July 21, 2017 (TM)
– Hoàng hôn trên vịnh San Francisco vùng Pinole/Hercules sau nhà anh chị Châu Phúc của Mai. Tưởng tượng đến một Half Moon Bay trong “Tôi trở về Half Moon Bay đếm từng cơn sóng biển đếm từng nỗi ưu phiền … từng đêm gió mưa hồn chắp cánh tìm nhau.”
– Nhớ Ngọc lan xưa trên tóc mẹ. Mẹ hái ngọc lan để trên dĩa vài ngày cho hương cô đọng rồi cài lên búi tóc thương lắm, cái gì của Mẹ cũng thương, dáng khoan thai nghiêm nghị….
– Quỳnh hoa nàng ở đâu xa lắm…
– Bánh nậm chị Lan Anh làm: Châu để dành cho Mai với nghe. Có, Mai ăn được 5 cái.
– Oatmeal với mè đen và bột ngũ cốc của anh Phúc, mỗi sáng thức dậy có 3 tô nằm trên bàn đợi chị Châu, Thu Hương và Mai.
– Chè kê xúc bánh tráng Lương Thúy Anh gởi kê qua từ Huế. Bích Vân: Để Vân lấy bánh tráng Huế ngoài xe, chè kê phải ăn với bánh tráng mỏng chứ không phải bánh tráng dày. Anh Phúc không biết gì cả, đi chợ thấy bánh tráng là khiêng về không lựa chọn.
– Tôm rim me: Signature của anh Phúc. Anh làm nhiều để dành Mai đem về DC nhưng các anh đến ăn hết mất : (
– Vườn nhà chị Châu anh Phúc, có Thu Hương làm người mẫu cho Mai chụp hình. Hoa ngọc lan, quỳnh đang nở.
– Buổi trưa chị Châu anh Phúc mời các anh Tùng, Hòa, TĐ Lộc, LC Hoằng và Bích Vân đến ăn trưa và cũng để chở Mai về Sacramento. Trên đường Sacto thì ghé Stockton để thăm anh Ngạc và chị Lan Anh. Nhà anh Ngạc và chị Lan Anh sân sau nối với một sân Golf xanh mát.
Đó là những lỉnh kỉnh cuối cùng trong chuyến đi California của Mai tuần trước nhân ngày đại hội Đại Học Huế kỷ niệm 60 năm.
Tống Mai
Virginia, July 21, 2017
HOÀNG HÔN TRÊN VỊNH SAN FRANCISCO
VÙNG PINOLE/HERCULES
NGỌC LAN, QUỲNH HOA VƯỜN CHÂU PHÚC
NHÀ ANH PHÚC CHỊ CHÂU Ở PINOLE/HERCULES
BUỔI TRƯA NHÀ CHỊ CHÂU ANH PHÚC
STOCKTON: NHÀ ANH NGẠC CHỊ LAN ANH
Một tuần lễ đầy âm thanh và màu sắc.
Âm thanh từ những tiếng cười rộn rã, từ tiếng chọc phá đùa nghịch của những trung niên tóc bạc.
Màu sắc từ nhừng dĩa thức ăn chăm chút thân tình, những ly rượu ngon màu đỏ, trắng lung linh dưới ánh đèn, tô điểm bằng những sợi khói ẻo lả từ những điếu xì-gà.
Âm thanh và màu sắc sẽ phai dần theo thời gian, nhất là ở lứa tuổi quên nhiều nhớ ít. Nhưng có một thứ sẽ còn lại, đó là cảm giác ấm áp từ những người bạn mới gặp lần đầu hay lâu ngày mới gặp lại. Chỉ có chân tình mới tạo ra được cảm giác ấm áp đó. Và đó là cảm tưởng của mình khi nhớ lại mấy ngày ngắn ngủi vui vầy với các bạn.
Tùng
Hai tấm ảnh hoàng hôn trên Vịnh San Francisco Mai chụp thật đẹp.
Màu sắc nhẹ nhàng hiền hòa trông rất an bình.
Hình hoa Quỳnh cũng đẹp vô cùng , Ng thích nhất là tấm hình hoa Quỳnh thứ 3.
Kỳ này Thu Hương hên quá , được Mai bấm máy cho Thu Hương rất nhiều , coi Thu Hương tươi tắn trong áo đầm tím có hình mấy con Hạc. Ng thích nhất tấm hình Thu Hương ngồi trong phòng khách nhà Châu & anh Phúc , coi thật là điềm đạm quý phái đó nghe.
Nhìn cảnh vườn sau của nhà Châu & anh Phúc lúc nào cũng đẹp , chủ nhân phải tốn công sức nhiều lắm vườn tược mới đẹp như rứa phải không anh Phúc?
Và những hình ảnh của các cuộc họp mặt , ai cũng tươi vui và nhìn những bàn tiệc thì lúc nào cũng thấy đầy ắp thức ăn…
Ngày vui đã qua , các bạn đã chia tay nhưng rồi dư hương sẽ còn vang vọng mãi phải không?
MN.
Mai lại tiếc vì hình hoàng hôn chỉ ok thôi, Mai không bằng lòng lắm vì mặt nước không được mịn
Mai ra ngoài vịnh với anh Phúc, chị Châu và Thu Hương 2 lần buổi chiều mặt trời lặn lúc 8:30. Lần đầu ra chơi chỉ đem cái point-and-shoot nhỏ không tạo được gì có giá trị nên chiều hôm sau rủ Phúc Châu ThuHuong ra lại đem camera lớn, nhưng vì không đem chân chống nên không chụp làm cho nước mịn được. Có một thân cây khô trên bãi Mai có thể để camera trên đó cho máy khỏi bị rung khi chụp lâu nhưng lại có môt đôi nhân tình đứng ngay bên cây rất lâu. Cuối cùng Mai đánh bạo đến xin họ cho mình đứng đó chụp hình thì họ lật đật chịu ngay tránh chổ cho Mai, lúc đó thì ôi mặt trời đã xuống hết. Tiếc quá khi bức hình chỉ ok một nửa.
Mai cũng thích hình Thu Hương trong phòng khách Châu Phúc, trông rất mệnh phụ
Cám ơn Ti luôn chú ý theo dõi blog và để lại những comment ý nhị.
Hai bức hình hoàng hôn Mai chụp đẹp lắm. Rứa mà lâu ni không biết ở gần nhà PhucChau có cảnh đẹp.
Còn hình #27 ai cũng cười vui vẻ nhưng nạn nhân của chuyện cười là Hòa Ga thì không cười nổi. Tội nghiệp hihi…
Có chút gì l’impressionnisme, tương phản với Soleil levant của Monet, cảnh trời chiều Mai chụp chợt buồn, chút vàng sót còn lại lăn tăn trên mặt nước, bóng người câu cá, tất cả quyện vào trong một không gian sắc màu đẹp quá.
Còn nữa, Ngọc lan trắng trên màu xanh của lá, đã lâu lắm mới thấy lại, nghe thơm như mùi hương của ngày nào còn đi lượm về tặng mẹ.
Magnifique !