July 19, 2017 (TM)
Mai mượn bài viết này của anh Hoàng để gởi lên hình ảnh trong camera của Mai và để nói lời thương mến anh Hoàng và Dạ Minh anh Luận đã đón tiếp Nhóm hết lòng ở Sacramento. Mai biết các anh khác cũng cùng cảm nghĩ. Lộc và anh Tùng vừa về đến nhà đã mau mắn tuôn ra những hình ảnh và ký sự về những buổi vui chơi đó.
Cảm động nhất khi ở nhà Dạ Minh anh Luận, buổi sáng dậy sớm Mai tưởng chỉ một mình mình nhưng xuống nhà đã thấy Dạ Minh và anh Luận sửa soạn buổi ăn sáng cho bạn bè rất khẽ khàng sợ đánh thức mọi người. Mai rất quí những giây phút trong căn bếp ấm cúng đó với Dạ Minh và anh Luận trước khi bầy ong vỡ tổ đến. Dậy sớm nên Mai được một ly smoothie mà không ai có được : )
Cảm động hai là anh Hoàng đã bày ra nhiều trò vui nhộn … kayak, sake, cá hồi và Vietnam memorial (nhưng Mai vẫn còn ức về Vietnam Memorial này vì anh Hoàng hối quá chỉ cho 5 phút Mai không chụp được hình nhiều, Lộc chắc cũng ức khi đòi ở lại đây để chụp hình mà anh Hoàng không chịu. Mê quá, những relief sculture hình ảnh lính Mỹ trong chiến tranh VN đen xám ánh sáng mặt trời chiếu xuống đẹp bi thương )
Nhiều chuyện để kể nhưng Lộc và anh Tùng đã kể giùm Mai. Đi chơi vui quá nhưng Mai lại thiếu tài kể chuyện vui nên chỉ biết nói lên sự thương mến của mình với tất cả.
Tống Mai
Những Ngày Vui Qua Mau
Nguyễn Đăng Hoàng
Các bạn,
Đúng là ngày vui qua mau. Đầu hè, hoa phượng tím ở San Diego và Santa Ana nở rộ. Mọi người trong nhóm cũng rộn ràng bàn chuyện họp mặt. Thấm thoát hoa phượng tím tàn, và hoa Bách Nhật Hồng ở Sacramento lại nở rộ đón chào du khách trong Nhóm. Rồi từng người lục tục đến. Tay bắt mặt mừng, mà nỗi vui mừng lớn nhất là thấy các bạn vẫn còn đầy đủ sức khõe và sức sống để đến vui chơi cùng bạn bè. Lần này ngoài các bạn cũ, tôi có dịp 2 người bạn mới là Đỗ Tùng và Bích Vân. Gọi là mới chứ thật ra tôi đã gặp BV 45 năm trước và vẫn xem BV như người quen gia đình.
Đêm thứ 2 mọi người gặp nhau tại quán Huế của Minh-Luận. Quán này nên được gọi là Tụ Ẩm Đường vì người trong nhóm khi đến Sacramento thường tụ tập ẩm thực ở đây. Hai vợ chồng chủ nhà không những hiếu khách mà còn cho nhóm những món ăn sặc mùi Huế thật ngon.
Sáng ngày thứ 3 mọi người đi chèo thuyền và tham quan trại nuôi cá hồi buổi sáng. Cuộc chèo thuyền thật đáng nhớ vì có nhiều chuyện vui nho nhỏ. Bác Tùng đã kể câu chuyện vui “Tùng Tuột”. Nhưng lòng hy sinh cao cả của bác Tùng để giúp vui cho nhóm thật đáng phuc. Cũng đáng phục là Tống Mai, tấm thân liễu yếu đào tơ nhưng đến khi hữu sự lại trở nên một cô lái đò thiện nghệ. Kết quả cuộc đua thuyền là đội Hoằng-Bích Vân đứng đầu, Hoàng-Luận thứ 2, TĐ Lộc-Hoà thứ 3, Tùng-Tống Mai thứ 4.
Trại nuôi cá hồi tuy là biểu tượng cho lòng tôn trọng thiên nhiên và môi trường của người Mỹ, nhưng vì không phải là mùa cá hồi nên không đặc sắc mấy.
