài này có cả nắng lẫn mưa.
Tống Mai
Virginia – June 8, 2019
Nắng Mưa
Nhạc: Lê Phú
Lời: Trịnh Hoàng Diệu
Ca sĩ: Trịnh Vĩnh Trinh
Ngày xưa có giọt nắng buồn,
mà nay sợi nắng còn buồn, buồn hơn xưa,
dẫu mưa cũng có vui buồn,
mà sao người nói nắng kia buồn hơn mưa.
Ngày xưa có giọt nắng buồn,
mà nay sợi nắng đi về về nơi đâu,
nắng mưa là lẻ vô thường,
vì khi mưa xuống vẫn luôn chờ nắng lên.
Người ơi hãy nói với ta, hãy nói với ta,
để cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn,
dù cho mưa nhạt nắng nhòa,
mà lòng cứ mãi vấn vương nắng chiều,
dù người có thấy đời vui,
ta thì vẫn thế, đời buồn hơn vui,
nắng mưa cũng có nỗi niềm,
rằng ta cũng chẳng hơn gì nắng mưa.
Hay lắm. Lời thơ và nốt nhạc đều hay. Nghe với chút ngậm ngùi tưởng như có mưa rơi trong buổi sáng nắng tràn trề rực rỡ nơi đây.
Hà cũng vừa mới làm thơ đó.
Cám ơn Hà, Mai sẽ chuyển lời khen này của Hà đến Diệu.
“Nắng mưa đâu chẳng là mưa nắng,
Sao nắng mưa này da diết hơn.”
Trích trong bài Huế Oán của Tô Thùy Yên, trong tập thơ Tô Thùy Yên Tuyển Tập Thơ.
“Niềm đau”
Bạn tôi chơi chữ rất hay và lạ.
“Niềm vui” rất tầm thường?
: ) : )
Những con tim bạn bè bao la
Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi
Về giữa trời về hót giữa đời tôi.
Hôm nay tôi nghe
Tôi cười như đứa bé
Mới lớn lên giữa đời sống kia
Tôi thấy chiều không nói lời lặng lẽ
Và thấy hoàng hôn áo vàng rực rỡ
Đêm bước về thật nhẹ
Sương khoác mềm vai phố.
Cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề
Những con tim bạn bè bao la
Nắng buồn mưa cũng buồn,
Nên ta ngồi khóc giọt buồn như mưa.
Mais, “Je cherche le silence et la nuit pour pleurer.”
Mai ơi, Có phải là:
“Nhưng, Em tìm yên lặng,
Và đêm tối để khóc”
Dịch vậy được không Mai.
Đúng rồi chị Dã Thảo, nhưng thế chữ “và” với chữ “của” thì đúng hơn :
“im lặng của đêm tối”
Nắng buồn khi nắng chiều, nắng buồn khi nắng quái, nắng buồn khi nắng hanh vàng, cái hanh vàng rất đặc biệt ở Huế thì lúc đó đúng là nắng buồn hơn mưa.
Mưa là cái buồn đầy âm thanh. Nắng thì lặng lẽ không lời.
Bản nhạc hay quá cả nhạc lẫn lời lẫn tiếng hát đó Mai.
Cái nắng của chiều tàn:
“Miền xa mây núi xanh ngát màu
Hồn bơ vơ lúc hoàng hôn xuống
Khi nắng vàng phai trên núi đồi
Là lúc ta buồn bao kiếp nguôi.
Bao năm qua ta sống giang hồ xa quê nhà.
Nơi xa xôi muôn ý phiêu lưu dâng cho đời.
Dù bao nhiêu cay đắng
Đến làm nát lòng ta
Tan nát rồi không đoái hoài.
Dù bao nhiêu sóng gió
Quyết đem chí tung hoành.
Sống quên hết bao hận bên lòng.
Hồn ta luôn vương vấn
Bóng người khuất ngàn mây
Ai biết lòng ta những khi chiều tàn.”
Mai ơi!
Một bài hát với lời mộc mạc, như thủ thỉ, như phân trần ….
Giọng hát Trịnh Vĩnh Trinh nhấn nhá rõ ràng và luyến láy hay quá!
“Nắng mưa cũng có nổi niềm,
Rằng ta cũng chẳng hơn gì nắng mưa”
Cúc đã nghe đi nghe lại bài hát này 4 lần rồi !
Cám ơn Mai nhiều!
K.Cúc