Oct 31, 2019 (TM)
Untouched and in seclusion
Birds on leafless boughs
Empty spaces
Stillness in between
Flowers withering
Do you have a name for it?
Solitude?
Dấu lặng
Tôi chụp những tấm hình này buổi sáng sớm, ở những nơi cách nhau đại dương, giữa những đại dương là những khoảng lặng. Tấm đầu tiên khi tuyết đang rơi trên những cây anh đào đã trụi lá – mùa Đông. Tấm thứ hai là khóm cây có hoa khô trước mặt một bảo tàng viện ở DC, mùa Xuân nhưng hoa không thắm, một loài hoa lạ nở ra chỉ có xương không da thịt. Tấm thứ ba ở Đồng Tháp trên một con nước màu đất sét, hoa sen không sống nổi, lá chỉ còn trơ xương. Chim đậu trên cành khô, cảnh vật ảm đạm tử khí nhưng đẹp lạ lùng, đã hai năm qua vẫn còn đậm nét trong đầu. Không biết bao giờ anh chị tôi cho tôi trở lại Đồng Tháp. Ba tấm hình mang một bài thơ của Hoàng Quốc Bảo – Nó có những nốt lặng giữa những âm thanh.
It’s the sound of silence – the most beautiful sound.
“& remember,
loneliness is still time spent
with the world”
& xin hãy nhớ rằng, cô đơn là thời gian tĩnh lặng mà ta sống với thế gian.
Tháng Mười nắng thường xế về bên xứ bạn, nhưng:
Xin làm môi cười hồn nhiên đâu đây
Dù gió đông se, rừng già trơ trụi
Tự hôm nào đời thay áo mới
Riêng nét cười, có riêng nét cười
Tịnh mặc dưới môi ai
Tống Mai
Xin làm môi cười hồn nhiên đâu đây
Dù gió đông se, rừng già trơ trụi
Tự hôm nào đời thay áo mớiRiêng nét cười, có riêng nét cười
Tịnh mặc dưới môi ai
Les mots qu’on n’a pas dits sont les fleurs du silence.
N.H.
For as long as I can remember, I have loved everything that speaks in a quiet tone: a single object on a vast canvas, a face lost in a crowd, a bird wandering off her flock, a lone tree on a deserted meadow, a wilting flower, the boundary of the blueness between the sky and the sea, the ghost note between the musical notes, a muted percussion … and most of all: the silence of a sunset. A love for anything that defies articulation and offers a sense of peace.
Không rõ từ bao lâu tôi đã yêu tất cả những gì nói với tôi bằng một giọng nói nhỏ nhẹ: một tĩnh vật trên một khung vẽ bao la, một khuôn mặt lẻ loi giữa đám đông, một con chim lạc đàn, một cành cây trong cánh đồng im vắng, một cành hoa rũ, màu xanh của gạch nối chia bầu trời và biển, dấu lặng giữa những nốt nhạc, tiếng gỏ vô thanh trong một giàn giao hưởng … và hơn tất cả: sự im lặng của hoàng hôn. Một rung động cho những gì không thể giải thích được bằng lời nhưng chứa đầy bình yên.
TốngMai
Tuyệt vời Mai ơi !
Chị thích tấm đầu và tấm cuối. Đẹp và rất lạ.
Đã làm vali xong chưa?
Lúc nào Mai về phải đến học CR một lần nữa
Have a good trip Mai.
Big hug
Thank you chị MLiên !
Những phút xuất thần và may mắn, có lẽ không bao giờ có thể chụp lại được như vậy.
Big hugs
Những bức hình chụp thật đẹp, thật lạ trông giống như tranh vẽ.
Hình đẹp như tranh vẽ Tống Mai ơi!
Cám ơn chị Dã Thảo nhiều.
Thiên nhiên đẹp như tranh.
❤🌹😁
Xin chào chị và những nốt lặng của chị.
Cả hai đều như nhau.
Hello and big hug, KAnh.
chị Mai
Những hình ảnh Mai chụp đẹp như tranh vẽ và có vẻ mong manh sương khói.
Ngắm nhìn càng lâu càng cảm thấy một nỗi cô đơn ! Có lẻ ” cô đơn là thời gian tĩnh lặng mà ta sống với thế gian “
Merci Nguyệt !
Cám ơn những dấu lặng của tháng 10,
Và cám ơn bàn tay phù phép đã biến những bức ảnh thành những bức tranh tĩnh vật.
Cám ơn Diệu
Tấm đầu tiên có một câu thơ của Hoài Khanh Mai nghĩ là hợp hơn:
Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi
Khung Cửa Hẹp – luôn mang dáng vẻ trầm lắng nhưng cuộn tròn sự nóng bỏng chân tình.
Em rất thích ! Bởi dạt dào cảm xúc trong cô đơn mà không chỉ một mình…
Cám ơn Liên !
Cám ơn chị TMai, hình đẹp quá, Style này có một không hai chị ạ !