Chiều thứ 3 mọi người tụ tập ăn barbecue tại Tụ Ẩm Đường Minh Luận. Barbecue là một phong tục họp mặt gia đình và bè bạn rất phổ biến ở Mỹ. Phần “thực” thì Bá Luận đúng là một tay cao thủ barbecue qua các món gà, bulgogi Đại Hàn, và bò nướng rất ngon. Phần “ẩm” cũng không thiếu phần long trọng. TĐ Lộc và LC Hoằng mang các chai rượu trắng Riesling của Đức. Tống Mai và TĐ Lộc còn mang 2 chai Margaux cho các bạn thưởng thức. Lộc ĐP mang chai Sauternes cùng Fois gras của Pháp thật ngon. Hoàng mang chai rượu 20 năm cùng Old Vine Zinfandel từ Lodi. Một điều ngạc nhiên là 2 năm trước TM còn hỏi “Rượu ngon ở chổ mô?”. TM không uống rượu. Lần gặp mặt này TM lại uống Riesling và Sauternes, lại còn xin đừng ai uống Sauternes nữa để Mai đem về DC, thế là bắt đầu đi vào con đường “tội lỗi”.
Sáng ngày thứ 4 mọi người đi thăm Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Vietnam, và sau đó thăm hảng rượu Sake Geikeikan ở tỉnh Folsom. Vài điều lý thú về hảng Sakê này: Đây là hảng Sakê duy nhất của Geikeikan ngoài nước Nhật. Về dung lượng sản xuất thì nhà máy Geikeikan ở tỉnh Folsom lớn hạng thứ 2 của Geikeikan. Nhà máy Geikeikan ở tỉnh Folsom dùng gạo California CalRose để làm Sakê. Lúc đầu dân Nhật e ngại sakê làm từ gạo Cali không ngon. Nhưng khi đem thử thì sakê Cali lại ngon hơn sakê Nhật. BV có nhiều kiến thức đáng phục về cánh nấu rượu Nếp VN.
Chiều thứ 4 sau khi ăn trưa ở Tụ Ẩm Đường, mọi người chia thành 3 nhóm chia tay: Luận-Minh đi về Los Angeles; Phúc-Tống Châu chở Tống Mai và Bích Vần về San Jose; nhóm Đào Cốc Lục Tiên: Hoằng, Lộc TĐ, Lộc ĐP, Hoà, Tùng, Hoàng đi cắm trại ở China Camp gần San Francisco. Cuộc cắm trại thật vui, chỉ tiếc thiếu Luận, Minh, Tống Mai, và Bích Vân.
Ngày thứ 6 nhổ trại nhưng mọi người còn tiếp tục cuộc chơi. Tùng và Hoà đi Hercules thăm Phúc-Châu.
Trưa thứ 7, Tùng, Hoà, và Hoàng lại ngồi nhâm nhi bia dưới bóng hoa Bách Nhật Hồng trước khi bay về Canada. Ngày vui qua mau. Cám ơn tất cả các bạn.
Mới ngày nào chúng ta còn là học sinh ở Huế. Nay nhìn lại các đấng nam nhi tóc ai cũng đã bạt muối tiêu.
Lâm Giang Tống Hạ Chiêm
Bạch Cư Dị
Bi quân lão biệt lệ triêm cân,
Thất thập vô gia vạn lý thân.
Sầu kiến chu hành phong hựu khởi,
Bạch đầu lãng lý bạch đầu nhân.
Thương bạn già đi, đẫm lệ sầu,
Lênh đênh bảy chục, cửa nhà đâu!
Buồn trông thuyền trẩy, trời tung gió,
Sóng bạc đầu quanh khách bạc đầu.
(Lê Nguyễn Lưu dịch)
Nguyễn Đăng Hoàng
Sacramento, July 17, 2017
VIETNAM MEMORIAL
NHÀ DẠ Minh và ANH LUẬN
KAYAK – SACRAMENTO AQUATIC CENTER
WINE TASTING Ở WINERY NÀO MAI QUÊN MẤT
GEKKEIKAN SAKE FACTORY
Thương bạn già đi, đẫm lệ sầu,
Lênh đênh bảy chục, cửa nhà đâu!
Buồn trông thuyền trẩy, trời tung gió,
Sóng bạc đầu quanh khách bạc đầu.
(Lê Nguyễn Lưu dịch)
Rất vui vì gặp được các anh chị, dù ngắn ngủi. Tuy chưa hề, hay hiếm khi gặp nhưng cám ơn các anh chị đã chia xẻ tình thân. Vì không chuẩn bị, nên rất tiếc đã không thể tham dự những cuộc vui sau đó.
Hôm ĐH ĐHH Huế, hdt đã bái sư, nhưng đọc tường thuật lấy làm tiếc đã không thể có mặt, rút dao tương trợ đê sư phụ mình khỏi bị tuột … ?
