Dưới Chân Núi Ngự Bình – Tống Mai

Mar 16, 2018  (TM)

Khi tôi đến khu nghĩa trang dưới chân núi Ngư Bình sáng nay thì tất cả vẫn còn chìm trong sương. Phải cố gắng lắm, mắt tôi mới xuyên thủng được màn sương để nhận được vị trí của ngôi mộ của cha tôi. Ngôi mộ nằm gần tượng đài Quang Trung trên đường Ngự Bình. Tôi luôn tìm tượng đài đó để định vị trí nơi cha tôi nằm giữa ngàn linh hồn khác. Có một con rãnh nhỏ ranh giới đường cái với nghĩa trang, vừa nhảy qua khỏi con rãnh đó thì tôi chạm ngay mặt trời đỏ ối đang dần dần hiện ra sau rặng thông. Ba đợi con một chút nghe ba, tôi nói với cha tôi rồi lấy máy hình bấm liên tục cho đến khi mặt trời ra khỏi rặng thông thi tôi mới lách qua những dãy mộ để đến mộ của cha mình.

Có ai vừa mới thắp hương cho cha tôi, bó hoa họ để lại vẫn còn tươi, trước bia đá có một đĩa nhỏ trên đó có hai miếng cau trầu và vôi. Bụng tôi mỉm cười, cha tôi có biết ăn cau trầu đâu. Góc phải của mộ có một đống tro tàn có lẽ ai đó thấy cha nằm một mình quạnh quẽ mà thắp hương và đốt vàng mã vào ngày tảo mộ đầu năm. Cha tôi mất khi ông còn trẻ, mẹ tôi chôn ông dưới chân núi Ngự Bình để ánh mặt trời lên bên núi sưởi ấm ông. Cha mất thì vài năm sau mẹ tôi và tất cả các chị em tôi tha hương bỏ lại ông nằm một mình không người hương khói.

Không còn ai ở đó để chăm sóc mộ, các chị em tôi nhờ người quen chăm sóc giùm. Mỗi năm về quê hương, tôi đều bay ra Huế để thắp hương cho ba. Mới đó mà đã mười năm liên tiếp tôi về đứng trước mộ và lần nào cũng như lần nào ba ơi, con về thăm ba đây.

Có tin rằng nghĩa trang này sẽ bị san bằng trong tương lai gần để xây khách sạn resort. Các chị em tôi nghĩ đến việc sẽ khai quật mộ để đem xương cốt của ba về Mỹ chôn bên cạnh mộ mẹ tôi mà yên lòng. Nhưng sáng nay khi thắp hương, ngửi thấy mùi sương lạnh, rồi đảo mắt nhìn quanh sương mù xuống dày đặc phủ hết những rặng thông sau núi đẹp quá thì tôi bàng hoàng. Lần đầu tiên tôi đến thăm ba buổi sáng sớm như thế này và may mắn chứng kiến một cảnh thoát tục.  Thanh thoát quá, làm sao con có thể dời ba ra khỏi thần tiên này. Con chưa muốn đem ba đi. Biết đâu ba và ngàn linh hồn nằm cạnh ba sẽ được tiếp tục ở lại đây, ngay dưới chân núi này có mặt trời sưởi ấm mỗi sáng. Biết đâu nguoi ta sẽ bỏ ý định thực hiện dịch vụ khách sạn, sẽ không san bằng mộ bia, khai quật hài cốt. Biết đâu họ sẽ không nỡ nào bắt người chết phải chết thêm một lần nữa.

Tôi vẫn còn hy vọng vào lòng trắc ẩn của con người, vào sự tôn kính của người sống đối với người đã khuất.

Mặt trời đã lên cao, sương mù càng dày, tôi không thấy được gì mấy mét trước mặt. Đúng là ở đây sương khói mờ nhân ảnh. Tôi nán lại giữa cảnh đẹp tắt thở, phải mấy tiếng nữa sương mới tan, tôi xuống núi, con về nghe ba, con lại phải vào Sài Gòn trưa nay.