Cám ơn anh Tùng, NĐ Hoàng, chị TM đã cho tham dự ảo với các tường thuật dí dỏm, sinh động, với nhiều chi tiết và hình ảnh thú vị … cho cảm giác cùng vui chung. Hi vọng một ngày nào gặp được anh NĐHoàng (anh là ai mà văn phong bác học, trữ tình?), anh Tùng (để được khi chén rượu lúc cuộc cờ ở Đào Hoa đảo B.C.), anh Phúc chị Châu (để được thưởng thức tách café ngon trong khu vườn yên bình tuyệt đẹp), chị TM uyên áo, dịu dàng, BV tươi mát duyên dáng, T cũng xin lỗi anh NVHòa đã không thể tham dự camping để nghe anh đàn hát, anh Hoằng để được đối ẩm rượu ngon, anh Trần Đại Lộc đến từ xa xôi, nhưng chưa có dịp nghe anh nói chuyện, chưa có dịp cám ơn anh Lộc Người Việt, nhà nhiếp ảnh nghệ thuật đáng nễ đã tặng cho bức ảnh ưng ý. Và nhất là, tiếc đã không được thưởng thức các món ăn ngon & lòng hiếu khách hào phóng từ anh chị Nguyễn Bá Luận/ Dạ Minh.
Nhưng không hề chi, Tình như rượu ngon, càng để lâu càng nồng.
hdt
Bài viết của anh Hoàng thật nhiều tình cảm và nặng tình lưu luyến với bạn bè dù chỉ mới chia tay.
Lời anh kể làm Ng nhớ những lần ghé thăm Sacramento mà mới đây nhất là tháng Tư vừa rồi.
Ng vẫn rất nhớ và cảm động vì sự đón tiếp thân tình và nồng hậu của Dạ Minh & anh Luận và anh , đó là những kỷ niệm và nỗi nhớ khó quên của Ng cho mỗi lần qua Bắc Cali thăm gia đình. Ng tưởng tượng lúc này Sacramento vẫn còn hoa Bách Nhật Hồng khoe sắc đủ màu ( như vào mùa hè năm 2015 Ng được nhìn ngắm ).
Những bài viết khác của Lộc , anh Tùng , cùng hình ảnh và những hình ảnh của Mai nữa , thật là những cuộc hội ngộ vui vẻ , đầy sắc màu.
Lần này thật đông vui quá xá ( có lẻ từ hồi hội ngộ Hoa Anh Đào ở nhà Mai vào mùa Xuân năm 2011 đến chừ Nhóm Huế mới lại gặp nhau đông như ri ) , Ng cứ đọc các ký sự và coi hình ảnh mà tiếc đứt ruột vì đã không tham dự được , cứ thầm nhủ không biết đến khi mô mới có dịp gặp lại đông đúc thế này !
Cám ơn Mai và các anh , các bạn đã gửi bài vở và hình ảnh cho xem đã con mắt ( nhưng trong lòng thì hít hà vì tiếc nuối ).
Ng xin lỗi vì trả lời muộn màng . Ng mới đi mỗ cataracte con mắt bên trái đã 3 ngày ni nên hạn chế coi mails và chỉ viết mail trả lời từ ngày ni thôi.
Chúc cả nhà an vui.
Thân mến ,
MN.
Các anh chị và các bạn đi chơi vui quá. Cũng đông và vui như ngày hội ngộ Hoa anh đào năm xưa ở DC. Cám ơn chị Mai và các anh đã cho xem những hình ảnh thật vui, thật đẹp và những bài viết thật hay .
P Anh
Anh đã quên hết mùa Hè qua, nhưng TM thì trái ngược lại
Tất cả đã hằn sâu lên bộ nhớ của con người sống quá nhiều về nội tâm. Năm lớp 12, thấy mình sẽ chết trong hố do mình đào, nên anh phải học ban B, phải học võ để khỏi tự mình dìm trong hố thẳm.
Nhưng nếu không có những người như TM, thì ai sẽ là người chịu đóng đinh lên thập tự giá của khổ đau, ai sẽ nhớ giùm cho nhân loại những khổ ải đã trãi qua, ai sẽ lòng biết ơn sâu sắc đến những người hy sinh thầm lặng, để cuộc đời khởi sắc thêm hương. Thôi thì TM cứ tiếp tục nhớ, để còn thấy mình còn mắc nợ tha nhân, đó cũng là một niềm hạnh phúc.