Ra khỏi núi, lòng tôi buồn vô hạn. Năm sau tôi có muốn về đây nữa không khi cái dây nối vô hình giữa tôi và Huế ngày càng mỏng dần. Đã hơn mười năm, cứ mỗi sau Tết tôi lại về. Mười năm đứng trước mộ ba tôi ba ơi con về thăm ba đây. Lần nào cũng như lần nào tôi háo hức trở về để được nói với ba như thế. Nhưng khi len lỏi qua những nấm mồ phủ cỏ dại hoang tàn, tôi chảy nước mắt hỗn độn cảm xúc mệt mỏi buồn. Dây nối duy nhất của tôi và Huế chỉ còn là ngôi mộ của ba tôi. Nếu không có ba, tôi có muốn về Huế hàng năm nữa không. Có lẽ không. Huế không còn là Huế của tôi thời thơ ấu, của thuở học trò phơi thơ. Tất cả những gì của năm xưa đã mất, liệu tôi có còn giữ được thủy chung.

Tôi dành những ngày cuối ở Huế để đi khắp nơi thu những hình ảnh đẹp của những nơi tôi say mê vào ống kính của mình …Phá Tam Giang, Hải Vân, Lăng Cô, Thiên Mụ, Bảo Quốc, Bến Ngự … Tôi đi liên tục từ nơi này đến nơi kia, đi như không có ngày mai

Có lẽ cha tôi sẽ về nằm cạnh mẹ tôi. Mẹ sẽ vui khi có ba bên cạnh. Ý nghĩ đó làm tôi nguôi ngoai,  nhưng đó chỉ là một sự an ủi.

Tống Mai
Huế, Mar 16, 2018

 

Mặt trời đỏ ối đang dần dần hiện ra sau rặng thông

Hoàng hôn chùa Thiên Mụ

Hoàng hôn chùa Thiên Mụ

Lăng Cô

Phượng và Tràng Tiền

Thuyền Rồng trên sông Hương

Đại Nội

Cửa Nhà Đồ

Cửa Nhà Đồ

Cửa Hiển Nhơn

 

 

25 thoughts on “Dưới Chân Núi Ngự Bình – Tống Mai

  1. Những tấm hình Mai chụp quá đẹp, nhìn phải nín thở,nét hoang sơ của Huế được thể hiện qua những bức hình nầy đây.Năm ngoái về thăm quê,lòng buồn thấm thía,Huế của mình càng lúc càng thấy xa lạ,sợi tơ còn tơ vương với chốn cũ là những ngôi mộ Mẹ Cha.

  2. Nhìn hình chị chụp đúng là đẹp tắc thở !
    Không có chữ nào khác để diễn tả, cái cảm giác đau dội ở lồng ngực.

  3. Những hình ảnh của Mai chụp đều tuyệt đẹp và bài viết của Mai khi đi thăm mộ Ba lúc sáng sớm làm nao lòng , đọc mà buồn thắm thiết .
    Văn và hình ảnh thể hiện tâm hồn tác giả thật không sai .
    Ng thích nhất hình mặt trời lên sau núi Ngự Bình làm ẩn hiện những ngôi mộ trong nghĩa trang , có lúc rõ ràng , có lúc mờ ảo thật liêu trai và như tranh vẽ .
    Cám ơn Mai đã share .
    Thân thương .

  4. Buổi sáng nay, đọc bài viết của Mai.
    Tâm tư của một người con gái nghĩ về Ba mình.
    Có phải, vì con gái thường thương quí cha hơn mẹ, nên nghĩ về Ba mình bằng một tình cảm yêu quý dạt dào …
    Hình ảnh đầu tiên là nét chính của bài viết:
    Những nấm mồ, cây cỏ dại chung quanh nằm chơ vơ, hoang vắng,
    hàng ngày chứng kiến cảnh mặt trời lên, lấp ló sau rặng cây, vừa yên bình, vừa huyền bí, làm nên một bức tranh tuyệt tác…..

    Hình ảnh đẹp, bài viết hay, đã để lại trong lòng tôi sự bồi hồi và ngổn ngang cảm xúc……
    Cám ơn Mai thật nhiều,
    Một nhà văn ẩn dật và lặng lẽ…..
    Saigon, 18 -3- 2018.
    Kim Cúc.

  5. Huế trong những hình ảnh của chị có nét đẹp rất mong manh … bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu (XD)

  6. Một lời nhắn thật cảm động gởi kèm những hình ảnh rất đẹp! Cảm ơn Mai.

    A Tân

  7. Bài chị viết thật hay và thật cảm động. Cảm xúc của em cũng giống như vậy mỗi lần trở về Huế để thăm mộ ba má và ông anh của em. Ngậm ngùi và buồn bã.
    Cám ơn chị.
    Những tấm hình về Huế của chị chụp quá đẹp. Em muốn bấm like thật nhiều mà không được. Thôi thì đành gởi những cái “like” ở đây vậy

    1. Cám ơn Thu đã thích những hình chị chụp. Về Huế những vùng xa thành phố chị vẫn xúc động nhiều, nhưng ngay trong thành phố quanh sông Hương đã không còn là Huế nữa nên khi về thì chị hay tránh thành phố.
      Cám ơn Thu đã vào thăm khungcuahep. Bây giờ chị mới đọc lại những comments của Thu trong bài đường Bạch Đằng của Thúy Anh và chị đã chuyển cho anh Trọng.

      chị Mai

  8. Đọc những giòng tâm tình rất xúc động của Mai và ngắm những bức hình Mai chụp thật đẹp, mình lại nhớ Huế quá Mai ơi!

  9. Trinh da doc bai Mai viet ve Hue.Rat hay va sau sac lam,lam Trinh nho Hue thoi minh con di hoc.Hue bay gio doi voi Trinh khong con gi de luyen tiec.Que ngoai Trinh da roi khoi Hue cuoi thang 3 nam 1975.
    Cam on Mai da viet nhung bai van hay de ban be doc.
    Than men,
    Trinh

  10. Mai ơi,

    Chị Oanh dặn “đi thăm mộ Ba hãy đi từ phía An Cựu đến ghẹo Hàng Xay. Mộ Ba nằm trên sườn núi nên từ ngoài đường đã có thể nhìn thấy. Khi về thì hãy về theo ngã Nam Giao, chùa Từ Đàm sẽ gần hơn”. Ba mình thích đi bộ lên núi Ngự Bình mỗi buổi sáng để ngắm mặt trời mọc, có lẽ vì vậy mà Ba nằm đó để được ngắm mặt trời mọc mỗi sáng.

    Ba không biết ăn cau trầu nhưng Mạ thích nên có lẽ cau trầu để cho Ba mời Mạ đó.

    Huế đẹp lung linh qua tâm hồn qua ống kính của chị!

    Em,

  11. Em nhớ Ba hay đèo em và chị trên xe đạp lên núi Ngự Bình. Em ngồi trên dàn xe phía trước, chị ngồi sau.
    Hồi đó chân núi không có bia mộ nhiều, có một khe suối nước trong mát nhưng Ba không cho em với chị lội xuống vì Ba sợ gì đó em không biết, chắc là sợ mạch nước chỉ dành cho người khuất núi. Mình hái sim tím ở đó để ăn ngọt lịm, bây giờ nghĩ lại mới biết sim là một antioxydant tuyệt vời.

    Hình của chị chụp đúng là tâm hồn của chị.
    Hồi đó Ba để ý chị nhất trong nhà vì chị ốm yếu xanh xao. Khi còn nhỏ chị hay vẽ lại hình công chúa hoàng tử trong những truyện tranh Ba mua về cho con gái đọc, chị vẽ lại y hệt nên Ba mua hộp chì màu cho chị, hộp couleurs có 12 màu. Ba nói đường chỉ trên những ngón tay của chị chứng tỏ sự tài hoa.

    Em nhớ mãi những chuyện xưa trong nhà mình, nó để lại dấu ấn không bao giờ phai.

    1. Ừ, chị vẫn nhớ mãi Ba và những chuyến đạp xe đạp lên núi sáng sớm. Hai chị em lên được trên núi đứng hét thật to mà không sợ ai phiền. Hái sim trên đó thì chị không nhớ, chỉ nhớ hái sim ở độn Thành Lồi.

  12. câu chuyện thương tâm, tội nghiệp cho những người con xa Huế, “Huế không còn là Huế của tôi thời thơ ấu”, những bức ảnh đẹp tuyệt vời

  13. Đã bốn năm rồi con chưa về thăm Ba.
    Sáng nay khi thức giấc, hình ảnh của Huế lạc vào giấc mơ nơi đó có nghĩa trang dưới chân núi Ngự Bình nơi Ba nằm. Bao ký ức thời thơ ấu bên Ba xô nhau ngập tràn, con đăng lại bài này như một lời tạ lỗi với Ba.

    “Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về
    Đang khóc than trên đường não nề”

Leave a Reply